Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 69



Chuyển ngữ: Mạc Điềm

- --------------------------------

Từ vụ nổ vào chạng vạng tối qua đến bây giờ vừa đúng 24 tiếng đồng hồ, cảnh sát đã tra được nhiều manh mối như thế, bắt được Hồng Diễm chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Nhậm Diệc hừ lạnh một cái: "Tự cho mình là thông minh. Mấy người muốn bắt được hắn ta thông qua Châu Xuyên e rằng còn cần tốn không ít công sức, giờ thì ngược lại, hắn ta lại tự làm bại lộ chính mình."

"Chó cùng rứt giậu. Trước khi bắt được Trần Bội, hắn ta còn ôm tâm tư số đỏ, Trần Bội vừa sa lưới, hắn liền biết Châu Xuyên nhất định sẽ bán đứng mình nên mới bí quá hóa liều." Cung Ứng Huyền phân tích, "Kỳ thực chỉ cần quan sát cẩn thận vụ nổ lần này là thấy không đủ thận trọng, thiếu chu đáo chặt chẽ, để lại không ít cái đuôi râu ria. Cho dù thời gian có hạn nhưng nếu đổi lại là tôi, tôi vẫn có thể làm càng sạch sẽ hơn. Tâm tư người có nền tảng hóa học đều rất tỉ mỉ, do trong lúc làm thí nghiệm dù chỉ một chút xíu sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến thất bại, thậm chí là nguy hiểm trí mạng. Vậy nên tôi nghi ngờ, tên cung cấp phương pháp chế tạo và kẻ thực hiện đặt bom không phải là cùng một người."

Nhậm Diệc kinh hãi: "Ý của cậu là Hồng Diễm không phải cái người có kiến thức về hóa học kia."

Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bình truyền nước của bọn họ đã hết, y tá đi vào rút ra.

Đợi cho y tá đi rồi, hai người mới tiếp tụ đề tài vừa nãy.

"Không, tôi cho rằng Hồng Diễm chính là người thực hiện đặt bom, là kẻ đi trước thăm dò. Rốt cuộc Hồng Diễm là ai, đóng vai nhân vật nào trong sự kiện này, chỉ khi hung thủ bị bắt thì mới biết được." Cung Ứng Huyên bắt đầu lạch cà lạch cạch gõ chữ trên laptop, "Đồng thời tôi cho Tiểu Đàm tìm kiếm trong kho dữ liệu về những người có nền tảng hóa học, đối chiếu so sánh với hồ sơ những người thất nghiệp, những người có tiền án, các kiểu bình luận trên mạng có liên quan đến phóng hỏa và vụ nổ. Biết đâu lại có thể tìm thấy manh mối."

Nhậm Diệc nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của Cung Ứng Huyền uyển chuyển nhảy múa trên bàn phím, ánh sáng nền của màn hình phản chiếu trên khuôn mặt hắn làm tôn lên làn da trắng không tỳ vết cùng đôi đồng tử rực rỡ dị thường, anh nhìn đến mê mẩn.

Đột nhiên, bàn tay phải của Cung Ứng Huyền khựng lại, chân mày nhíu xuống.

Nhậm Diệc lập tức kéo căng cơ thể: "Đụng trúng vết thương rồi sao?"

Cung Ứng Huyền không nói gì, hơi xiết nắm đấm, tốc độ đánh máy rõ ràng là đã chậm lại.

"Đã bảo cậu phải nghi ngơi cho khỏe đã, làm thế này sẽ ảnh hưởng đến tình trạng khôi phục của vết thương, sau đó lại càng chậm trễ công chuyện."

"Tôi viết xong email này đã." Cung Ứng Huyền nói, "Nhanh thôi."

"Xong mail này thôi đấy. Cậu còn không chịu đi nghỉ thì tôi sẽ mách với đội trưởng Khưu."

Cung Ứng Huyền ấn nút gửi đi: "Xong rồi."

Nhậm Diệc chờ mong: "Vậy chúng ta xem phim nhé, có được không?"

"Được thôi, bây giờ mà ngủ đúng là hơi sớm."

Tuy rằng tình trạng đau nhức đầu của hai người chưa thuyên giảm, nhưng đều đã ngủ một giấc rất lâu, hơn nữa trong lòng còn chất chứa quá nhiều chuyện, quả thực muốn ngủ cũng không xong.

Nhậm Diệc cầm máy chiếu trên tủ đầu giường: "Cái này mấy ngày trước Cao Cách vừa mới dùng qua." Trước mắt anh đột nhiên hoa lên, tay vừa trượt một cái, máy chiếu liền lạch cạch rơi xuống đất, "Ối..." Anh vội vàng xuống giường, hai chân vừa chạm đất, trước mắt càng thêm choáng váng, anh không thể không vịn vào thành giường để ổn định cơ thể.

"Anh sao thế?" Cung Ứng Huyền khẩn trương dò hỏi, "Chóng mặt sao?" Nói rồi ra vẻ muốn xuống giường.

"Cậu đừng động, tôi chậm chút là được." Hàm lượng khí Oxy trong máu bọn họ còn thấp nên rất dễ cảm thấy váng đầu, nhất là khi làm mấy động tác dư thừa. Anh dựa vào thành giường ngồi xổm xuống, qua một lúc sau lại nói, "Ừm, không sao rồi." Anh bật máy chiếu lên, xong lại phát hiện ấn kiểu gì cũng không có phản ứng, "Đậu, không phải là rơi hỏng rồi chứ."

"Đưa tôi xem." Cung Ứng Huyền đưa tay đón lấy, hý hoáy một lúc, "Hình như rơi hỏng rồi."

"Xong luôn, Dương Ba sẽ lại mắng cho coi." Nhậm Diệc chán nản nói, "Lúc trước anh ta nói tôi rằng không quản việc nhà không biết củi gạo quý."

Cung Ứng Huyền hơi nhíu mày: "Câu tục ngữ này thường dành cho vợ chồng và mẹ con chứ."

"Ha ha đúng thế, Dương Ba tựa như là vợ của tôi vậy. Tôi là đội trưởng trung đội, chủ yếu phải quản lý việc huấn luyện và cứu viện, anh ta là chỉ đạo viên, quản lý các loại thu chi nè, nhân lực nè, hậu cần nè." Nhậm Diệc cười nói, "Tôi chủ ngoại, anh ta chủ nội, có phải rất giống vợ tôi không chứ?"

Sắc mặt Cung Ứng Huyền chợt tối, ném máy chiếu lại cho Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc tiếp tục loay hoay xem xét: "Vậy phải làm sao bây giờ, có thể sửa không? Phim còn chưa xem được..."

"Xem bằng laptop của tôi đi." Giọng điệu của Cung Ứng Huyền có chút không vui.

"Màn hình laptop hơi bé, dù là thị lực của tôi rất tốt."

Cung Ứng Huyền vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Qua đây xem."

Nhậm Diệc nhất thời cứng đờ người.

Giường bệnh phổ biến của bệnh viện đều là loại rộng 1,2m, hai người nữ nằm còn khó trở mình, hai thằng đàn ông cùng nằm chẳng phải là muốn động cũng không được sao?

Cung Ứng Huyền liếc anh: "Rốt cuộc thì anh có xem hay không?"

"Xem." Nhậm Diệc nhanh chóng nói. Anh làm sao có thể chống lại loại hấp dẫn này được. Anh đứng lên ngay tức khắc, đến bên giường của Cung Ứng Huyền.

Cung Ứng Huyền tháo rào bảo hộ hai bên giường xuống để giường rộng thêm chút, sau đó hắn vén chăn lên, nhìn Nhậm Diệc không chớp mắt.

Trong lòng Nhậm Diệc như có con nai nhảy loạn, anh chỉ sợ để lộ nét hớn hở trên mặt bèn giả bộ thản nhiên chui vào trong chiếc chăn ấm áp của Cung Ứng Huyền.

Qủa nhiên cái giường này quá nhỏ, cứ như không gian chật hẹp dưới đống đổ nát của ngày hôm qua vậy. Bọn họ dính chặt lấy nhau, gần gũi như thời khắc sống chết cùng nhau dưới tầng gạch đá ấy.

Nội tâm hai người có đủ loại suy nghĩ, duy chỉ có một thứ đồng điệu, đó chính là nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào hôm qua, bầu không khí xấu hổ khó khăn lắm mới giảm bớt bỗng nhiên có dấu hiệu bùng phát trở lại.

Nhậm Diệc vội vàng cứu nguy: "Chúng ta xem gì đây?"

"Anh muốn xem gì?" Cung Ứng Huyền hồi hồn.

"Tôi gì cũng được." Nhậm Diệc giả vờ thoải mái nằm ngửa trên gối dựa của Cung Ứng Huyền, "Mùi hương trên chăn của cậu dễ ngửi thật đó." Nhàn nhạt, khô thoáng, mang theo chút mùi hương thảo dược khiến người hít vào một hơi là giống như được tinh lọc lá phổi.

"Cái anh đang đắp cũng là chăn của tôi."

Chăn ga gối đệm của hai người đều là do bác Thịnh mang tới.

"Vậy ư, sao chẳng có mùi rõ ràng như này nhỉ?" Nhậm Diệc bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Là mùi hương trên người cậu."

Cung Ứng Huyền giơ tay lên, ngửi cổ tay áo một cái: "Có sao, tôi chẳng ngửi được."

"Có." Nhậm Diệc len lén nhích lại gần bên người Cung Ứng Huyền, hít hà mùi hương chỉ thuộc về một mình người này, dường như đầu không còn đau nữa. Rõ ràng là cái mùi bệnh viện càng nồng nặc hơn, khắp nơi đều có, thế nhưng anh chỉ có thể ngửi thấy Cung Ứng Huyền như có kỳ tích vậy.

Cung Ứng Huyền chợt nhăn mặt lại, chóp mũi gần như dán lên cổ Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc sợ đến nỗi muốn động đậy một cái cũng không dám động.

Cung Ứng Huyền khe khẽ hít vào, dường như không hài lòng cho lắm: "Mùi Oxy già."

Lúc này chỉ cần Nhậm Diệc vừa quay đầu một cái là có thể hôn trúng Cung Ứng Huyền, đồng thời thân nhiệt của Cung Ứng Huyền không ngừng truyền tới từ bắp đùi kề sát của hai người làm anh căng thẳng đến không dám thở mạnh. Muốn làm vài thứ nhưng lại không dám, thế nhưng lại càng hân hoan vui mừng vì chút tiếp xúc thân mật này. Những trải nghiệm như thế quả là gãi không đúng chỗ ngứa, càng ngày càng nhột.

"Xem cái này đi." Cung Ứng Huyền chỉ vào màn hình, "Chị Ngôn đề cử cho tôi đó."

Nhậm Diệc nhìn lướt qua, tấm hình có tên là 《Cương thi》, poster bên ngoài cũng quỷ dị và đáng sợ, hết sức đi thẳng vào chủ đề chính. Anh run cả người: "Sao phải xem cái này?"

"Chị Ngôn bảo hay." Ở một góc độ Nhậm Diệc không nhìn thấy, khóe môi Cung Ứng Huyền khẽ cong lên, "Không phải là anh nói cứ tùy ý sao, sợ rồi?"

"Sợ... thì không đến nỗi, chỉ là xem mấy thứ khôi hài trong bệnh viện thì tốt hơn, loại mê tín dị đoan này có gì đáng xem chứ." Nhậm Diệc thầm nghĩ, mẹ nó, nhất định là thằng nhóc này muốn thấy mình muối mặt, sai quá là sai.

"Không sợ thì tốt." Cung Ứng Huyền không nói hai lời, ấn phím bắt đầu phát.

Hình ảnh mở ra, sắc thái là màu xám xịt của bầu trời âm u, bầu không khí hết sức đè nén.

Nhậm Diệc đã bắt đầu hồi hộp rồi, anh lặng lẽ cầm di động lên, nhạc nền bài phúng quỷ dị vừa vang lên liền giả bộ cúi đầu nghịch điện thoại.

Cung Ứng Huyền giật lấy di động của anh: "Là anh nói muốn xem phim mà."

Nhậm Diệc khóc không ra nước mắt. Từ nhỏ anh chỉ sợ những thứ này, nói ra thì có hơi mất mặt nên anh vẫn luôn không muốn cho người khác biết.

Đột nhiên, một hình ảnh kinh hoàng nhảy bật ra mà không hề báo trước, Nhậm Diệc bị dọa mất hồn, suýt chút nữa là té từ trên giường xuống đất.

Cung Ứng Huyền ôm lấy bả vai anh, giữ cho anh ổn định cơ thể, đồng thời đưa tay ra che mắt anh lại.

Bàn tay to ấy vừa sạch sẽ vừa ấm áp, nhẹ nhàng bao phủ lên mắt anh khiến cõi lòng đầy hoảng sợ của anh được vuốt ve. Anh dần bình tĩnh lại, không chút dấu vết nghiêng nghiêng người từng chút từng chút đến bên cạnh Cung Ứng Huyền, sở dĩ hai người vốn cách nhau rất gần nên cho dù về sau có dính sát một chỗ cũng không có vẻ lộ liễu.

Bộ phim thực sự rất đáng sợ, nhưng mỗi lúc có cảnh khủng khiếp, Cung Ứng Huyền đều sẽ che kín mắt Nhậm Diệc. Nhậm Diệc nghĩ, nhất định là Cung Ứng Huyền đã cảm thấy cái chuyện sợ hãi lửa khiến hắn nhiều lần mất hết mặt mũi trước mắt mình, vậy nên mới muốn nhân cơ hội này cứu vãn thể diện. Thật đúng là ấu trĩ.

Trong phần cuối của bộ phim có xuất hiện một phân cảnh đánh đấm rất lâu, vừa đáng sợ vừa máu me, Cung Ứng Huyền vẫn luôn bưng kín mắt anh.

Nhậm Diệc dứt khoát nhắm hai mắt lại, dựa đầu vào vai Cung Ứng Huyền, đôi mắt cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay của Cung Ứng Huyền, mỗi một lần thở ra hít vào đều là mùi hương đặc trưng của Cung Ứng Huyền.

Dường như toàn bộ thế giới của anh đã bị bao vây bởi Cung Ứng Huyền. Cứ thế anh dần chìm vào giấc mộng đẹp trong sự bình yên ấy.

Lúc Cung Ứng Huyền bỏ tay ra mới phát hiện Nhậm Diệc đã ngủ mất. Khuôn mặt trầm tĩnh, hơi thở đều đặn, xem ra ngủ ngon lắm rồi.

Cung Ứng Huyền lẳng lặng nhìn Nhậm Diệc, thật lâu cũng không dám thở ra lớn tiếng. Vầng trán rộng bằng phẳng, lông mi dày dài hơi cong cong, sống mũi cao thẳng cùng nốt ruồi trên nó, còn có đôi môi mềm mại ấy.

Người nào mà chẳng có môi. Nhưng lần đầu tiên hắn biết, chỉ khi môi chạm môi mới có thể cảm nhận được nó mềm mại đến thế nào.

Trong lúc hắn hô hấp nhân tạo cho Nhậm Diệc, suy nghĩ trong đầu hắn đều là làm sao để cứu người, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi mất đi Nhậm Diệc, nhưng thứ còn đọng lại sau đó chỉ là đôi môi ấy mềm mại biết bao, xúc cảm ấy thần kỳ cỡ nào.

Một trải nghiệm cực kỳ xa lạ nhưng lại hết sức đặc biệt, khiến hắn... rất muốn thử lại một lần nữa.

- ------------------------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv