*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Mạc Điềm
Cre: on pic
- -----------------------------
Sau khi tỉnh táo, Nhậm Diệc dần dần cảm thấy đau đớn đến từ xương sườn, mắt cá chân cùng với hai tay bị trầy của mình.
Nhưng anh không lên tiếng, bởi vì anh biết rõ cánh tay của Cung Ứng Huyền đang chảy máu, từng giọt, từng giọt rơi lên chiếc quần sạch sẽ mới thay. Nhưng sắc mặt Cung Ứng Huyền vẫn bình tĩnh, cứ như là không có chuyện gì xảy ra.
Nhậm Diệc không nhịn được: "Cậu còn có thể lái xe không? Nếu không thì để tôi lái."
Cung Ứng Huyền không nói chuyện.
"Không bằng đến bệnh viện gần đây xử lý một chút, không phải mấy ngày trước cậu mới đi bệnh viện sao, vẫn sống tốt đấy thôi, có gì khác nhau đâu."
Cung Ứng Huyền vẫn im lặng.
Nhậm Diệc nâng cao âm lượng: "Trong xe cậu để nhiều đồ linh tình như vậy mà không có lấy một hộp y tế à?"
Cung Ứng Huyền liếc anh một cái: "Trên xe của tôi có hộp y tế, tôi cũng đã nói muốn tự mình xử lý, sau đó anh uy hiếp tôi rằng phải đi tố cáo với cấp trên của tôi, trí nhớ của anh kém như thế sao?"
Nhậm Diệc buồn cười: "Là vì tôi muốn tốt cho cậu. Cậu dùng một cái hộp y tế thì có thể xử lý cái gì? Dán urgo hả? Cậu cần phải làm sạch, khử trùng, khâu lại, để bảo đảm an toàn còn phải tiêm phòng uốn ván, nhất định phải có bác sĩ chuyên nghiệp đến xử lý." Anh nói quá nhanh, đến nỗi hơi thở dồn dập làm động đến xương sườn, đau đến mức các bắp thịt trên mặt có chút vặn vẹo.
"Vậy thì câm miệng, sắp đến rồi."
Mấy phút sau, xe lái vào khu biệt thự, tiến đến một căn biệt thự có diện tích lớn đến dọa người.
Nhậm Diệc huýt sáo: "Đây là nhà cậu à."
Tuy rằng anh sớm đã biết nhà của Cung Ứng Huyền không tầm thường từ trong miệng Phó Khải, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, thực là khiến người khác kinh ngạc mà. Thậm chí anh cũng không biết Bắc Kinh còn có chỗ như này đấy.
Cung Ứng Huyền dừng hẳn xe, cổng liền mở ra, một lão quản gia mặc tây trang giày da bước nhanh xuống từ bậc thang, phía sau có một đôi nam nữ trung niên đi theo.
"Thiếu gia!" Lão quản gia khẩn trương chạy đến trước mặt Cung Ứng Huyền, "Tin nhắn của ngài nghĩa làm sao? Ngài bị thương ư?"
Cung Ứng Huyền khẽ giơ cánh tay.
"Trời ạ..."
Người đàn ông trung niên kia đi tới: "Thiếu gia vào nhà đi, để tôi xem thử."
Cung Ứng Huyền đi hai bước, đột nhiên dừng bước, quay đầu lại.
Đúng lúc Nhậm Diệc xuống xe.
Mấy người đều kinh ngạc nhìn về phía Nhậm Diệc.
Cung Ứng Huyền chỉ vào Nhậm Diệc nói: "Mang anh ta đi làm sạch trước đã." Nói xong quay đầu đi.
Nhậm Diệc nhíu mày, làm một nhân loại bình thường, anh không có thói quen bị người khác quan sát bằng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh.
Lão quản gia đi tới bên cạnh Nhậm Diệc: "Cậu là...Xin hỏi ngài là ai?"
"Xin chào, cháu họ Nhậm, Nhậm Diệc, cháu..." Nhậm Diệc nhất thời không xác định nên dùng lời nào để miêu tả quan hệ của anh với Cung Ứng Huyền, đồng nghiệp?"
"Tôi họ Thịnh, ngài có thể gọi tôi là bác Thịnh." Giọng nói của bác Thịnh có một loại kích động khó nén, "Vô cùng hoan nghênh ngài, Nhậm tiên sinh, thiếu gia vậy mà lại dẫn bạn bè về nhà, ôi chao, thiếu gia dẫn bạn về nhà rồi!"
"Chúng cháu không phải là bạn bè..."
Bác Thịnh nhiệt tình kéo tay Nhậm Diệc: "Nhậm tiên sinh, ngài không ngại đi rửa ráy một chút trước, thay một bộ quần áo sạch sẽ chứ?"
"A được."
Bác Thịnh vẫy tay với người phụ nữ trung niên, giọng điệu vui vẻ: "Nhanh đi chuẩn bị một chút, thiếu gia dẫn bạn về nhà đấy."
"Cháu không phải..."
Nhậm Diệc bị bác Thịnh kéo vào trong nhà, lại đưa cho anh một quần áo mới. Loại người quanh năm mặc quần áo huấn luyện như anh, cũng không chú trọng việc ăn mặc, nhưng chỉ cần sờ bộ quần áo tinh tế, vải vóc phát ra ánh sáng nhu hòa dưới ánh đèn kia, cũng có thể đoán được bộ quần áo này giá trị không rẻ.
Trong lúc thay quần áo, anh đứng trước gương kiểm tra xương sườn một chút, đã bị bầm tím một mảng, nhưng sờ thử cũng không có gãy xương, chỉ là không biết có bị rạn xương hay không.
Thay quần áo xong, anh khập khiễng đi ra, bác Thịnh ở ngoài cửa đang cười tủm tỉm chờ anh: "Nhậm tiên sinh, chân ngài cũng bị thương hả?"
"Không có việc gì, chỉ là trẹo chân thôi ạ."
"Bác sĩ Vương đang xử lý vết thương cho thiếu gia, sẽ xong sớm thôi, tôi dẫn ngài vào trong đợi trước. Chắc chắn ngài đã đói bụng rồi, muốn ăn chút gì không?"
"Đã muộn thế này, làm phiền rồi."
"Không có không có, phòng bếp lúc nào cũng có người."
"Vậy tùy tiện gì cũng được ạ." Đúng là Nhậm Diệc rất đói, anh không khỏi nhớ tới phần salad đã ăn trên xe Cung Ứng Huyền, giả vờ tùy ý bổ sung, "Nóng là được."
"Không thành vấn đề."
Hai người đi qua phòng khách xa hoa rộng rãi, lên tầng, đi tới cuối hành lang, bác Thịnh đẩy cửa ra, trước mắt xuất hiện một loại phòng khám nhỏ, sắp đặt các loại thiết bị thường gặp ở bệnh viện.
Bác Thịnh giải thích: "Thiếu gia không thích đi bệnh viện nên đã thuê bác sĩ gia đình."
Nhậm Diệc nghĩ thầm trong lòng: Quá khoa trương.
Cung Ứng Huyền đang ngồi trên giường bệnh, để bác sĩ Vương xử lý vết thương cho hắn. Hắn đã thay một bộ quần áo ở nhà màu xám tro nhạt, vài sợi tóc mái rũ xuống, cả người rốt cục có một chút khí tức khói lửa nhân gian. (Ý em là bình thường anh đẹp như tiên, không nhiễm bụi trần á, còn giờ thì giống người thường rồi.)
Bác sĩ Vương quay đầu lại nhìn Nhậm Diệc một cái: "Làm phiền ngài đợi một chút, tôi sắp làm xong rồi."
"Không sao đâu." Nhậm Diệc ngồi ở một bên, hai chân vắt chéo nhìn Cung Ứng Huyền: "Tiến sĩ Cung này, nhà cậu cũng khoa trương quá đấy."
Cung Ứng Huyền giơ cánh tay của mình về phía Nhậm Diệc, phía trên dán một loạt miếng dán vết thương không khâu*, hắn không vui nói: "Thứ này, trên xe tôi cũng có."
*Miếng dán vết thương không khâu:
Nhậm Diệc nói mỉa mai: "Vết thương nhỏ cũng là vết thương, có tiêm phòng uốn ván không?"
Bác sĩ Vương trả lời thay Cung Ứng Huyền: "Tiêm."
Cung Ứng Huyền nói: "Xem xương sườn cho anh ta đi."
Trong mắt Nhậm Diệc lóe lên một tia kinh ngạc, làm sao hắn biết xương sườn của mình bị thương?
Bác sĩ Vương đi tới, vén áo Nhậm Diệc lên kiểm tra, sau đó lấy tay sờ thử: "Hẳn là không có chuyện gì lớn, chụp X-quang xem thử đã."
"Nơi này của cậu còn có thể chụp X-quang?" Nhậm Diệc không nhịn được chắt lưỡi.
"Một vài dụng cụ cơ bản đều có ở đây."
Nhậm Diệc bị mang vào một phòng nhỏ sát vách để chụp X-quang.
Bác sĩ Vương phẩy phẩy miếng phim: "Không sao, không tổn thương đến xương cốt."
Nhậm Diệc thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ Vương xử lý mắt cá chân bị trật và bàn tay bị trầy cho anh, lại đưa cho anh một ít thuốc giảm viêm.
Lúc này, bác Thịnh đã quay lại, cười nhẹ nói: "Thiếu gia, Nhậm tiên sinh, đến phòng ăn ăn chút gì đi."
Hai người tới phòng ăn, một bên bàn đã đặt sẵn mấy món ăn nóng hổi, bày biện tinh xảo, cực kỳ đẹp mắt, so với một bữa ăn khuya tiêu chuẩn mà nói, thực sự là có hơi quá, mà một bên khác của bàn lại chỉ có một phần sandwich và một cốc nước.
Nhậm Diệc nhìn bác Thịnh một cái, có chút không được tự nhiên, bác Thịnh nhỏ giọng nói: "Không có gì đâu, thiếu gia không thích ăn đồ nóng, cũng có thói quen nửa đêm ăn cái gì, ngài ngồi đi."
Hai người ngồi trước bàn, Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền, thấy Cung Ứng Huyền cũng đang nhìn anh.
Bọn họ giống như hai đứa trẻ con đang phân cao thấp, ai cũng không chịu dời ánh mắt trước, cứ như vậy mà trừng mắt nhìn đối phương. Cung Ứng Huyền cầm lấy sandwich cắn một cái, mà Nhậm Diệc gắp một đũa sườn heo nóng hổi bỏ vào trong miệng.
Sốt sườn heo mới ra nồi còn đang bốc hơi, Nhậm Diệc bị nóng suýt bỏng, anh há miệng hà hơi, khắp nơi tìm nước uống, bác Thịnh vội vàng đưa nước cho anh.
Một bên khóe miệng Cung Ứng Huyền kéo lên độ cong khó phát hiện, hắn thả lỏng ngửa mặt dựa vào lưng ghế, hiển nhiên cũng đã mệt.
Nhậm Diệc không có bị cái môi trên phỏng ngăn cản, há to miệng mà ăn, vừa ăn vừa nói: "Có đồ ăn ngon như vậy, cậu còn ăn mấy thứ linh tinh kia?"
Cung Ứng huyền bình tĩnh nói: "Sau khi ăn xong, anh đi nghỉ ngơi một lát, sáng sớm ngày mai sẽ có người đưa anh về trung đội."
"Cậu thì sao? Cậu muốn đến phân cục thẩm vấn người kia sao?"
"Đương nhiên."
"Tôi cũng muốn đi."
"Công việc của anh là giúp đỡ điều tra hỏa hoạn, những thứ còn lại là việc của cảnh sát."
"Tôi đã tham gia nhiều như vậy, cậu nghĩ tôi có thể khoanh tay đứng nhìn à." Nhậm Diệc kiên trì nói, "Tôi cũng muốn đi, đầu tiên tôi muốn biết, thằng cháu kia rốt cuộc có phải là tên phóng hỏa hay không?"
Cung Ứng Huyền do dự một lúc: "Được rồi."
Nhậm Diệc càng ăn càng ngon miệng, đại khái là máu lên đại não đều chạy đến dạ dày rồi, mở miệng nói nhảm: "Nhà cậu có tiền thế này, cậu lại một thân tâm bệnh kỳ kỳ quái quái, cậu cần gì phải khó xử bản thân mà đi làm cảnh sát cơ chứ."
Bác Thịnh ở một bên đổi sắc mặt, ông len lén nhìn Cung Ứng Huyền một cái, muống lảng sang chuyện khác: "Thiếu gia có muốn ăn thêm một cái nữa không?"
Cung Ứng Huyền bình tĩnh uống thêm một ngụm nước: "Không liên quan tới anh."
Nhậm Diệc bị mắc nghẹn không nói nổi một lời, anh hừ lạnh một tiếng: "Cậu nói đúng, là tôi xen vào việc của người khác."
Cung Ứng Huyền đứng dậy rời đi.
Bác Thịnh ngượng ngùng nói: "Nhậm tiên sinh, ngài không cần để bụng."
Nhậm Diệc nhếch miệng cười: "Yên tâm đi, nếu như cháu để bụng đã sớm bị hắn làm cho tức chết rồi."
Bác Thịnh cười gượng một cái: "Đã nhiều năm như thế rồi, ngài là người bạn đầu tiên thiếu gia đưa về, chúng tôi đều rất vui mừng."
"Cháu với hắn không phải bạn bè, chỉ là làm việc cùng nhau mà thôi. " Nhậm Diệc trực tiếp nói thẳng ra.
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy rõ ánh mắt của bác Thịnh dần ảm đạm, Nhậm Diệc liền có chút hối hận.
Bác Thịnh phục hồi vẻ tươi cười, nói: "Thiếu gia đưa ngài về nhà, nhất định là vì tin tưởng ngài, tôi tin hai người rồi sẽ trở thành bạn bè thôi."
Nhậm Diệc cười giễu cợt, anh mới không quan tâm có thể làm bạn với Cung Ứng Huyền hay không, anh chỉ mong trong lúc hoàn thành công việc có thể ít gây sự hơn.
Ăn cơm xong, Nhậm Diệc được dẫn tới phòng dành cho khách, anh bận rộn đến hơn nửa đêm, vừa mệt vừa khó chịu, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.
- ----
Sau khi trời sáng, Nhậm Diệc lại ăn một bữa sáng phong phú tại nhà Cung Ứng Huyền, sau đó hai người đến phân cục Hồng Vũ trước, có điều người lái xe lần này là tài xế riêng.
Đến phân cục, Cung Ứng Huyền tiến thẳng đến phòng thẩm vấn, người hôm qua bị hắn bắt được có vẻ đã bị tra khảo suốt một đêm, đang ngồi gật gà gật gù.
Thấy bọn họ tiến vào, người kia trợn trừng hai mắt đỏ bừng hét lớn: "Tôi không có phóng hỏa, các người không có chứng cứ còn bắt người lung tung!"
Người nọ do dự một chút, thành thật trả lời: "Châu Xuyên, 25 tuổi, người thành phố Cốc..."
Cung Ứng Huyền lại cặn kẽ hỏi về tình hình của gã, biết được gã từng lên học đại học ở Thiên Khải, sau khi tốt nghiệp thì làm lập trình viên cho một công ty Internet, mới từ chức vào một năm trước, chờ việc đến bây giờ.
Cung Ứng Huyền bảo đồng nghiệp đi xác minh thông tin cơ bản của Châu Xuyên, tất cả đều là thật.
Cung Ứng Huyền hỏi: "Đêm qua vì sao lại xuất hiện ở nơi đó, vì sao camera lại có nhiều ảnh chụp và video như vậy."
"Tôi chỉ là hiếu kỳ mà thôi, tôi chụp một vài thứ thì có làm sao? Điều nào trong luật pháp quy định tôi không thể đi, các người dựa vào cái gì mà bắt tôi như bắt phạm nhân cơ chứ."
Nhậm Diệc lạnh lùng nói: "Không nhìn thấy giấy niêm phong à? Cậu cho rằng những tờ giấy niêm phong kia được dùng để làm gì hả?!"
Châu Xuyên hơi run lên: "Cho, cho dù có giấy niêm phong, tôi không nên đi vào, vậy cũng không tính là phạm tội chứ, tôi không học luật, nhưng mấy luật thông thường tôi vẫn biết mà."
"Cậu biết những điều luật thông thường, cũng sẽ không chỉ vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà liều lĩnh phá hoại hiện trường vụ án." Cung Ứng Huyền gắt gao nhìn chằm chằm vào gã: "Đừng có xem chúng tôi là người ngu, nếu như cậu lại không thành thật khai báo, tôi sẽ đem cậu liệt vào diện người đáng nghi nhất trong vụ án phóng hỏa để đi điều tra."
"Tôi không có phóng hỏa!" Châu Xuyên hét lớn, "Thật sự tôi không có phóng hỏa, tôi chỉ là tò mò, chỉ là chụp một vài thứ mà thôi, cái gì tôi cũng không làm, tôi không phạm pháp!"
"Cậu đang nói dối!" Cung Ứng Huyền hung hăng đập lên bàn một cái, "Nếu như cậu còn không nói thật, tôi sẽ điều tra mỗi chỗ mà cậu từng đi qua trong nửa năm trước, mỗi khoản chi phí cậu từng thực hiện, mỗi người cậu từng tiếp xúc hoặc liên lạc, từng dấu vết còn lưu lại ở trên mạng, có một ngày để tôi phát hiện dù chỉ một chút xíu nơi nào khả nghi, tôi sẽ đào bới sâu hơn, rộng hơn, tốt nhất là cậu không có bất kỳ cái gì người không nhìn thấy, bằng không tôi nhất định sẽ làm cho cậu trước mặt chứng cứ không còn lời nào để nói!"
Châu Xuyên sợ đến trắng bệch mặt mũi, khóe miệng run bần bật, suýt chút nữa thì khóc.
Nhậm Diệc gõ bàn một cái, nói: "Tôi khuyên cậu nên biết điều, đợi chúng tôi điều tra ra, cậu sẽ bỏ qua cơ hội tự thú, cậu còn trẻ như vậy, thật muốn nửa đời sau trải qua ở trong tù sao?"
"Không, không cần, tôi nói là được!" Châu Xuyên khàn giọng nói.
"Nói đi."
"Tôi...Tôi đang làm livestream."
Nhậm Diệc nheo mắt lại: "Livestream? Là kiểu quay video trực tiếp trên mạng hả?"
Châu Xuyên gật đầu.
"Livestream ở chỗ nào? Nền tảng gì cho phép cậu công khai loại livestream này?"
"Không phải trong nước." Châu Xuyên cắn môi, "Là một loại máy chủ không rõ thông tin."
"Máy chủ không rõ thông tin?"
"Chính là nền tảng không chính quy, ví dụ như trang web khiêu dâm, máy chủ đều đặt ở nước ngoài, IP dùng để đăng ký đều là thay mặt đại diện, không dễ theo dõi, dù có tìm trên công cụ tìm kiếm cũng không thấy được."
Cung Ứng Huyền im lặng suy nghĩ trong chốc lát: "Cùng loại với...web đen?"
"Đúng vậy." Khuôn mặt Châu Xuyên ảm đạm, "Tôi làm livestream, chụp ảnh và quay video cũng là vì kiếm tiền mà thôi."
"Có người tiêu tiền cho cậu đi quay hiện trường sau khi xảy ra hỏa hoạn?"
Châu Xuyên gật đầu: "Nếu là hiện trường đám cháy lại càng được giá."
Nhậm Diệc nắm chặt nắm đấm, trên mặt hiện lên một tia dữ tợn.
Châu Xuyên sợ đến run người.
Sắc mặt Cung Ứng Huyền càng ngày càng khó coi: "Nói cụ thể một chút."
"Có những kẻ biến thái, chính là loại người ham mê, thích thú xem mấy thứ như thế này." Châu Xuyên hít hít mũi, "Tôi chỉ là dựa vào điều này duy trì kiếm sống mà thôi, tôi biết tôi không đúng, nhưng tôi thực sự không có phóng hỏa."
Cung Ứng Huyền mở laptop của Châu Xuyên lên, kéo công cụ tìm kiếm xuống: "Cái nào."
"Cái đầu tiên." Châu Xuyên nói: "Có điều, trong lúc các người đến, livestream bị gián đoạn, sau khi bọn họ biết được thì phần lớn địa chỉ trang web đã bị gạch bỏ."
Cung Ứng Huyền nhìn màn hình, quả nhiên, trang web hiển thị lỗi: ""Bọn họ" là ai?"
"Tôi cũng không biết, tôi chỉ tiếp xúc một vài ID mà thôi, trang web là ai đưa vào hoạt động, khán giả là ai, tôi cũng không biết."
"Vậy cậu nhận tiền bằng cách nào?"
"Dùng tiền ảo, tương tự với Bitcoin*, nền tảng giao dịch blockchain* của chúng tôi là một "chợ" hoàn toàn tự do, ai cũng có thể đến giao dịch và đổi thành tiền mặt."
"Cái nền tảng này và trang web khác có liên quan gì?" Nhậm Diệc hỏi.
"Không liên quan." Châu Xuyên nhíu nhíu mày, "Hoặc là nói, không ai biết nó có liên quan gì hay không, chợ chỉ là chợ, giá trị của blockchain được quyết định ở phân cấp, cái từ "chợ" này không chỉ tất cả mọi người, mỗi một người đều có thể là mọi người, ai cũng có thể sử dụng tiền ở trong "chợ" này để giao dịch.
Cung Ứng Huyền nói với Nhậm Diệc rằng: "Giao dịch đồng tiền ảo rất phức tạp, tôi sẽ nhờ đồng nghiệp chuyên về tội phạm Internet đến giúp đỡ chúng ta. Nếu như lời người này nói là sự thật, có khả năng tên phóng hỏa chân chính đang ẩn núp phía sau màn hình."
"Thế nhưng, tên phóng hỏa sẽ không chỉ thỏa mãn bằng cách quan sát sau màn hình, bọn họ gần như kiềm chế không nổi dục vọng được tự mình quay lại hiện trường." Tuy rằng Nhậm Diệc không thông thạo điều tra hình sự, nhưng để làm tốt công việc của mình nên anh cũng đã xem qua không ít cuốn sách có liên quan đến các loại vụ án phóng hỏa.
"Đúng, nếu như có thể tìm được những người xem livestream, lại so sánh với những video và ảnh chụp được ghi chép tại hiện trường mới có thể tìm được người đó."
Nhậm Diệc thở dài, cũng không biết có phải do ngủ không ngon hay không mà đầu anh cứ phình ra, suy nghĩ hỗn loạn. Vốn cho rằng thời điểm điều tra về chiếc đèn cồn, vụ án đã có thể hiểu được tương đối. Không nghĩ tới lại dính dáng đến nhiều thứ như vậy, hơn nữa vấn đề lớn nhất của vụ án này là cho tới bây giờ, bọn họ đều không có cách nào xác định được sự cố lần này rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là cố ý phóng hỏa.
- ------------------
Chú thích:
*Bitcoin: Bitcoin (ký hiệu: BTC, XBT, ) là một loại tiền mã hóa, được phát minh bởi Satoshi Nakamoto dưới dạng phần mềm mã nguồn mở từ năm 2009. Bitcoin có thể được trao đổi trực tiếp bằng thiết bị kết nối Internet mà không cần thông qua một tổ chức tài chính trung gian nào. (Wikipedia) Cụ thể mời hỏi google-sama.
* Blockchain là một khái niệm quan trọng về Bitcoin. Nó thực chất là một cơ sở dữ liệu phi tập trung, đồng thời là công nghệ cơ bản của Bitcoin, là một chuỗi các khối dữ liệu được tạo bằng cách sử dụng các phương pháp mã hóa. Block chain là khối dữ liệu chứa thông tin của một loạt các giao dịch mạng Bitcoin, được sử dụng để xác minh tính hợp lệ của thông tin của nó (chống giả) và tạo khối tiếp theo. (Baidu.zhidao). Ngoài ra cũng có thể tìm hiểu thêm trên Wikipedia.