Lên xe, Nhậm Diệc phát hiện gương mặt Cung Ứng Huyền tràn đầy mỏi mệt, trước mắt là một quầng thâm xanh đen.
Nhậm Diệc cau mày nói: "Từ khi có chuyện cậu có ngủ không vậy?"
"Thiếp đi một lúc." Cung Ứng Huyền không để ý lắm mà nói. Từ chuyện phát sinh ở concert - bất kể là vụ Tử Diễm hay là chuyện của Nhậm Diệc - cũng làm cho hắn khó lòng ngủ được, vì thế hắn cứ làm việc không ngừng nghỉ cho đến giờ này.
"Để tôi lái xe đi, tốt xấu gì tôi cũng ngủ một ít rồi."
Hai người hoán đổi vị trí cho nhau, Nhậm Diệc thả Diểu Diểu lên người Cung Ứng Huyền, "Cậu cũng tranh thủ ngủ đi."
"Ngủ không được." Cung Ứng Huyền vuốt ve Diểu Diểu, "Nó lớn lên một chút rồi."
"Ngày nào cũng ăn, đương nhiên sẽ lớn lên." Nhậm Diệc bảo, "Ngả ghế xuống, ít nhiều thì cũng nghỉ ngơi một tẹo, giấc ngủ không ngon sẽ ảnh hưởng tới năng lực tư duy đó."
Cung Ứng Huyền ngả lưng ghế xuống, thả lỏng eo người một chút, sao đó kéo khóa áo lông vũ ra, nhét Diểu Diểu vào trong lồng ngực.
Diểu Diểu ló cái đầu nho nhỏ ra, "Meo" một tiếng. Nó ngoan ngoãn nằm nhoài trên người Cung Ứng Huyền, lại cuộn tròn thân thể để chuẩn bị ngủ tiếp, hiển nhiên rất hài lòng với hơi ấm quanh quẩn như vậy.
"Bao lâu nó tắm một lần thế?" Cách lớp áo lông, Cung Ứng Huyền vỗ về thân mình Diểu Diểu.
"Từ khi về đây vẫn chưa tắm." Nhậm Diệc khởi động xe, "Lúc dưỡng thương ở cửa hàng thú cưng cũng đã cho tắm rồi, mèo mấy tháng tắm một lần chắc cũng không sao đâu."
Cung Ứng Huyền liếc Nhậm Diệc một chút, "Đến nhà tôi tắm rửa đi."
Nhậm Diệc cười nhạt nói: "Cậu chê nó bẩn còn ấp vào ngực làm gì?"
"Tôi không chê nó bẩn." Cung Ứng Huyền nghĩ ngợi, giải thích, "Nó bẩn thật, nhưng tôi không chê nó."
"Xem ra bệnh ưa sạch sẽ của cậu có chuyển biến tốt."
"Không có." Cung Ứng Huyền lãnh đạm nói, "Nó là mèo của tôi."
Mèo của chúng ta chứ. Trong lòng Nhậm Diệc chêm vào một câu.
"Ngủ không được, tán gẫu đi." Cung Ứng Huyền nghiêng đầu ngắm nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ đang liên tục lui về phía sau, không muốn để Nhậm Diệc nhìn thấy vẻ mặt của chính mình.
"Được thôi, cậu muốn tán gẫu cái gì."
"Anh từng có mấy bạn trai."
Nhậm Diệc suýt nữa thì ngưng thở, anh đâu ngờ nổi Cung Ứng Huyền vừa mở miệng lại đưa ra một vấn đề sắc bén đến vậy, cứ như ấp ủ đã lâu lắm rồi.
"Hả?" Cung Ứng Huyền hơi bất mãn vì sự im lặng của Nhậm Diệc.
"... Ba người." Nhậm Diệc ngoan ngoãn trả lời.
Cung Ứng Huyền cố nén giận: "Lúc mấy tuổi anh phát hiện tính hướng của mình thế."
"Chắc là lúc mười lăm, mười sáu gì đó." Nhậm Diệc cảm thấy rất không thoải mái, anh liếc trộm Cung Ứng Huyền một chút, phát hiện Cung Ứng Huyền vẫn ngó ra ngoài cửa sổ, không có cách nào đoán được tâm tình trên gương mặt đó.
"Làm sao mà phát hiện." Vì để phòng ngừa âm thanh dao động khiến tâm tình của mình bị bại lộ, hắn phải dùng một giọng điệu vừa máy móc vừa không hề gợn sóng mà hỏi.
Mà lời này đến tai Nhậm Diệc nghe lại đặc biệt giống thẩm vấn phạm nhân. Anh khe khẽ thở dài, đây là bệnh chung của cảnh sát à? Anh nhắm mắt đáp: "Từng thích một bạn học."
"Vì lẽ đó, chỉ có thích một người, mới phát hiện ra sao?"
"Đa phần là vậy."
"Làm sao anh định nghĩa được loại xu hướng tính dục này."
Nhậm Diệc lúng túng hỏi: "Cái gì... Làm sao định nghĩa?"
"Kiểu người nào mới có thể được định nghĩa là tính hướng này."
"Ách... Đương nhiên là yêu thích đồng loại."
Đôi mắt Cung Ứng Huyền ánh lên vẻ mê mang: "Vậy nếu như, chỉ thích một đồng loại, không thích những người khác thì sao." Hắn đã suy nghĩ, rất nghiêm túc mà suy nghĩ, nhưng cuối cùng lại phát hiện ngoại trừ Nhậm Diệc ra thì hắn không có hứng thú với bất kỳ ai khác. Là đàn ông hay phụ nữ, hắn đều muốn bảo trì khoảng cách. Ngay cả bác Thịnh, Phi Lan, Khưu Ngôn, người thân là vậy, hắn cũng sẽ tránh cho tiếp xúc thân thể không cần thiết. Người thân khác người ngoài, đơn giản là người thân không khiến hắn phản cảm.
Nhưng chỉ có Nhậm Diệc, chỉ có mỗi Nhậm Diệc là hắn muốn chủ động tới gần.
Nhậm Diệc nghĩ ngợi, bảo rằng: "Trên thế giới này có rất nhiều loại xu hướng tính dục, chỉ có điều dị tính với đồng tính là khá phổ biến thôi. Tôi cảm thấy đã yêu thích một người thì không nhất thiết phải câu nệ giới tính."
Cung Ứng Huyền không nói năng gì.
Nhậm Diệc thở phào nhẹ nhõm, cho rằng Cung Ứng Huyền muốn kết thúc cuộc đối thoại khiến anh thấp thỏm không yên này.
Chỉ là một lát sau, Cung Ứng Huyền lại nói ra lời kinh người: "Các anh chia tay lúc nào."
Sắc mặt Nhậm Diệc cực kỳ hoang mang: "Hả?"
"Anh từng qua lại với ba người, cái này chứng tỏ anh sẽ chia tay, đúng không. Theo lẽ thường tình mà nói, anh với Kỳ Kiêu có thể cũng sẽ chia tay."
Mới mấy tiếng trước, điều tra về Kỳ Kiêu đã được gửi đến điện thoại di động của hắn. Đối phó với người như vậy, chỉ cần đưa ra tên tuổi cùng lợi ích là được, nhưng hắn xuống tay không nổi. Chỉ là hắn vẫn không cam lòng, Nhậm Diệc, một người có bạn trai như vậy, vẫn cứ luôn giấu giếm tính hướng của mình cùng ý định mập mờ với hắn, lấy hắn ra làm tiêu khiển. Điều gì đáng để hắn vứt bỏ nguyên tắc lẫn đạo đức, lại đi làm một chuyện không mấy vẻ vang gì đây.
Vả lại, dẫu có làm, Nhậm Diệc vẫn cứ chẳng thuộc về hắn.
Nhậm Diệc hít sâu một hơi: "Đã chia tay rồi."
Cung Ứng Huyền đột nhiên bật dậy khỏi ghế, kinh ngạc quay đầu nhìn Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc cũng bị Cung Ứng Huyền dọa hết hồn, suýt nữa thì tông vào đuôi xe phía trước, anh cuống quýt đạp phanh, vẫn còn nhìn đuôi xe suýt soát cận kề kia đầy sợ hãi.
Cung Ứng Huyền nói: "Lúc nào? Buổi tối ngày hôm ấy?"
"... Đúng."
"Tại sao không nói trước."
"Quan trọng sao." Nhậm Diệc châm biếm nghĩ, độc thân thì không "buồn nôn" chắc?
Đủ cung bậc cảm xúc ngổn ngang trong lòng Cung Ứng Huyền, hắn nên cao hứng mới phải, song rõ ràng hắn không lĩnh hội được tâm tình vui sướng gì cho cam, bởi vì Nhậm Diệc đã chính miệng nói "Không có bất luận ý nghĩ gì với hắn".
Chia tay rồi, mà vẫn không có ý gì với hắn? Cung Ứng Huyền siết chặt nắm đấm, hắn càng phẫn nộ hơn, mà hắn lại chẳng biết nên trút sự bực dọc này lên ai, chẳng lẽ mỗi mình Nhậm Diệc à?
Thành ra Cung Ứng Huyền trầm mặc, Nhậm Diệc cũng trầm mặc.
Hai người cứ im lặng như thế, suốt dọc đường về nhà Cung Ứng Huyền.
Bác Thịnh vẫn nhiệt tình đón tiếp Nhậm Diệc. Song lúc này đối mặt với nụ cười của bác Thịnh, Nhậm Diệc chỉ cảm thấy chột dạ, nếu để bác Thịnh biết anh vẫn nung nấu ý nghĩ ra sao với Cung Ứng Huyền, có lẽ nào bác cũng ghét bỏ anh không?
Sau khi về đến nhà, Cung Ứng Huyền giao Diểu Diểu cho bảo mẫu: "Tắm cho nó đi, tôi cũng đi tắm."
Bác Thịnh vui vẻ chơi đùa với Diểu Diểu, sau đó liền đưa Nhậm Diệc đến phòng ăn: "Đội trưởng Nhậm, cậu đói không? Chúng tôi đã chuẩn bị đồ ăn khuya rồi, đều là món cậu thích đấy."
Nhậm Diệc cười khan nói: "Cảm ơn."
"Hai người đi chơi buổi biểu diễn vui chứ?" Bác Thịnh cười híp mắt, "Thiếu gia còn cố ý cử tôi đi mua trang phục thường ngày, đã lâu cậu ấy đã không mặc lại quần áo như vậy rồi, thật giống như là trở lại hồi đại học, thực sự hoài niệm lắm."
"Vâng, cũng được, rất dễ nghe ạ."
"Đây cũng là lần đầu tiên thiếu gia đến buổi biểu diễn đó, trước giờ bắt cậu đi chỗ đông người ấy mà, ôi chao, quả thực có khác nào đòi mạng cậu ấy đâu. Cậu ấy tự gò ép và nhẫn nại với rất nhiều chuyện chỉ để công tác, thế nhưng vì đội trưởng Nhậm, cậu ấy đã nhiều lần đột phá giới hạn của bản thân rồi. Bác sĩ Bàng Bối mừng lắm, ông ấy nói sự cổ vũ từ cậu còn hữu hiệu hơn bất cứ phương pháp trị liệu nào."
"Bác sĩ Bàng Bối?"
"Là bác sĩ tâm lý của thiếu gia, thiếu gia có thể cơ bản hòa nhập xã hội giống như bây giờ, đều là thành quả trị liệu nhiều năm của ông ấy. Ông ấy còn nói muốn gặp gỡ cậu trong lần sau về Bắc Kinh đấy."
"Vâng, được..." Nhậm Diệc nào dám gặp bác sĩ tâm lý của Cung Ứng Huyền đâu, chỉ sợ mới nói hai câu đã bị vạch trần mất rồi.
"Bác sĩ Bàng Bối nói, một người có thể khiến thiếu gia thực sự mở lòng thì mới có thể mang lại tác dụng dẫn dắt lớn nhất cho thiếu gia, cho nên thiếu gia có một người bạn như cậu thực sự quá tốt rồi." Bác Thịnh ân cần rót cho Nhậm Diệc một tách trà nóng, "Đội trưởng Nhậm, chúng tôi thực sự không biết nên cảm tạ cậu thế nào."
Nhậm Diệc chỉ cảm thấy lo lắng thấp thỏm, anh chột dạ đến mức mặt cũng bắt đầu nóng lên. Anh làm sao đáp lại được mong chờ và biết ơn từ những người này chứ. Ngộ nhỡ bọn họ biết anh ôm một tâm tư không đơn thuần chút nào với Cung Ứng Huyền, chỉ sợ cũng sẽ y chang Cung Ứng Huyền, cảm thấy "buồn nôn" cho mà xem.
Nhậm Diệc ăn vài miếng, liền buông đũa xuống, anh miễn cưỡng cười nói: "Bác Thịnh, cháu đã ăn cơm trước khi đến rồi, giờ ăn không vào nữa."
"Ồ, không sao đâu, không phải buổi tối các cậu muốn làm việc sao, nếu như đói bụng thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào."
Nhậm Diệc không muốn ở đây tiếp tục đối mặt với ánh mắt tha thiết của bác Thịnh nữa, liền muốn mang Diểu Diểu đi rửa ráy.
Lúc anh ghé qua, Diểu Diểu đã được tắm xong rồi, Nhậm Diệc liền giúp đỡ bảo mẫu sấy khô cho nó.
Sau khi Diểu Diểu đã được sạch sẽ, da lông vừa mềm vừa thơm, ngay cả chỗ từng có vết bỏng cũng có lông tơ lún phún đã mọc ra, mà không bị lộ liễu quá. Nhậm Diệc ôm Diểu Diểu, định mang cho Cung Ứng Huyền xem.
Đến trước cửa phòng Cung Ứng Huyền, Nhậm Diệc lại phát hiện cửa không đóng, chủ nhân dường như là vô cùng vội vàng đi vào, chỉ vỏn vẹn khép hờ.
Nhậm Diệc nhẹ nhàng gõ cửa hai lần, vẫn không thấy đáp lại. Anh bỗng hơi lo lắng, Cung Ứng Huyền là một người hết sức chú trọng riêng tư, vào phòng ngủ mà không đóng cửa gần như là không thể. Nghĩ lại thì Cung Ứng Huyền cũng đã gần hai ngày không ngủ rồi, thấy sắc mặt kia cũng đủ hiểu là mệt mỏi quá độ với hạ đường huyết.
Anh lưỡng lự một chút, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, phát hiện Cung Ứng Huyền mặc áo ngủ nằm nhoài trên giường. Dép chưa cởi, chăn cũng chưa đắp, cũng không giống như tư thế chuẩn bị ngủ.
Nguy rồi, không phải là ngất xỉu chứ.
Nhậm Diệc hơi hoảng hốt, anh đi tới nhẹ giọng kêu lên: "Ứng Huyền, Ứng Huyền?"
Thế mà Cung Ứng Huyền lại không phản ứng chút nào, chỉ đều đặn hô hấp, nom có vẻ ngủ rất say.
Nhậm Diệc đặt Diểu Diểu qua một bên, anh nhớ Cung Ứng Huyền rất thính ngủ, không thể như vậy mà vẫn bất tỉnh được.
Nếu như bất tỉnh thật, thì phải gọi bác sĩ.
Nhậm Diệc đẩy vai Cung Ứng Huyền hai cái: "Ứng Huyền, dậy đi, cậu làm sao vậy?"
Cung Ứng Huyền bất ngờ mở choàng mắt, Nhậm Diệc sợ hết hồn, vội vã thu tay về, nhưng Cung Ứng Huyền theo bản năng một phát bắt được tay Nhậm Diệc, ẩn người ngã vào trên giường, đồng thời mau lẹ chống người lên.
"Anh làm gì?"
Hắn vừa mới tắm xong, chỉ khoác độc một cái áo tắm, đai lưng vẫn chưa cài cẩn thận, lúc này vạt áo phía trước phanh rộng ra theo động tác vùng dậy của hắn, nhìn không sót một cái gì.
Mặt của Nhậm Diệc gần như là va vào bờ ngực của Cung Ứng Huyền, trong lúc ấy hơi thở tràn ngập hương thơm thoang thoảng của Cung Ứng Huyền sau khi tắm, đầu óc của anh trống rỗng, căn bản là đã quên nói chuyện.
Cung Ứng Huyền lắc lắc đầu, tỉnh táo thêm một chút: "Anh vào đây làm gì."
"Tôi, tôi đem Diểu Diểu cho cậu xem, sau đó, tôi cứ tưởng, tôi sợ cậu bị ngất, tôi... Cậu bị ngất xỉu sao?" Nhậm Diệc lắp bắp. Anh sực nhớ tới gì đó, vội vàng rụt tay trở về, "Không phải tôi cố tình muốn sờ mó cậu đâu, tôi sợ cậu hôn mê thôi mà."
Lòng bàn tay Cung Ứng Huyền trở nên trống rỗng, hơi ấm cùng xúc cảm quen thuộc kia thậm chí còn chưa đủ để an ủi hắn dù chỉ một chút, đã biến mất rồi. Trong lòng hắn buồn bực cực kỳ.
"Lúc tắm xong tôi mệt quá, muốn nằm một chút." Cung Ứng Huyền thấy Nhậm Diệc cứ không ngừng láo liên xung quanh, chính là không nhìn hắn. Hắn cúi đầu, phát hiện ra áo tắm của mình đang rộng mở, bỗng nhận ra Nhậm Diệc không thoải mái. Vốn dĩ hắn định che đậy một chút theo thói quen, nhưng nắm lấy áo choàng tắm xong, lại khựng lại.
Ánh mắt Nhậm Diệc như thể lánh nạn trên người Diểu Diểu: "Cậu muốn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi, đừng để mệt mỏi quá."
Cung Ứng Huyền ngẩng đầu lên, nhìn Nhậm Diệc đăm đăm, đôi mắt thâm trầm khó dò: "Anh từng làm với Kỳ Kiêu rồi sao?"
Nhậm Diệc điếng người.
Cung Ứng Huyền nheo mắt lại: "Nếu anh có ý nghĩ với đàn ông, vậy anh từng ảo tưởng được làm điều đó với tôi chưa?"