4.
Khi vấn đề dân tị nạn dần chuyển biến tốt đẹp thì phụ hoàng băng hà. Hoàng cung đột ngột treo cờ ta.ng khiến nhiều người hoảng hốt.
Rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần, rõ ràng đã biết trước kết cục, rõ ràng đã thuyết phục chính mình rằng sinh lão bệnh t.ử là lẽ thường tình, nhưng đến tận giờ phút này, ta vẫn không thể chấp nhận.
Một ngày trước khi băng hà, tinh thần phụ hoàng khá hơn rất nhiều.
Người tỉ tê với ta, ngày mẫu hậu lâm bồn, Người lo đến toát mồ hôi, nhịn ăn mấy ngày liền, cầu trời khấn Phật ban cho Người một nữ nhi. Và rồi, ta cứ thế chào đời…
Người nói rằng ta là một món quà của ông trời, Người chưa bao giờ nhìn thấy một ai đáng yêu đến thế, đặc biệt là nửa dưới khuôn mặt của ta, giống mẫu thân ta y như đúc. Người đã hạnh phúc biết mấy! Người ban cho ta phong hiệu "Trường Ninh", nguyện mong ta một đời bình yên.
Người nhấp một ngụm nước rồi nói tiếp, Người muốn nhìn ta xuất giá, muốn nhìn dáng vẻ mặc áo cưới của ta, muốn ban cho hài tử của ta lãnh thổ đắc địa nhất, dạy hắn đọc chữ, vẽ tranh từ thuở ấu thơ, chứ đừng nuôi dạy giống như hoàng huynh ta, cả ngày buồn bực. Ta gật đầu lia lịa dẫu biết rằng Người không thể nhìn thấy. Lời hứa của Người với nhi thần, tại sao lại không thể trở thành hiện thực?
Trái lại, trong khi mọi người nức nở, mẫu hậu lại không rơi một giọt nước mắt. Bà nở nụ cười hiền lành. Bà nói, phụ hoàng vẫn còn ở đây, Người thích nhìn thấy bà cười, đương nhiên bà sẽ chiều ý Người.
Buổi tối hôm đó, mẫu hậu qua đời sau vỏn vẹn một chén trà.
Chất độc đã được cho vào bình rư.ợu mận mà năm ngoái bà và phụ hoàng cùng ủ.
Đã nói rằng Trung thu năm nay, cả nhà ta sẽ cùng nhau uống bình rư.ợu ấy, vậy mà bây giờ lại chỉ có mình bà uống.
Hai người đều không giữ lời, chẳng phải đã hứa với nhau rồi sao?
Ta và hoàng huynh đồng thời chạy tới, huynh ấy nhanh hơn ta một bước. Nhưng khi ta đến đó, đập vào mắt chính là cảnh tượng mẫu hậu nằm sấp trên quan tài phụ hoàng, còn hoàng huynh đứng ở cửa thất hồn lạc phách.
Đêm đó hoàng huynh gào thét như điên, sau đó quỳ trên mặt đất, bò từng bước một. Ta bước tới, nắm lấy bàn tay mẫu hậu, sao mà lạnh đến thế? Cảm giác lạnh lẽo len lỏi đến từng ngóc ngách trái tim, mắt ta dường như đóng băng.
Không biết tự khi nào, hoàng huynh ôm lấy chân ta, khàn giọng lẩm bẩm, ta phải cúi đầu mới nghe rõ. Hắn thều thào, hắn không có phụ hoàng, không có mẫu hậu, không có phụ hoàng, không có mẫu hậu…
Không biết vì sao ta lại mạnh mẽ lạ thường, tựa như đã sớm biết được kết cục này.
Xuân Đào nói rằng nàng suýt bị doạ ngất khi nhìn thấy ta. Một người nhỏ con như ta, lại tay không mở nắp quan tài phụ hoàng, đặt mẫu hậu cùng nằm vào trong đó. Ta chẳng nhận thức nổi, mà cũng chẳng tin nổi bản thân đã làm việc đó.
Mới một ngày trước thôi, ta có phụ hoàng, có mẫu hậu, có hoàng huynh, còn có vị hôn phu nơi Tái Bắc xa xôi. Vậy mà chỉ sau một ngày, bên cạnh ta chỉ còn lại hoàng huynh, còn vị hôn phu thì c.ụ.t tay. Là do gã Nhị hoàng tử cầm đao ch.ém đ.ứt trên thảo nguyên. Ninh Vi đã nói, chàng sẽ bình an vô sự, chỉ cần lỡ làm tổn thương một sợi tóc của bản thân, chàng sẽ quỳ trước cửa phòng ta một đêm để đền tội. Vậy cánh tay này, ta nên tính tội chàng ra sao đây?
Hoàng huynh như ngồi trên đống lửa, chưa đầy hai mươi mà đầu đã có tóc bạc.
Ngày mẫu hậu ra đi, ta b.ệnh liệ.t giường không lết dậy nổi. Ta kêu Xuân Đào kê giường đến bên cửa sổ, hoa đào bên ngoài lặng lẽ rụng rơi từng chùm, từng cụm. Xuân Đào thấy ta ngẩn ngơ ngắm hoa đào liền oà khóc, chẳng hiểu nàng ta khóc vì điều gì? Ta cảm thấy nực cười, một tiểu nha hoàn lại xót thương chủ tử, thật lạ làm sao. Nhưng ta không cười nổi. Không phải là không muốn cười, nhưng thực sự, dường như ta đã quên mất làm thế nào để cười rồi…
Hôm sau, ta phát hiện hoa đào ngoài bậu cửa không còn rụng nữa. Nha đầu ngốc nghếch Xuân Đào đã suốt đêm gom những chùm hoa rụng, dùng sợi chỉ hồng buộc lại rồi treo lên. Lúc trước ta luôn ca thán nàng ta ngốc, hình như nàng ngốc thật, hoa đã lìa cành, sao còn có thể quay về chốn cũ?
Hoàng huynh bưng tới cho ta một bát canh ngân nhĩ, chờ ta ăn xong mới cẩn thận lựa lời nói chuyện. Ta khẽ “Ồ” một tiếng, nhưng hắn hơi ngạc nhiên, như thể ta phải tê tâm liệt phế mới giống phản ứng theo lẽ thường.
“Có chuyện gì cứ nói với hoàng huynh, ta ở đây với muội.”
Ta nghiêng đầu, nghĩ ngợi hồi lâu rồi chỉ vào canh ngân nhĩ còn sót trên bàn: “Không phải do mẫu hậu làm, không ngon.”
Huynh ấy nghẹn ngào nhìn ta, sửng sốt một hồi rồi mới đáp lại: “Hay để ta gọi Ngự thiện phòng nấu lại?”
Ta lắc đầu, nói rằng mình không thèm ăn. Vừa nếm thử chén canh ta đã biết, là do hoàng huynh đích thân xuống bếp, ngân nhĩ dưới đáy nồi đều cháy hết.
Ta đợi hoàng huynh rời đi một lúc rồi mới ngóc đầu, vừa mới tống vào bụng được bao nhiêu liền nô.n ra bấy nhiêu.
Đã có một thời gian, ta tự an ủi bản thân để kiên trì sống tiếp. Ninh Vi, dẫu có mất đi một cánh tay, thì vẫn là Ninh Vi. Chỉ cần chàng còn sống. Đến giờ phút này, ta chỉ cần chàng còn sống mà thôi