Họa Đường Xuân

Chương 8



Lần về nhà này trở thành điều trân quý nhất trong lòng Mạc Thế Di. Vào mỗi đêm thanh tĩnh sau khi mọi người đã ngủ say, Mạc Thế Di sẽ gặp cha nương lẳng lặng trò chuyện. Lúc này, kinh thành không phái người theo dõi y, Mạc Thế Di luôn tháo mặt nạ trước mặt mẫu thân.

Ngày mười bảy tháng giêng, Mạc Thế Di nhận được thư từ Vân Hải sơn trang, hỏi khi nào trang chủ trở về, nói có chuyện quan trọng bẩm báo. Y hiểu được, chuyện quan trọng chẳng qua chỉ là lý do, mục đích của phong thư này chỉ là giục y trở về. Lần này được về nhà là thái tử thưởng cho y. Chẳng qua đến giờ y đã tin nhất định còn có thể có lần thứ hai, cũng như chuyện của thái tử nhất định cũng sẽ có lần thứ hai.

Sáng sớm mười tám tháng giêng, mặc bộ đồ mới mà tiểu muội đã may gấp trong mấy ngày, Mạc Thế Di từ biệt cha mẹ và người thân, lên đường trở về. Hai vị lão nhân gia và tất cả các thành viên của Mạc gia đều ra tận cửa tiễn Mạc Thế Di, đến tận khi đã không thấy bóng dáng y nữa bọn họ vẫn không chịu trở về.

Mạc Thế Di không quay đầu lại, lần này trở về làm y hiểu được, cho dù thân thế của y là gì, cho dù y rời nhà đã bao lâu, y vĩnh viễn là con trai của cha nương. Rời xa cha nương không phải không thương cảm, nhưng trong lòng y cũng có hạnh phúc cùng trách nhiệm của người làm con khi được cha nương và người thân thương nhớ.

“Thế Di, sau này nhất định còn có cơ hội trở về thăm cha nương.”

“Ừ.”

Liếc nhìn Mạc Thế Triệu cùng đi Đồng Xuyên với y, Mạc Thế Di cũng thực cảm tạ ông trời đã cho y người anh em như thế.

Mạc Thế Triệu cũng không ở lại Mạc gia. Mạc gia có muội phu rồi, hắn không cần quan tâm. Lần này hắn trở về, thứ nhất là giải quyết những chuyện cần lo còn lại của Mạc gia, thứ hai cũng là giúp Mạc Thế Di thoát ly sự khống chế của Vương gia, đây là tâm nguyện từ trước đến nay của hắn. Hơn nữa, hắn cũng không nhẫn tâm để Mạc Thế Di về Đồng Xuyên một mình. Có hắn đi cùng, dọc đường Mạc Thế Di cũng không cô đơn. Hắn không đành lòng nhìn bóng dáng cô tịch của Mạc Thế Di rời đi.

Có Mạc Thế Triệu trở về cùng, trong lòng Mạc Thế Di quả thật dễ chịu rất nhiều. Ở Mạc gia mấy ngày, Mạc Thế Di cũng biết mười mấy năm Mạc Thế Triệu ở bên ngoài đã làm cái gì, càng biết Mạc Thế Triệu muốn làm gì. Thân bất do kỷ, Mạc Thế Di lựa chọn giao tất cả cho Mạc Thế Triệu. Lần này trở về y càng xác định một việc, y có thể làm ảnh tử của người khác cả đời, nhưng y phải bảo vệ cha nương mình, bảo vệ những người thân quan trọng nhất của y.

Khác với lúc đến, trên đường trở về Mạc Thế Di và Mạc Thế Triệu cũng không chạy liên tục. Mạc Thế Di tin tưởng đã có người truyền tin y trở về đến sơn trang. Có vẻ cực kì vừa lòng về việc lần này y đã giúp thái tử, cho dù là bên sơn trang hay Vương gia thì cũng không tỏ ra bất mãn với việc lần này y tự tiện về nhà.

Càng đi về phía nam, trời càng ấm áp. Mưa dầm qua đi, bầu trời Giang Nam có thể nói là mặt trời rực rỡ. Mặc dù trước tiết thanh minh thì sự rực rỡ này chẳng qua chỉ ngắn ngủi, nhưng đối với dân chúng vừa trải qua một mùa đông giá rét mà nói, thời tiết như vậy thật làm người ta vui sướng. Tuy nhiên, có một người vui sướng không nổi, thậm chí là cực kì nôn nóng.

Cây ở Giang Nam không giống như ở phương Bắc, vừa đến mùa đông lá liền rụng sạch, làm người ta không còn chỗ nào ẩn nấp. Nằm trên thân một cây thông lớn, người nào đó đỏ mắt nhìn chằm chằm toà nhà lớn đến không thấy rõ ranh giới ở phía xa, trong lòng oán niệm. Không ở nhà! Mạc Thế Di kia thế mà lại không ở nhà! Khi hắn đột phá vòng vây nhảy vào trong Vân Hải sơn trang, tên Mạc Thế Di kia thế mà lại không ở nhà! Dọc đường đi hắn đã thám thính không ít tin tức có liên quan tới Mạc Thế Di, một trong số đó chính là Mạc Thế Di chưa bao giờ rời khỏi Vân Hải sơn trang, nhưng bây giờ y lại không ở đây!

Nguyệt Bất Do rất bất mãn, hắn đã đến đây, sao tên kia có thể không ở nhà! Vân Hải sơn trang này là chỗ phiền toái nhất mà hắn từng đến. Mỗi lần đi vào không chỉ phải vượt qua một cánh rừng lớn, còn phải đối phó mấy chục cung thủ phía trên. Bây giờ hắn không khỏi hoài nghi Mạc Thế Di căn bản không lợi hại như lời đồn. Theo hắn thấy, những người bị Mạc Thế Di giết chết đều là bị những cung thủ này bắn chết. Đương nhiên, những cung thủ này cũng không thể uy hiếp được hắn, nhưng mỗi lần đi Vân Hải sơn trang đều phải chịu một trận mưa tên, thật sự làm người ta khó chịu. Huống chi nếu mà Mạc Thế Di có đấy thì cũng thôi, nhưng Mạc Thế Di lại cố tình không ở đây! Hắn đã xâm nhập rồi lại trở về bốn lần, tên kia còn chưa chịu trở về, hắn hoài nghi trên đời vốn không có người tên Mạc Thế Di này, hoàn toàn là thủ đoạn che mắt của Vân Hải sơn trang.

Chờ một chút, nếu bốn ngày nữa Mạc Thế Di còn không về, vậy đừng trách hắn không khách khí . Hắn nhất định phải hủy Vân Hải sơn trang! Lại dám lừa hắn!

Nguyệt Bất Do đã tức đến phát điên rồi. Thật vất vả mới tìm được một tên có thể tỷ thí với hắn, vậy mà lại có thể là giả, là vốn không tồn tại, Nguyệt Bất Do có thể không tức sao. Chẳng lẽ hắn lại phải nhảy vực lần nữa? Lần này hắn gặp may không bị đầu thai thành nữ nhân, lỡ như kiếp sau đầu thai lại thành nữ nhân thì biết làm sao.

Miệng cắn một mảnh lá cây, Nguyệt Bất Do hoàn toàn không cảm thấy đắng chát, chỉ có sự phẫn nộ vì bị Mạc Thế Di “lừa gạt”. Qua một lát, Nguyệt Bất Do bật dậy. Vểnh tai, hắn hơi hấp háy mắt, có tiếng vó ngựa! Nhanh chóng đứng lên thân cây, Nguyệt Bất Do đẩy nhánh cây ra, ngừng thở. Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, hai mắt Nguyệt Bất Do cũng dần dần trừng lớn.

Rất xa, Nguyệt Bất Do nhìn thấy có hai người cưỡi ngựa chạy về phía này. Chỗ đứng của hắn chính là khu rừng phía bên ngoài vị trí các cung thủ của Vân Hải sơn trang, người tới chắc chắn là đến Vân Hải sơn trang, sẽ là ai đây!

Giảm nhịp thở đến thấp nhất, tầm mắt của Nguyệt Bất Do rất nhanh tập trung vào một người, một người đeo mặt nạ. Nghe nói lúc nhỏ mặt của Mạc Thế Di từng bị thương nên vẫn luôn đeo mặt nạ, chẳng lẽ là Mạc Thế Di đã trở lại?! Tâm trạng khó chịu đã nhiều ngày của Nguyệt Bất Do lập tức hưng phấn lên, ha ha ha, Mạc Thế Di đã trở lại.

Không cần biết một người khác là ai, Nguyệt Bất Do buông nhánh cây ra rụt trở về, cao thủ chạm mặt sẽ dễ dàng để lại dấu vết, bây giờ còn chưa đến thời điểm hắn xuất hiện.

Sắp đến sơn trang, tâm tình Mạc Thế Di cũng hoàn toàn bất đồng với lúc rời nhà. Lập tức sẽ trở lại nhà lao cầm tù mình, Mạc Thế Di làm sao cũng không vui vẻ nổi. Mặc kệ con ngựa đang chạy về phía trước, giờ phút này Mạc Thế Di và Mạc Thế Triệu đến tâm tình nói chuyện cũng không có. Mạc Thế Triệu hiểu y, cho nên cũng giữ nguyên sự trầm mặc. Con ngựa đi qua một gốc cây đại thụ, ánh mắt lạnh lùng của Mạc Thế Di đột nhiên có một chút biến hóa, y kéo ngựa lại.

“Thế Di?” Mạc Thế Triệu nhanh chóng giữ chặt cương ngựa, “Xảy ra chuyện gì?”

Ra hiệu cho Mạc Thế Triệu đừng lên tiếng, Mạc Thế Di nghiêng đầu cẩn thận nghe, Mạc Thế Triệu thấy thế thì tay lập tức đặt lên kiếm. Mạc Thế Di nghe thật lâu, cũng xem xét quanh mấy thân cây, sau đó y vỗ mạnh vào mông ngựa, nói với Mạc Thế Triệu: “Lập tức về sơn trang.”

Mạc Thế Triệu không hỏi nhiều, kẹp chặt bụng ngựa nhanh chóng theo sau. Một người nhìn chằm chằm bóng dáng Mạc Thế Di rời đi, trong mắt là kích động như vừa nhìn thấy vật báu, người này, đáng giá một trận chiến!

Ngựa của Mạc Thế Di vừa mới dừng ở cửa lớn của sơn trang, có người ra mở cửa cho y, là quản gia. Vừa thấy y, quản gia lập tức nói: “Trang chủ, có chuyện quan trọng bẩm báo.”

Quả thực có chuyện quan trọng? Nghĩ đến vừa rồi ở trong rừng phát hiện sự khác thường, Mạc Thế Di chủ động hỏi: “Có chuyện gì?”

Quản gia có vẻ rất gấp, cũng không nhận thấy trang chủ khác với lúc trước, hạ giọng nói rất nhanh: “Có người đánh lén sơn trang, dường như là đến vì trang chủ. Nhưng người này rất lợi hại, cung thủ bên ngoài trang cũng không bắt được hắn. Mấy lần chúng ta bắt gặp hắn, ngay cả dáng vẻ hắn là gì còn chưa thấy rõ thì hắn đã chạy mất.”

Mạc Thế Triệu và Mạc Thế Di đồng thời nhìn nhau, sau khi hai người đến Tuyết cốc thì lại xảy ra chuyện này. Mạc Thế Di hỏi: “Đối phương có nói hắn là ai không?”

“Không.” Quản gia lắc đầu, trên mặt là bất an sâu sắc, “Người này có võ công rất cao, có thể nói đến vô ảnh đi vô tung, hơn nữa hắn luôn đợi buổi tối mới đến. Lúc trước hắn từng xuất hiện, có vẻ là dò đường, cũng không vào trang, nhưng vài lần gần đây hắn lại xuất hiện trong trang. Hắn đánh hôn mê một thị vệ trong sơn trang, còn cướp quần áo và tiền bạc trên người thị vệ. Thị vệ kia nói hắn hỏi trang chủ ở đâu.”

“Thị vệ kia trả lời thế nào?” Mạc Thế Triệu hỏi.

Quản gia trả lời: “Thị vệ sợ hắn gây bất lợi cho trang chủ, nói trang chủ ra ngoài, không rõ ngày về.”

“Hắn đã tới mấy lần?”

“Đã vào trang bốn lần.”

Mạc Thế Di nghĩ nghĩ, nói thẳng: “Ngươi loan tin tức, nói ta đã trở về.”

“Trang chủ [ Thế Di ]?!”

“Nếu hắn dám tìm tới cửa, ta sao có thể không quan tâm.”

Lạnh lùng bỏ lại một câu, Mạc Thế Di bước đi. Mạc Thế Triệu và quản gia đều đi theo, người tới không rõ thân phận, cẩn thận vẫn tốt hơn.

Mà đúng lúc này, ngoài trang vang lên giọng nói của một người: “Mạc Thế Di, nghe nói võ công của ngươi là thiên hạ đệ nhất, hôm nay ta đặc biệt đến lãnh giáo!”

Giọng nói kia cực kì thanh thúy, nghe ra căn bản chỉ là tên nhóc con còn chưa dài lông. Nhưng trong giọng nói này lại bộc lộ ra nội lực hùng hậu lại làm người ta không thể khinh thường.

Mạc Thế Di xoay người, Mạc Thế Triệu lại một lần nữa rút kiếm ra, thị vệ được huấn luyện của Vân Hải sơn trang xuất hiện ở khắp các vị trí, bảo vệ Mạc Thế Di trong phạm vi an toàn.

“Người tới là ai? Nếu đã đến đây vì sao lại trốn trốn tránh tránh như vậy?” Mạc Thế Triệu lớn tiếng hô, trong thanh âm cũng cố ý truyền nội lực vào.

“Ngươi là Mạc Thế Di sao?” Người tới có vẻ muốn xác nhận.

“Ta là Mạc Thế Di.” Mạc Thế Di mở miệng, ngay sau đó, thân thể y bay qua những thị vệ bảo hộ y, kiếm, dĩ nhiên đã ở trong tay.

“Ha ha ha, là Mạc Thế Di thì tốt. Lão tử còn tưởng rằng ngươi là nhân vật do Vân Hải sơn trang bịa đặt ra để lừa gạt người đời cơ đấy.” Cùng với lời nói cuồng vọng này, một thân hình gầy gò “bay” thẳng từ một cây đại thụ bên ngoài sơn trang vào. Quản gia “A” lên một tiếng, bởi vì trên người đối phương mặc một bộ trang phục rõ ràng là của thị vệ trong sơn trang.

Mạc Thế Di đứng trên nóc nhà, người tới dừng trên một nóc nhà khác đối diện với y. Mặt hắn bẩn hề hề, quần áo trên người cũng bẩn hề hề, trên tóc thậm chí còn vướng mấy cọng cỏ. Không cần hỏi, Mạc Thế Di và Mạc Thế Triệu đã có thể xác định người đến là ai.

“Ta tên là Nguyệt Bất Do, nghe nói võ công của ngươi rất lợi hại, ta đặc biệt đến lãnh giáo!”

Không biết vì sao, Mạc Thế Triệu đột nhiên rất muốn cười, hắn liền thu lại thanh kiếm. Nhưng ánh mắt Mạc Thế Di lại lạnh hơn vài phần: “Người đến Tuyết cốc Mạc gia vào ngày mùng bảy có phải ngươi không?”

“Mùng bảy?” Nguyệt Bất Do vò vò cái đầu như tổ chim, “Đầu năm ta có đi Mạc gia, nhưng không nhớ rõ là mùng mấy.” Buông tay, một tay Nguyệt Bất Do xoa thắt lưng: “Nhưng mà công phu của bọn họ quá kém, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.”

Mạc Thế Di trả lời bằng việc trực tiếp bay lên, mũi kiếm lóe lên sát khí băng lãnh. Ngay tại lúc Mạc Thế Di có động tác, gần như trong nháy mắt Nguyệt Bất Do đồng thời rút hai thanh kiếm bên hông ra.

“Keng!”

Thân kiếm chạm nhau, lóe lên tia lửa rõ ràng.

Mạc Thế Triệu vỗ vai quản ra đang rất là khẩn trương, thoải mái nói: “Bảo họ lui xuống hết đi. Ta nghĩ Mạc trang chủ sẽ không thích có nhiều người như thế xem cuộc chiến đâu.”

Trong lòng quản gia hiểu được, gật đầu, ra hiệu cho thị vệ xung quanh lui xuống. Mạc Thế Triệu nhanh chóng quay lại quan sát hai người đang quyết đấu, cảm thấy rất kinh hãi. Hắn từng đấu với Mạc Thế Di một lần, sau lần đó hắn cũng không luận võ với Mạc Thế Di nữa, rất là đả kích tự tôn. Nhưng “tên ăn mày” kêu Nguyệt Bất Do này lại có thể đỡ kiếm của Mạc Thế Di, cũng khó trách Tả Sơn sẽ bị thương.

Cao thủ quyết đấu không chấp nhận được một tia sơ sẩy. Mạc Thế Triệu và quản gia đều không lên tiếng, hơn nữa đứng rất xa để tránh quấy rầy đến hai người đang bay tới bay lui kia, nhất là quấy rầy đến Mạc Thế Di.

Bóng dáng hai người từ nóc nhà hạ xuống đất, từ dưới đất bay lên cành cây, từ cành cây lại bay vào lương đình, từ lương đình đánh tới ao sen.

Kiếm quang làm rối mắt người, lần đầu tiên Mạc Thế Triệu nhìn thấy có người dùng song kiếm tốt như vậy. Kiếm thuật của Mạc Thế Di là thiên hạ đệ nhất, nhưng y cũng chỉ dùng một thanh kiếm, Nguyệt Bất Do này đúng là hai tay dùng hai thanh kiếm. Đừng nói là kiếm quang rối mắt, kể cả trong lúc luận võ thì cũng chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh mờ mờ của hai người.

Cây trong viện đổ; hoa sen trong ao gãy gập; mái ngói của lương đình vỡ nát; đèn lồng dưới mái hiên rới rụng. Mạc Thế Triệu kéo quản gia “trốn đông trốn tây”, nín thở tập trung nhìn hai người đang phân cao thấp kia, trong lòng không nhịn được tán thưởng. Tuy rằng Nguyệt Bất Do này mang phiền toái rất lớn cho Mạc gia nhưng người này quả thật có tài.

Ngay khi Mạc Thế Triệu đoán trận luận võ này liệu Mạc Thế Di có thể thắng không, người đang dây dưa với Mạc Thế Di kia đột nhiên chuyển người, giống như chim mà chạy như bay về phía xa.

“Sang năm lại đến !”

Tốc độ của hắn cực nhanh, dù là Mạc Thế Di cũng đã phản ứng rất nhanh mà phi thân đuổi theo, đối phương cũng đã chạy ra khỏi sơn trang!

“Thế Di !”

Nhanh chóng hoàn hồn sau dị biến vừa rồi, Mạc Thế Triệu đuổi theo. Mạc Thế Di cầm kiếm đuổi theo thật xa, nhưng đối phương quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đối phương đã không thấy bóng dáng. Mạc Thế Di dừng lại, lồng ngực kịch liệt phập phồng, bàn tay cầm kiếm hơi hơi phát run, đó là sự kích động và hưng phấn khi gặp được cao thủ chân chính, không liên quan tới tính tình của y, đây là bản năng của người luyện võ.

Mạc Thế Triệu đuổi theo, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao hắn lại chạy?”

Mạc Thế Di vẫn nhìn theo hướng đối phương biến mất, hầu kết di chuyển cao thấp hai cái rồi mới trả lời: “Hắn thua.”

“Thua?” Nói gì thì Mạc Thế Triệu cũng là cao thủ, hắn không muốn mất mặt hỏi đối phương thua như thế nào, bởi vì hắn căn bản không thấy gì hết!

Mạc Thế Di chậm rãi thu kiếm, không giải thích, xoay người bước đi. Mạc Thế Triệu sững sờ ở đó, qua một lát hắn mới hô to với bóng lưng đang đi về của Mạc Thế Di: “Vừa rồi không phải hắn bỏ chạy đấy chứ?”

Mạc Thế Di không đáp lại, rất rõ ràng không phải sao? Cái tên kia quả thật đã làm chuyện mà người giang hồ khinh thường nhất, đánh không lại thì bỏ chạy.

“Thế Di, không phải hắn bỏ chạy đấy chứ, hắn cứ thế mà bỏ chạy sao?” Mạc Thế Triệu không thể tin. Người giang hồ đều chú ý khí tiết, tên kia bỏ chạy? Bỏ chạy?! Mạc Thế Triệu quay đầu nhìn chằm chằm phương xa, không thể tin, không thể tin tưởng.

Trực tiếp trở về chỗ ở của mình, Mạc Thế Di đặt thanh kiếm lên bàn, đứng ở đó vẫn không nhúc nhích. Mạc Thế Triệu theo lại thay y đóng cửa, còn chưa phục hồi tinh thần từ đả kích vì việc Nguyệt Bất Do chạy trốn.

Qua thật lâu thật lâu, Mạc Thế Di xoay người, ánh mắt sáng rọi làm Mạc Thế Triệu cả kinh. Tâm hắn kinh hoàng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mạc Thế Di có ánh mắt như vậy. Dùng nụ cười che giấu nội tâm chấn động của mình, Mạc Thế Triệu hỏi: “Thế nào người anh em, gặp được cao thủ rồi nhỉ.”

Mạc Thế Di nói thẳng: “Công phu của hắn rất lợi hại, lần đầu tiên ta gặp được nhân vật lợi hại như vậy.”

Mạc Thế Triệu cười nói: “Đúng vậy, lợi hại đến mức ta cũng chưa nhận ra được vì sao hắn thua. Thế Di, vị trí thiên hạ đệ nhất của đệ gặp nguy hiểm rồi. Tuy nhiên tính tình người này có chút quái nhỉ, không ngờ hắn lại trốn?!” Nói , Mạc Thế Triệu dứt khoát lắc đầu.

“Giúp ta tìm hiểu người này đi.”

Mạc Thế Triệu hiểu rõ mà gật đầu, cho dù Mạc Thế Di không nhờ thì hắn cũng sẽ đi thăm dò. Huynh đệ hai người đều không quan tâm Nguyệt Bất Do này đã gây ảnh hưởng cho Mạc gia ngay đầu năm mới. Một trận chiến này đã làm bọn họ khẳng định người này chỉ đơn thuần muốn đấu võ, không phải do bất kì kẻ nào phái đến. Người nào mà đánh không lại người khác thì lại bỏ chạy chứ? Mạc Thế Triệu thật sự rất muốn bắt lấy Nguyệt Bất Do này tới hỏi xem rốt cuộc thì hắn nghĩ cái gì .

Ở trong phòng tĩnh tâm một lúc lâu, cảm xúc của Mạc Thế Di mới khôi phục lại sự bình tĩnh. Ba mươi năm nay, đây là lần đầu tiên y có cảm giác nhiệt huyết sôi trào khi gặp được cao thủ. Y vẫn nghĩ rằng máu mình là không có nhiệt độ, là lạnh lẽo, không ngờ rằng dòng máu của y cũng có ngày nóng bỏng như vậy.

Nhìn bàn tay của mình, Mạc Thế Di đột nhiên có một loại chờ mong. Người nọ nói sang năm lại đến. Được, Nguyệt Bất Do, ta chờ ngươi.



Ở trong một căn nhà rách nát không người, Nguyệt Bất Do dùng răng nanh cắn mảnh vải để băng bó vết thương trên cánh tay. Lần cuối cùng hắn luận võ bị thương là từ kiếp trước, hắn đã không còn nhớ rõ. Không ngờ hôm nay hắn lại có thể bị thương. Tuy nhiên Nguyệt Bất Do không chỉ không hề uể oải thất lạc mà ngược lại càng thêm hưng phấn. Mạc Thế Di này không làm hắn thất vọng, quả nhiên đáng giá hắn đánh một trận.

Lấy trong lòng ra một cái bánh bột ngô đã bị cắn mất mấy miếng, Nguyệt Bất Do cắn một miếng to, vừa mới thống khoái đánh một trận, bây giờ hắn rất đói bụng. Võ công của Mạc Thế Di hơn xa hắn, so với cao thủ võ lâm của đời trước còn lợi hại hơn, khó trách nữ nhân kia không thể tự mình báo thù.

Ăn xong bánh bột ngô, Nguyệt Bất Do ngồi xếp bằng. Không biết Mạc Thế Di kia có phái người tới bắt hắn không, trong trí nhớ của hắn mấy tên trang chủ môn chủ gì gì đều rất là hẹp hòi. Đợi trời tối hắn tìm một ngọn núi an tĩnh chút là được rồi. Trong vòng một năm, sang năm nhất định hắn phải đánh bại Mạc Thế Di !

Ừ…… Sang năm…… Hy vọng sang năm Mạc Thế Di có thể lợi hại hơn cả năm nay. Bằng không sang năm hắn đánh bại Mạc Thế Di xong rồi lại đi nhảy vực vậy.

Lập tức thoát khỏi phiền não có nên đánh thắng Mạc Thế Di không, Nguyệt Bất Do chuyên tâm ngồi xuống luyện công. Hắn có sự chờ mong, luyện công cũng có động lực .

Ban đêm, sau khi Mạc Thế Triệu trở về phòng thì Mạc Thế Di đi ra khỏi phòng. Đi vào nơi ban ngày y luận võ với Nguyệt Bất Do, y xách đèn lồng tìm kiếm cái gì đó ở xung quanh. Tự nhiên có người phát hiện trang chủ của họ khác thường, nhưng không ai dám tới gần nửa bước. Tìm hơn nửa ngày, Mạc Thế Di tìm được thứ y muốn tìm. Ngồi xổm xuống, đầu ngón tay y sờ vài giọt đỏ sậm trên đất, quả nhiên hắn đã làm người kia bị thương.

Nguyệt Bất Do này rốt cuộc là ai? Thật đúng như lời tiểu muội nói, mặt hắn vô cùng bẩn, căn bản không nhìn ra dáng vẻ thật sự. Nhưng y có thể khẳng định đối phương là một thiếu niên. Một thiếu niên lại có công phu cao cường như thế, không thể không làm người ta bội phục. Mạc Thế Di thậm chí cảm thấy người này còn hơn cả mình.

“Sang năm lại đến”…… Nguyệt Bất Do này sang năm sẽ đến sao?

Đang suy tư , từ rất xa có tiếng bước chân, mày Mạc Thế Di nhíu chặt, đứng lên.

“Trang chủ, kinh thành gửi thư.”

Tâm tình Mạc Thế Di bị áp lực trong nháy mắt, xoay người. Quản gia hiện thân trong bóng đêm, cúi đầu chầm chậm đi tới trước mặt hắn, hai tay trình lên một phong thư. Ngoài phong thư là một ấn kí hình cái nhẫn, vừa thấy ấn kí kia, hơi thở của Mạc Thế Di trở nên lạnh lùng.

Lấy thư ra, không nói gì cả, Mạc Thế Di xách đèn lồng đi. Quản gia liếc nhìn vài giọt máu giọt đỏ sậm trên đất vài lần, cũng đi theo sau.

Thế Di:

Kim long đang ở sâu trong hung hiểm, hi vọng ngươi có thể lấy đại cục làm trọng, không nên tùy hứng. Nợ ngươi không phải điều ta mong muốn, cũng mong ngươi có thể thông cảm nỗi khổ tâm của ta. Đợi sau khi kim long an ổn thì tận hiếu cũng không muộn.

Một phong thư không có con dấu, một phong thư cực kì ngắn gọn. Nhưng chính phong thư như vậy lại làm Mạc Thế Di nắm chặt hai đấm, cả người căng cứng.

Phong thư này nhìn như bình thản lại tràn ngập uy hiếp. Đối với việc y về Tuyết cốc lần này, Vương gia không phải không có phản ứng, phong thư này chính là ý tứ của Vương gia, Vương hoàng hậu. Y có thể về Mạc gia, nhưng phải chờ tới sau khi thái tử thuận lợi đăng cơ. Trước khi thái tử đăng cơ, y chỉ có một thân phận, đó là ảnh tử của thái tử, trợ giúp cho thái tử.

Đốt thư, kích động và hưng phấn ban ngày của Mạc Thế Di trong nháy mắt chìm xuống đáy cốc. Vì sự bình an của cha nương và người thân, y nhẫn. Buông màn, Mạc Thế Di tháo mặt nạ xuống, trên gương mặt tái nhợt là sự băng lãnh không có một tia biểu cảm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv