8.
Nhìn những chùm hoa nở rộ trên cây, những kí ức ngày xưa bỗng dưng ùa về.
Lễ Thất tịch năm mười ba tuổi, ta nài nỉ phụ hoàng và mẫu hậu muốn g.ãy lưỡi, hai người mới chịu đồng ý cho ta xuất cung một lần. Điều kiện tiên quyết là phải có ai hộ tống ta. Ta giả bộ nói vu vơ: “Vậy thì gọi Ninh Vi hộ tống con là được rồi, hổ phụ sinh hổ tử, chàng nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt.” Nói đến đây, tim ta đập thình thịch, thậm chí hai chân còn run rẩy. Chắc phụ mẫu sẽ không đọc được suy nghĩ của ta đâu nhỉ?
Phụ hoàng trầm tư một lúc rồi nói: “Vậy cũng được. Bảo hắn đi bên cạnh con, lại phái thêm một tổ ám vệ bí mật bảo vệ con nữa.”
Ta không hổ là từ trong bụng mẫu hậu chui ra, bao nhiêu tâm tư đều bị bà nhìn thấu hết. Bà nháy mắt với phụ hoàng: “Ôi, Trường Ninh của chúng ta đã lớn rồi, không giữ được nữa, muốn ‘chạy về nơi phía anh’ rồi!”
Phụ hoàng chợt bừng tỉnh, cười lớn: “Gu của Trường Ninh cũng cao đấy, tiểu tử Ninh gia kia quả thật không tệ!”
Một lời này trong chốc lát đều khiến cả ba người thoả mãn, mẫu hậu nhướng mày, vỗ nhẹ vào mặt phụ hoàng. Ta không muốn làm bóng đèn, liền lập tức đứng dậy rời đi.
Lễ Thất tịch, ta tỉ mỉ trang điểm, diện bộ váy màu hồng sen điểm những viên pha lê, đi tới bên kia Điền Trì. Trước lúc rời đi, Xuân Đào cứ tấm tắc khen ta mãi. Ninh Vi chờ ta ở cổng cung điện, không biết đang cầm thứ gì trong tay. Ta bước tới, không kìm được mà mỉm cười. Chàng mặc bạch y, trên vạt áo là hoạ tiết cây trúc thêu bằng thanh tuyến, còn cổ tay được thêu bằng kim tuyến, vóc dáng nở nang cao ngất. Trên tay lại xách chiếc đèn lồng màu hồng, thật chẳng hợp với diện mạo tí nào. Chàng cúi đầu nhìn ta rồi giải thích: “Mẫu thân ta nói rằng ngày này, cô nương nào cũng sẽ có một chiếc đèn lồng, thần không biết nàng thích gì, nên mua bừa một cái.”
Ta đưa tay nhận lấy, một tay cầm đèn, một tay xách váy, xoay một vòng trước mặt chàng: “Trông đẹp không?”
“Đẹp.” Chàng gật đầu, tựa như một kẻ ngốc, ánh mắt sững sờ, nhưng từ tận đáy lòng, ta thấy chàng đáng yêu biết mấy. Nhưng ta cũng thầm hậm hực, chàng ăn diện bảnh bao như thế này, chẳng phải sẽ thu hút ánh nhìn của các cô nương khác ư!
Đường phố náo nhiệt, đông như mắc cửi. Ninh Vi cẩn thận che chắn kẻo người khác đụng phải ta, nhưng lại tránh tiếp xúc cơ thể với ta hết sức có thể. Đôi khi ta giả vờ vấp ngã va vào chàng, nhưng chàng lại lơ đãng né đi, còn nhắc ta nhìn đường cẩn thận. Nam nhân này… đúng là chẳng biết lãng mạn gì cả!
Ở ven đường có một người bán mặt nạ, ta đột nhiên nổi hứng, mua hai cái. Ta mang mặt nạ hình hoa đào, rồi ép Ninh Vi mang mặt nạ heo. Chàng cũng không thắc mắc, ta đưa cái gì, chàng đều không từ chối. Đúng là ngốc, ngốc như heo, đeo mặt nạ heo là đúng!
Khi đang tản bộ, ta bị một đứa bé đang vui đùa đụng vào, thoáng cái đã mất dấu Ninh Vi. Ta đi vài vòng, phát hiện có một người đeo mặt nạ heo, mặc bạch y đứng cách đó không xa, đang tán chuyện rất vui vẻ với nữ nhân đối diện. Bên cạnh họ là quầy hàng nhỏ bán đèn lồng, bóng hình phảng phất trong ánh sáng, thậm chí còn sáng hơn cả chiếc đèn trong tay ta. Ta đứng trong bóng tối, càng đinh ninh đó là chàng, ta càng cảm thấy chua xót. Hoá ra chàng đều đối tốt với mọi nữ nhân sao, ta đâu phải là người duy nhất. Cũng đúng, quen nhau lâu vậy mà chàng nào đã nói với ta một câu tử tế, tất cả là do ta tự mình đa tình mà thôi. Thói kiêu căng của công chúa bỗng dưng trỗi lên trong lòng ta.
Nhưng, giận thì giận, chứ ai lại đi chất vấn người khác giữa chốn đường phố đông đúc như thế. Ta nghiến răng, nuốt nước mắt, xoay người muốn rời đi. Không ngờ lại đụng phải một vòng tay, một mùi đàn hương quen thuộc thoang thoảng trên chóp mũi. Ta ngẩng đầu lên, là Ninh Vi đang đeo mặt nạ heo trên đỉnh đầu. Chàng lau nước mắt cho ta, mỉm cười hỏi: “Sao lại khóc rồi? Có phải bị mặt nạ doạ sợ rồi không?” Chàng chỉ tay: “Bên kia có cơm nắm Nhật Bản, lần trước nàng nói thèm ăn cái đó, nên thần đi mua về cho nàng.”
Ta vừa mới tức giận đến nỗi m.áu dồn hết lên đỉnh đầu, tuy bây giờ đã bình tĩnh lại, nhưng đầu vẫn choáng váng, căn bản không nghe được chàng nói gì. Chàng thấy ta mãi không trả lời, đoán rằng ta không nghe rõ, liền cúi đầu định thủ thỉ bên tai.
Ta cũng chẳng biết chuyện gì đang diễn ra nữa, nhìn gương mặt mỗi lúc một gần ấy, ta thoáng hôn lên đôi môi của chàng.
Lần này, má.u vừa mới lưu thông lại bình thường trong cơ thể lại bắt đầu dồn hết lên n.ão. Ta ngượng đến nỗi quay đầu bỏ chạy, nhưng đã bị tóm lại. Ninh Vi mặt đỏ tía tai, nhưng vẫn kiên trì giam chặt ta trong lồng ngực: “Công chúa đang làm cái gì vậy?” Ta giãy giụa, không đáp lại.
“Công chúa có biết, đến nay thần vẫn chưa bàn chuyện hôn sự không?”
Chàng tiếp tục chất vất, ta vẫn im re như cũ, chàng kéo ta lại gần hơn, kiên quyết muốn mặt đối mặt. Ta hơi sợ hãi, run rẩy hỏi: “Thì sao?”
“Thì sao ư?”, chàng lặp lại lời của ta, “Thì nàng phải chịu trách nhiệm với vi thần chứ sao!”
Lý lẽ cũng thuyết phục quá đi, dù đang ở trong cảnh tượng ái muội này, ta cũng không nhịn được mà bật cười.
“Không phải công chúa vẫn luôn muốn biết cái gì gọi là ‘Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’ sao? Vừa hay, gần đây thần cũng đã cẩn thận nghiên cứu, có thể giảng giải cho nàng nghe đấy.”
Chàng thủ thỉ bên tai ta, luồng khí nóng phả thẳng vào tai khiến chân tay ta mềm nhũn. Không biết tự khi nào, tay Ninh Vi đã đặt trên thắt lưng ta, khi ta sắp trượt xuống, chàng ôm lấy ta và ghì chặt ta vào lòng. Lúc trước cứ chọc chàng suốt, tưởng chàng “còn non và xanh lắm”, ai dè chàng lại chính là một con sói đội lốt cừu!
Ta thực sự sợ hãi, không ngừng lẩm bẩm, “Ta biết lỗi rồi.”
Chàng như được đả thông Nhâm- Đốc nhị mạch, rũ mắt nhìn ta: “Đừng nói nhảm nữa, công chúa thừa biết thần muốn nghe cái gì mà.”
Ta cắn răng, không chịu mở miệng, đường đường là công chúa đương triều, sao có thể thốt ra mấy lời yêu đương chứ? Huống hồ, sao ta có thể chủ động bày tỏ được?
“Trường Ninh không thích thần sao? Nhưng thần thích Trường Ninh thì phải làm sao bây giờ?”
Chàng thì thầm trên đỉnh đầu, rồi dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán ta.
Ngày hôm đó, ta được chàng cõng trên lưng trở về, nức nở oà khóc. Không phải do sợ hãi hay buồn sầu, mà bởi ta chịu quá nhiều kích thích, gây ra phản ứng sinh lý.
Lễ Thất tịch qua đi, đến tận nửa tháng sau, ta vẫn không dám đối diện với Ninh Vi. Chàng cũng không gấp, mỗi tuần vẫn tới thăm một lần, mang cho ta những thứ lặt vặt. Không chỉ vậy, lần nào cũng đính kèm một tờ giấy, mỗi một tờ đều là “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”. Có phải chàng đang cười nhạo ta không nhỉ?
Chiế.n tra.nh lạnh chỉ chấm dứt khi chàng chặn ta ở vườn thượng uyển, lại còn sai người hầu dẫn Xuân Đào đi mất. Ta ngồi trên đùi chàng, thoáng ngửi thấy mùi rư.ợu. Mắt chàng đỏ hoe như một con thỏ, bảo ta ôm lấy chàng. Khi trước, ta chứa chan bao xúc cảm bộn bề, mà giờ đây chỉ còn lại xót xa khi thấy chàng như thế. Chàng thấp giọng hỏi ta có thích chàng hay không. Phải biết rằng, Ninh tiểu tướng quân, thà ch.ết chứ không chịu khuất phục. Cõi lòng quặn thắt, ta lặp lại câu thích chàng hết lần này đến lần khác. Chàng được nước lấn tới, đỡ tay sau gáy ta rồi hôn lên. Nụ hôn đầu đời của ta mang theo hương rư.ợu thoang thoảng.
Hồi trước, ta tránh mặt chàng một thời gian, giờ lại đến lượt chàng trốn ta như chạch.
Một năm đã trôi qua, với tất cả những náo loạn ấy.
Chỉ có niềm vui, không chút phiền muộn.