Edit: Mờ Mờ Beta: Lyn + Yue
—–
Hà Tu Vũ bị dẫn đi rồi.
Giờ phút này hai bên thẩm vấn và bị thẩm vấn đều đã đến cực hạn, nếu tiếp tục nữa thì Cung Ứng Huyền lo là mình sẽ lộ ra sơ hở trước tiên.
Khưu Ngôn nhìn sắc mặt phờ phạc như giấy trắng của Cung Ứng Huyền, vỗ nhẹ vai hắn: “Chị đi uống tách trà, em cũng nghỉ ngơi chút đi, chị sẽ tắt camera giám sát. Ngoài ra, bây giờ em có muốn gặp bà ta không, có gì thì nói cho chị biết.” Chị biết giờ phút này người nào mới có thể an ủi Cung Ứng Huyền được, vì thế chị muốn chừa lại không gian riêng.
Khưu Ngôn rời đi.
Cung Ứng Huyền lấy tay che lại mắt và trán, chậm rãi hít thở sâu.
Nhậm Diệc còn chưa tỉnh táo lại sau cơn khiếp sợ, lẩm bẩm trong miệng: “Vì sao… Sao lại có thể…”
“Vì sao… Còn có thể là vì sao nữa.”
Sự ích kỷ, lòng tham muốn, sự thù hận, lợi ích riêng, hay là trái thuốc phiện của ma quỷ đã dụ dỗ người trần mắt thịt.
“Nhạc Tân Cốc kia, ông ta bị kẻ khác điều khiển sao?”
“Khi chuyện xảy ra, cô của em đang mang thai, em lờ mờ nhớ ra còn có chuyện này, sau đó bởi vì cú sốc của gia đình nên lao lực quá độ, bị sảy thai.” Cung Ứng Huyền nhẹ giọng nói: “Em đoán là có lẽ đến chết Nhạc Tân Cốc cũng không biết rằng đứa bé kia không hề sinh non, mà còn bị ép sinh ra nữa, đã thế vốn dĩ còn không phải con trai của ông ta.”
Nhậm Diệc cảm thấy cực kỳ nực cười.
Tuy rằng Nhạc Tân Cốc đã làm việc ở tập đoàn Bảo Thăng, nhưng chức quyền cũng không lớn, không thể nào làm ảnh hưởng tới kết quả đấu thầu, nhưng Cung Minh Tình thì khác hoàn toàn, bà ta là em gái ruột của chủ tịch tập đoàn. Có lẽ là Nhạc Tân Cốc đã nhận tiền hối lộ trong phần hoa hồng, cũng có lẽ ông ta biết mình và Cung Minh Tình có dính líu tới lợi ích chung, hoặc giả trước đây ông ta không hề có tình cảm gì, nhưng vì vợ mình mang thai, ông ta vì muốn bảo vệ gia đình này nên không còn lựa chọn nào khác.
Nói chung ông ta đã trở thành đồng lõa.
Hơn nữa cho đến chết cũng vì Cung Phi Lan nên không thể khai ra mẹ của con gái mình.
“Nhưng mà Phi Lan thì sao, sao bà ta có thể để cho Hà Tu Vũ làm hại Phi Lan được chứ.”
“Em nghĩ là bà ta đã sớm không thể khống chế được Hà Tu Vũ rồi, anh có thấy sự thù hận của Hà Tu Vũ đối với em không, chẳng lẽ hắn ta lại càng không hận Phi Lan hơn thế nữa?”
Nhậm Diệc im lặng.
Cùng một mẹ sinh ra, một người là đứa con riêng bơ vơ không nơi nương tựa, phóng hỏa giết người, trên thân gánh đầy tội nghiệt, còn một người là cô công chúa nhỏ được hết mực yêu thương, ngây thơ trong sáng, tương lai tươi đẹp.
“… Thật sự có người ác độc đến thế sao.” Nhậm Diệc nhìn hàng mi khẽ run của Cung Ứng Huyền, đôi mắt cố gắng che giấu sự đau khổ, anh cực kỳ đau lòng. Sự thật mà Cung Ứng Huyền đã vất vả truy tìm suốt 19 năm ròng lại xuất hiện trước mặt hắn bằng cách tàn nhẫn nhất, cô ruột lại chính là hung thủ hại chết cả gia đình mình, hai người thân duy nhất còn sống trên đời bao nhiêu năm nay lại âm thầm tính kế hãm hại sau lưng hắn.
Tại sao những chuyện tàn nhẫn thế này cứ phải xảy đến với Cung Ứng Huyền chứ?
Liệu trên thế gian này có còn công lý và thần linh hay không?
Cung Ứng Huyền đã đau đến mức chai sạn rồi, hắn nói khẽ: “Có.” Hắn quay đầu, nắm chặt bàn tay của Nhậm Diệc, nhưng vẫn mỉm cười trên môi: “Em đã chuẩn bị tâm lý cả rồi, trái lại em rất lo lắng cho Phi Lan, không biết phải giải thích với con bé như thế nào nữa.”
Nhớ tới Phi Lan, trong lòng Nhậm Diệc lại càng đau đớn.
Nhậm Diệc vuốt ve gương mặt của Cung Ứng Huyền, vành mắt đỏ hoe, ấm ách nói: “Ứng Huyền, em không cần phải gánh chịu một mình, em còn có anh ở đây, biết không?”
Cung Ứng Huyền gật đầu: “Tất nhiên em biết rồi, không có anh thì em sẽ chẳng thể nào đi đến được ngày hôm nay.” Không có Nhậm Diệc, có lẽ hắn đã chết rồi, hoặc cũng sụp đổ kiệt quệ.
Nhậm Diệc khép hai mắt lại: “Vậy em muốn gặp bà ta sao?” Đó sẽ là hình ảnh như thế nào? Chỉ cần tưởng tượng thế thôi cũng đủ làm Nhậm Diệc lo lắng cho hắn.
“Muốn, em đã đợi lâu thế rồi, vì cớ gì bây giờ lại chùn bước đây?” Giọng nói của Cung Ứng Huyền rất bình tĩnh, nhưng bàn tay đang nắm tay Nhậm Diệc cũng dần dần siết chặt lại: “Sau khi uy hiếp anh ở bệnh viện thì bà ta đã trốn về nước Mỹ ngay lập tức, cũng không quay lại, vì thế nên bọn em không dám bứt dây động rừng, không dám để bà ta biết bọn em đã nghi ngờ, không thể để lộ chút gì, nếu không bọn em sẽ không thể nào bắt được, lần này khó khăn lắm mới tìm được cơ hội lừa bà ta về nước.”
Nhậm Diệc sững sờ một lát.
Cung Ứng Huyền lập tức nghĩ ra, vội vàng giải thích: “Em không có giả bệnh đâu!”
“Anh…” Nhậm Diệc thở phào nhẹ nhõm, anh muốn nói là bản thân không hề hoài nghi hắn, nhưng mà trong khoảnh khắc đó, thật sự trong lòng anh vẫn còn ôm mối nghi ngờ, anh lại không muốn nói dối, đành phải nói đúng sự thật: “Nhưng anh lại mong lần này em giả vờ cơ.”
“Không phải.” Cung Ứng Huyền dịu dàng vuốt ve lòng bàn tay của anh: “Em nói rồi, em sẽ không gạt anh nữa đâu. Trước đây em luôn cho mình là đúng, em nghĩ chỉ cần có lý do chính đáng thì có thể hi sinh một chút lợi nhỏ để đổi lấy mục đích lớn hơn. Em chưa hề suy nghĩ đến tình cảm, nhưng sau này sẽ không lặp lại sai lầm như thế nữa. Ngày ấy khi viện dưỡng lão bốc cháy, bọn em đang bí mật lục soát một hang ổ của bà ta, ở rất gần với chỗ của lão đội trưởng, nên bọn em có thể chạy tới chỗ đó nhanh nhất có thể. Trước khi em xông vào, em biết phần lớn khả năng là mình không thể an toàn ra ngoài, nhưng cho dù là chết hay còn sống, bị thương hay tàn phế, thì cũng đều có lý do hợp lý để ép bà ta về nước.”
Lúc đó Cung Ứng Huyền đã ôm quyết tâm mạnh mẽ như thế nào để xông vào đám cháy, cho dù Nhậm Diệc có nhớ lại bao lần đi chẳng nữa cũng cảm thấy khó chịu. Anh ôm chặt Cung Ứng Huyền, nhưng không nói năng gì cả.
Cung Ứng Huyền cũng cảm nhận được trong lòng của Nhậm Diệc đang nổi lên sóng lớn, hắn xoa lưng của anh, nói bằng giọng điệu mệt mỏi nhưng lại tràn đầy tỉnh táo: “Em đã từng nghĩ rằng mình sẽ rất kích động, rất điên cuồng, rất căm phẫn, dù sao em cũng đã đợi sự thật này suốt 19 năm ròng rã, nhưng bây giờ em chỉ cảm thấy rất mệt, em muốn kết thúc tất cả.” Khi nói dứt câu sau cùng, âm cuối cũng đã chất chứa một chút nghẹn ngào: “Em thật sự chỉ muốn kết thúc mà thôi.”
Xin hãy để hắn thức tỉnh khỏi cơn ác mộng đeo bám dai dẳng này, hãy để hắn thoát khỏi bộ gông xiềng hắn đã gánh nặng suốt 19 năm nay, hãy cho hắn đi tới điểm cuối cùng trên đoạn đường đầy rẫy ma quỷ mà hắn đã đi được hơn nửa đời này đi.
Nhậm Diệc ôm hắn thật chặt, dịu dàng vỗ về: “Đã sắp kết thúc, đã sắp kết thúc rồi.”
“Đi gặp bà ta cùng em nhé.”
—–
Dù Cung Ứng Huyền không nói gì nhưng Nhậm Diệc cũng đã mường tượng ra vô số lần cảnh tượng khi bắt được hung thủ thật sự của vụ án phóng hỏa nhà họ Cung năm đó, ấy sẽ là kiểu người như thế nào, và sẽ là tình cảnh ra sao.
Nhưng kịch bản hoang đường quá đỗi như bây giờ thật sự chẳng giống ở trần thế nữa rồi.
Chủ tịch tập đoàn Bảo Thăng, Cung Minh Tình – cô ruột của Cung Ứng Huyền, lúc bấy giờ đang đeo còng tay, từ từ bước vào.
Đây là lần đầu tiên Nhậm Diệc nhìn thấy người phụ nữ này, vóc dáng bà ta cao gầy, ngũ quan xinh đẹp xán lạn, khí chất có vài phần nghiêm túc và kiêu ngạo lạnh lùng. Anh vừa liếc mắt đã nhận ra đôi mắt ấy, tràn ngập lý trí và khôn ngoan, đầy ắp suy tư cùng ưu sầu, song cũng chất chứa nét lạnh lùng. Đó là một đôi mắt cất giấu rất nhiều chuyện cũ.
Nháy mắt khi Cung Minh Tình nhìn thấy Cung Ứng Huyền, vành mắt bỗng ửng đỏ. Bà ta ngồi đối diện hai người, vẻ mặt nhợt nhạt tiều tụy.
Trong phút chốc, chẳng ai lên tiếng.
Qua một lúc sau, Cung Minh Tình mở miệng nói chuyện: “Ứng Huyền, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?”
Cung Ứng Huyền trả lời: “Anh ấy phải ở lại đây.” Hắn cần Nhậm Diệc truyền sức mạnh cho hắn.
Cung Minh Tình im lặng trong chốc lát: “Có thể tạm thời đừng nói với Phi Lan được chứ, con bé vừa tới nước Mỹ, mới vui vẻ được một chút.”
“Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.” Gương mặt Cung Ứng Huyền như phủ lên một chiếc mặt nạ băng giá, không tìm ra được khe hở nào của nỗi buồn đau.
Vành mắt Cung Minh Tình đỏ ửng: “Xin lỗi.”
Nhậm Diệc lại cảm thấy mắc ói thật sự.
“Cô à.” Đôi mắt mờ mịt của Cung Ứng Huyền nhìn về phía người phụ nữ ngồi đối diện: “Bà đã lừa tôi suốt 19 năm, bắt đầu từ bây giờ, cho dù là vì Phi Lan đi nữa thì cũng hãy nói thật đi, nói dối không còn tác dụng gì nữa.”
Nước mắt của Cung Minh Tình rơi lã chã, môi bà ấy mấp máy: “Năm ấy, cô nhờ Nhạc Tân Cốc mới biết được mức giá đấu thầu thấp nhất, sau đó lại nói cho con trai của Bí thư Thành ủy, người kia đã từ chức rồi, nhưng chắc con cũng biết là ai.” Rồi bà ta lại nói ra một cái tên.
Sắc mặt của Nhậm Diệc khẽ thay đổi, chẳng trách muốn lật lại vụ án này phải chịu nhiều tầng áp lực như vậy.
“Cô nhận hai triệu tiền hoa hồng. Nhưng thật sự không phải vì tiền, cô chỉ muốn làm ông ta vui lòng.” Cung Minh Tình nói: “Ba cô, cũng là ông nội của con, có quan niệm cực kỳ bảo thủ. Từ nhỏ đến lớn cô làm gì cũng phải nghe ông ấy, chăm chỉ học hành, thi vào trường học ông ấy chọn cho cô, làm công việc ông ấy đã sắp xếp, thậm chí lấy một kẻ cô vốn chẳng hề yêu thích nhưng vẫn bắt cô lấy anh ta.” Bà ấy cười thê thảm: “Nhưng bất kể cô có làm tốt tới cỡ nào thì trong lòng ông ấy, trước sau gì cô chẳng thể sánh bằng ba con.”
“Không phải vì tiền mà cô mới tiết lộ hợp đồng, cô chỉ muốn có thêm một mối làm ăn tốt hơn nữa, làm được thành tích tốt hơn cống hiến cho tập đoàn, để ông ấy biết cô không hề kém cỏi hơn anh trai mình.” Cung Minh Tình hít sâu một hơi: “Nhưng mà cô không ngờ là, đống vật liệu kia có vấn đề, xảy ra… một tai nạn lớn như vậy.”
Nhậm Diệc cảm nhận được nỗi đau xót trong lòng, tai nạn này xảy ra, hủy hoại biết bao nhiêu gia đình, cũng xém chút nữa đã hủy hoại cả anh, chỉ suýt chút nữa thôi thì bên trong lễ tang tập thể mà anh đến tham dự cũng sẽ có một chỗ của cha anh.
Bờ vai Cung Minh Tình run rẩy lung lay, môi trắng bệch không còn chút sắc máu: “Lúc đó cô thật sự rất sợ hãi, cô chỉ mới hơn hai mươi tuổi đầu, nếu như bị điều tra ra thì e là cả đời này sẽ phải sống trong cảnh lao tù. Nhạc Tân Cốc không biết cô là người đã tiết lộ hợp đồng, còn định đi hợp tác điều tra nữa, cô hết cách rồi mới phải nói thẳng với ông ta, cô uy hiếp ông ta, nếu như bị cảnh sát điều tra ra được thì ông ta cũng bị liên lụy, hơn nữa, lúc đó cô còn có thai… Thế là cuối cùng ông ta cũng đồng ý giúp cô.”
“Đứa con là của ai?” Cuối cùng Cung Ứng Huyền cũng mở miệng.
Cung Minh Tình ngơ ngác nhìn hai tay bị còng lại của mình, không lên tiếng.
“Bà biết cuối cùng cũng sẽ điều tra ra được mà, không cần phải giấu giếm làm gì nữa.” Cung Ứng Huyền hỏi: “Là người đã trúng thầu kia sao?”
Cung Minh Tình nhẹ nhàng cắn môi, ngăn không cho nước mắt trào ra, bà ấy gật đầu nhẹ: “Ông ta cũng không thể chịu được cái giá khi bị điều tra ra, vì thế nên bọn cô nghĩ hết mọi cách để che giấu sự thật. Nhưng đống vật liệu có vấn đề kia vẫn bị phát hiện ra, sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra được bọn cô.”
Cung Ứng Huyền trầm giọng nói: ” Vì thế nên bà nghĩ ra cách giết người diệt khẩu, vu oan hãm hại.”
Nước mắt Cung Minh Tình rơi xuống như mưa: “Cô, cô thật sự… Cô không muốn làm hại các con, cô…”
Nhậm Diệc siết chặt tay thành nắm đấm, nỗi căm hận bà ấy lên đến cùng cực.
“Người kia, nói là bắt ba con chịu… tội, làm giả thành sợ tội tự sát, sau đó tham gia vào điều tra, khép lại vụ án này.” Dường như Cung Minh Tình phải lấy hết sức mình mới có thể nói tiếp được: “Lúc đó ngày nào cô cũng muốn chết, nhưng mà mỗi ngày trôi qua lại muốn sống tiếp, cô không muốn ngồi tù, không muốn cả đời còn lại đều phải quanh quẩn trong ngục giam, không dám nghĩ tới ánh mắt căm hận mình của ba cô, không dám nghĩ tới mấy trăm gia đình bị hủy hoại bên trong vụ nổ, cô còn có đứa con nữa…” Cung Minh Tình không ngừng khóc thút thít, gần như nghẹn ngào mất tiếng.
Hai người cùng im lặng chờ đợi, con tim bị khoét mòn đớn đau.
“Cuối cùng, cô cũng đồng ý.” Gương mặt Cung Minh Tình xám ngoét như tro tàn: “Vốn dĩ không nên ở trong nhà, nhưng mà lúc đó ba con được bảo lãnh chờ xét xử, không thể ra ngoài, cô, cô đã đưa chìa khóa.”
“Bà đưa chìa khóa.” Cung Ứng Huyền trừng to mắt nhìn Cung Minh Tình, trong đôi mắt sắc bén như chim ưng in hằn tơ máu.
Chìa khóa!
Trong lòng Nhậm Diệc cũng chấn động. Hung thủ có chìa khóa! Nếu hung thủ có chìa khóa, vậy thì có thể loại bỏ nghi ngờ với lính cứu hỏa rồi, hung thủ không cần bất cứ ai giúp đỡ cũng có thể tự do ra vào nhà họ Cung!
Nhậm Diệc nhớ tới Trần Hiểu Phi vẫn còn đang nằm trong ICU, trong lòng khó chịu tới nghẹt thở.
Cung Minh Tình khóc lóc gật đầu: “Cô đưa, chìa khóa, ông ta tìm, tìm một người gọi là sát thủ gì đó tới, tên kia, cam đoan rằng sẽ giả tạo thành một vụ tự sát, nhưng mà cô không ngờ là, không ngờ là hắn ta sẽ phóng hỏa, không ngờ là lại làm… lại làm…” Bà ta gào khóc như đã hoàn toàn sụp đổ: “Cô đâu có muốn hại các con.”
Gân xanh trên trán Cung Ứng Huyền hằn lên, gương mặt vốn trắng mịn như ngọc lúc này lại tái xanh như ác quỷ, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, nắm đấm của hắn phải ghìm chặt dưới bàn mới có thể nhịn được xúc động muốn nhào tới ăn tươi nuốt sống người kia.
“Bà không muốn hại chúng tôi? Bà không muốn?” Hàm răng Cung Ứng Huyền đè nghiến ken két, rít lên từng chữ từng câu thấm đẫm máu và nước mắt: “Ba tôi, mẹ tôi, chị của tôi, cứ thế bị thiêu sống.”
Cung Minh Tình khóc òa vỡ vụn: “Xin lỗi, Ứng Huyền, xin lỗi, cô, cô… Xin lỗi.”
Nhậm Diệc nắm chặt tay của Cung Ứng Huyền, trong mắt ngấn lệ.
Cung Ứng Huyền khép đôi mắt lại, yết hầu chuyển động, vất vả lắm mới dằn lại được sự thù hận hung tàn kia: “Gã sát thủ thì sao?”
“Người đó, ông ta, ông ta nói đã xử lý tên sát thủ đó rồi, để diệt trừ hậu họa về sau.” Cung Minh Tình khóc thút thít, nói chuyện lúc được lúc mất: “Cô vốn định đi phá thai, nhưng cô lại sợ, không có đứa bé này thì cô sẽ không còn thứ gì để uy hiếp ông ta, nhưng cô lại không dám sinh nó ra một cách công khai, cô sợ bị người ta phát hiện ra đó không phải là con của Nhạc Tân Cốc, vì thế nên cô lén lút sinh nó ra rồi đưa tới cô nhi viện.”
“Mấy năm nay, không có ngày nào mà cô không lo lắng sợ hãi, không có ngày nào không bị dằn vặt bởi áy náy và sợ hãi.” Cung Minh Tình khóc lóc nói: “Lúc cô phát hiện ra đứa bé này cuồng phóng hỏa, thì cô biết, đây chính là báo ứng, là báo ứng của cô.”
Nhậm Diệc cắn răng: “Nếu như bà biết được hai chữ báo ứng này, nếu như bà thật sự bị dày vò dằn vặt thì sao bà không dừng cương trước vực thẳm, sao bà còn phải hại chết nhiều người vô tội tới vậy, lẽ nào mạng của anh trai bà, chị dâu và cháu gái của bà còn chưa đủ sao! Mấy trăm người gặp nguy hiểm vì vụ phóng hỏa vẫn còn chưa đủ hay sao! Rốt cuộc bà là người hay quỷ!”
Cung Minh Tình lắc đầu, gương mặt tràn đầy đau khổ: “Không phải tôi, tôi bị nó uy hiếp! Sau khi cô nhi viện bốc cháy, nó bị liệt vào danh sách tình nghi, thật ra tôi vẫn luôn để ý tới nó, âm thầm giúp đỡ cô nhi viện, tôi không thể nào khoanh tay đứng nhìn. Cuối cùng, tôi tìm luật sư cho nó, đồng thời cũng nhận lại nó. Sau đó khi các người bắt tay vào điều tra vụ án, không biết vì sao nó đoán được chuyện năm đó có liên quan tới tôi, nó nói nó muốn giúp tôi, tôi, tôi sợ chuyện năm đó bị phơi bày ra ánh sáng, tôi không sợ chết, tôi đã sớm không sợ chết hay phải ngồi tù, đó trái lại là sự giải thoát. Nhưng tôi sợ người ta biết được tôi đã hại chết anh trai mình và cả nhà của anh ấy, tôi sợ Phi Lan biết chuyện… Thế nên tôi đồng ý, nhưng tôi không ngờ là nó không thể kiềm chế lại được, nó đã như một kẻ điên rồi, mê muội như ma quỷ, nó muốn lấy Phi Lan ra uy hiếp Nhạc Tân Cốc, cuối cùng lại hoàn toàn mất khống chế, hoàn toàn…” Vẻ mặt Cung Minh Tình đau khổ vặn vẹo: “Cái gì tôi cũng không cần, nhưng Phi Lan nó vô tội! Cuối cùng chúng tôi không chịu nổi nữa, muốn ra tự thú, muốn kết thúc tất cả chuyện này, nhưng nó, nó lại bắt cóc Phi Lan… Chúng tôi, đây đều là, báo ứng, là báo ứng của tôi.” Cuối cùng bà ta khóc nghẹn ngào đến mức chẳng thể thở nổi.
Vẻ mặt Cung Ứng Huyền và Nhậm Diệc đều trắng bệch như giấy, rõ là ngày tháng Tư trời trong nắng ấm, lại thấy sự rét lạnh thấm sâu vào tận xương tủy.
Hà Tu Vũ nói rằng người mẹ này của hắn ta mới là kẻ chủ mưu sắp xếp mọi chuyện, kẻ đầu sỏ đứng sau màn bày ra đủ mọi tội ác, thế nhưng Cung Minh Tình lại nói hoàn toàn ngược lại.
Nên tin ai đây?
Một vỏ bọc đẹp đẽ như vậy, gia cảnh hào nhoáng đến thế, nhưng bên trong lại là ác quỷ.