Hoa Đào Rực Rỡ

Chương 15



Vân Cẩn và Đinh Kiêu về nhà cô ăn cơm, Mỗ Mỗ nhìn thấy Đinh Kiêu mặt mũi tuấn tú, càng nhìn càng thấy thích: “ Cháu gái, dáng dấp Đinh Kiêu nhìn còn đẹp hơn cháu.”

“Đúng vậy, bà cũng thấy thế?” Vân Cẩn cười theo. Mỗ Mỗ nói cái này đã không biết bao nhiêu lần, từ lần đầu nhìn thấy Đinh Kiêu bà đã luôn nói thế.

“Bà sớm đã nói, cháu rất có phúc mà.” Mỗ Mỗ lại tự mình xới thêm cơm cho Đinh Kiêu, đối với đứa cháu rể này càng nhìn càng thấy hài lòng.

Đinh Kiêu nào có ăn được nhiều như vậy, vội từ chối: “Mỗ Mỗ cháu không ăn được nữa.”

“ Ai , đàn ông sao lại ăn ít như vậy, trước kia ông ngoại các cháu một bữa cũng ăn hai chén cơm và ba cái bánh bao.” Mỗ Mỗ lại nhớ đến người chồng đã qua đời của mình.

Chủ đề này không nên nói chuyện, vừa nhắc đến Mỗ Mỗ lại nói không dứt. Từ nhỏ Vân Cẩn đã biết ông ngoại mình là một giáo viên dạy học, khi Nhật Bản sang đánh chiếm ông bị đánh què mất một chân , lúc đó ông vẫn chưa lấy bà, sau này giải phóng, chính phủ cho người mai mối, ông và Mỗ Mỗ mới lấy nhau.

Sau khi cưới, tìn cảm hai người rất tốt, trước kia Mỗ Mỗ không có tên, chính ông đã đặt tên cho bà, còn dạy bà biết chữ, nhưng đáng tiếc nhất là sau khi cưới không được bao lâu ông liền bệnh nặng qua đời.

“Khi đó ta cũng là diễn viên có tiếng, nói về danh tiếng thì trừ Tiểu Vũ là đến ta, ông ngoại các cháu viết chữ rất đẹp, lãnh đạo cũng đến nhờ ông viết câu đối xuân, lúc đó mọi người đều bảo ta và ông ấy là đôi trai tài gái sắc.” Mỗ Mỗ thương cảm thở dài.

Vân Cẩn biết Đinh Kiêu không thích nghe những thứ này nên nháy mắt với Mỗ Mỗ để cho bà không nói đến chuyện đó nữa.

Nhưng không ngờ Đinh Kiêu cũng không cảm thấy phiền khi nghe những cái đó, ngược lại còn nói: “ Không trách được Vân Cẩn làm nhà biên kịch thì ra là được truyền tế bào nghệ thuật của ông ngoại.”

Mỗ Mỗ nghe được như vậy nên rất vui, đắc ý nói: “Nếu không phải ta không biết nhiều chữ, năm năm tám lựa chọn chính ủy viên, ta nhất định đã trúng cử, chỉ tiếc là ông ngoại các cháu ra đi quá sớm , không thể dạy cho ta….”

Nói xong, Mỗ Mỗ lại cảm thấy buồn, lau khóe mắt, nhiều năm như vậy, bà đã già cũng không còn khóc lóc nữa nhưng trong lòng vẫn tiếc nuối việc chồng mình mất sớm.

Đinh Kiêu liếc mắt nhìn Vân Cẩn thấy cô bất đắc dĩ nhún vai vai tựa như đang ám chỉ Mỗ Mỗ thường hay càu nhàu như vậy, cũng cười nhạt một tiếng.

Thật vất vả mới chờ Mỗ Mỗ càu nhàu xong, hai người đi vào phòng trong. Mấy ngày nay bận việc hôn lễ, hai người cũng ít có thời gian ở riêng cùng nhau, giờ có cơ hội thì phải biết tận dụng.

Nằm trên giường hướng mặt về nhau, Vân Cẩn khẽ vuốt ve gò má Đinh Kiêu :”Anh kết hôn với em, không cảm thấy phải miễn cưỡng chứ ?”

Đinh Kiêu nghe cô nói tựa như còn chưa yên lòng về mình, trong lòng thấy khó chịu nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ đành nói: “ Miễn cưỡng cái gì, anh đây là tự nguyện.”

Vân Cẩn cười ha hả: “Vậy sau này anh phải đối xử tốt với em một chút, không được cậy mình thông minh hơn mà bắt nạt em đâu đấy.” “Cái đấy em yên tâm đi, anh nào có thông minh.” Đinh Kiêu cười ngượng.

Hai người ôm nhau âu yếm một lát, Đinh Kiêu nói : “ ngày trước anh thấy trên web có nói, con người có bảy chuyện không thể làm được, đầu tiên là không thể đếm được trên đầu mình có bao nhiêu sợi tóc, còn có khi duỗi đầu lưỡi ra , thì không thể dùng mũi để thở.”

“ Thật sao , em thử xem……” Vân Cẩn nói xong liền duỗi đầu lưỡi ra ngoài, thử dùng mũi để hô hấp, lại thấy Đinh Kiêu cười lăn lộn, mới nhận ra mình đã trúng kế của anh, vì thế tức giận nhéo vào cánh tay anh.

“ Ha…ha .. ha ….giống y như con cún thè lưỡi ra ngoài để thở.” Đinh Kiêu vô tư cười to. Cái trò này anh đã lừa được không ít người.

Vân Cẩn tức giận nhéo mũi anh, từ nhỏ đến lớn anh luôn luôn trêu cô, không phải là đặt biệt hiệu cho cô thì là nghĩ ra các trò đùa cô rồi nhìn cô mà cười nhạo, trong mắt anh cô dường như vật để trêu đùa.

“ Anh cũng đem chuyện này để đùa các cô gái khác hay sao?” Vân Cẩn nhẹ nhàng nắm lỗ tai Đinh Kiêu, Đinh Kiêu lắc đầu: “ Không có, anh còn biết thương hoa tiếc ngọc, con gái mà thè lưỡi ra như cún thì bất nhã quá.”

“Vậy sao anh lai đùa em như thế, em không phải là nữ sao?” Vân Cẩn lật người, đè Đinh Kiêu xuống dưới, anh mà không đầu hàng thì không xong với cô.

Đinh Kiêu càng cười lớn hơn, anh cười làm cho lồng ngực theo hơi thở hổn hển cũng phập phồng chấn động: “ Con gái người ta là nước em có mà là xi măng ý ….hahaha..”

Vân Cẩn bị anh cười nhạo càng tức giận, nằm trên người anh không nói câu nào, hừ một tiếng làm nũng. Đinh Kiêu tét vào mông cô, muốn cô đứng lên nhưng cô vẫn không chịu nhúc nhích.

“ Chắc em muốn đè anh đến chết mới hả giận hả, đây có được tính là mưu sát chồng không?” Đinh Kiêu cử động, đẩy Vân Cẩn ra, thở hổn hển.

Vân Cẩn tỏ vẻ tức giận không thèm để ý đến anh.

Đinh Kiêu nghiêng đầu nhìn qua, nắm lấy bả vai cô: “ Thịt Thịt, tức giận à….anh chỉ đùa thôi mà, em tức cái gì?” “ Anh không tôn trọng em.” Vân Cẩn bĩu môi.

Đinh Kiêu bối rối vò vò đầu: “ Anh làm sao lại không tôn trọng em, không phải chỉ cười một chút sao, không phải mọi khi anh cũng cười em như thế còn gì?”

“Từ khi còn nhỏ anh đã vậy, đều lấy em ra làm trò đùa, năm lớp hai còn lấy xà phòng bỏ vào hộp trang điểm rồi lừa em là Socola nhập khẩu từ Thụy Sĩ, hại em ăn một miếng to.”

Nhớ đến thù cũ, Vân Cẩn quyết định phải trả thù những bực mình mà mình phải chịu.

Không ngờ Đinh Kiêu còn không chịu hối cải còn cười to hơn: “ Hahaha, không ngờ em còn nhớ rõ chuyện này, ai bảo em đần như vậy , hôm đấy là Cá tháng tư, anh cho Tiểu Đinh ăn nó còn không ăn, nó mới học nhà trẻ mà em đã học tiểu học rồi.”

Tiểu Đinh Ký kia từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, nó mà bị lừa thì mới lạ, Vân Cẩn nghĩ, anh ba lần bảy lượt lừa đều lừa được cô, lừa được cô anh còn tỏ ra sung sướng như vừa lừa được cả thế giới.

“ Em mắc mưu của anh vì em tin tưởng anh, anh nói bất cứ điều gì em đều tin….” Vân Cẩn ngắm Đinh Kiêu trịnh trọng nói.

Trừ khi anh là kẻ ngu mới không hiểu được, nếu không phải vì yêu, thì làm gì có cô gái nào mà bị lừa một lần, còn cam tâm tình nguyện mắc lừa lần thứ hai.

Anh nghĩ rằng cô không đủ thông minh, thật ra bởi vì cô quá yêu anh mới nguyện ý giả bộ ngu cho anh lừa gạt.

Đinh Kiêu thu hồi vui vẻ, ánh mắt lóe lên vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “ Cho nên anh mới nói, em luôn làm anh thấy vui vẻ, mỗi lần thấy em trong lòng anh đều cảm thấy vui, bất kể anh đối xử với em ra sao, em đều luôn ở bên cạnh anh.”

“Đó là bởi vì em quá ngu ngốc.”

“ Không phải.”

“ Không phải?”

“Là nguyên nhân gì anh đều rõ, có thể khi trước anh không biết nhưng bây giờ anh biết rồi.” Đinh Kiêu cười xảo trá, tựa mặt vào khuôn mặt Vân Cẩn.

Vân Cẩn say đắm nhìn anh, bị vẻ mặt này của anh làm cho mê muội, lại đem vùi mặt mình vào trong ngực anh, chỉ muốn cùng anh như vậy cả đời.

“ Ai, Thịt Thịt, hai chúng ta như thế này đúng là như hài kịch vậy.” Đinh Kiêu im lặng được một lúc lại bắt đầu đùa cợt.

‘Kịch như thế nào?” Vân cẩn tò mò, cảm thấy chắc chắn anh sẽ không nói được câu nào tử tế.

“ Giống như Tôn Ngộ Không hàng yêu.” Đinh Kiêu hết sức nhịn cười.

“ Đúng là không nhìn ra, hóa ra anh là yêu quái.” Vân Cẩn chậm rãi phản bác.

Đinh Kiêu thấy cô trúng kế, cười ra tiếng: “Anh làm sao có thể diễn yêu quái được anh đẹp trai như vậy phải diễn hồ ly, nhưng còn em mập như vậy có thể diễn Tôn Ngộ Không sao?”

Vân Cẩn thấy anh lại bắt đầu giễu cợt mình, lấy chân đạp anh một cái đáng tiếc anh lại là quân nhân, lại dễ dàng tránh né được, cô căn bản không thể đánh được anh, chỉ có thể nhéo lỗ tai đợi anh bị đau kêu oa oa cô mới chịu buông tay.

“ Em là con gái mà trừ sử dụng bạo lực ra không biết làm gì khác hay sao?” Đinh Kiêu sờ sờ lỗ tai đau bị cô nhéo.” Không sử dụng bạo lực thì làm cái gì?” Vân Cẩn nói to.

Nhìn thấy ánh mắt Đinh Kiêu léo lên tia vui vẻ thì đỏ mặt, xoay người ra hướng khác, đưa lưng về phía anh. Đinh Kiêu thấy cô ngượng ngùng, cũng không nói thêm gì, bàn tay vuốt ve lưng cô, không nói mà lấy hành động thay thế ngôn ngữ.

Khi bọn họ đang đến giai đoạn cao trào, bỗng lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.

Mỗ Mỗ cầm gậy đứng ở cửa không ngừng gõ: “ Cháu gái, hơn mười giờ rồi, để cháu rể về nhà sớm đi, nếu quá muộn đi đường lại không an toàn.” Vân Cẩn biết ý của bà mình, vội vàng buông Đinh Kiêu ra, giục anh nhanh về nhà.

“ Trên đường không an toàn…hừ, cướp cũng không ngu như vậy, dám cướp xe của quân đội?” Đinh Kiêu không tình nguyện, chuyện tốt sắp thành bị phá đám, lại vì một lý do vô lý như mà bị đuổi, đây là như thế nào?

“ Đi nhanh đi, đừng làm Mỗ Mỗ tức giận, chúng ta cũng chỉ còn mấy ngày nữa là kết hôn thôi mà.” Vân Cẩn sửa sang lại quần áo, đưa áo khoác cho Đinh Kiêu rồi đây anh ra ngoài cửa.

Mỗ Mỗ đứng canh ở cửa, nhìn thấy Đinh Kiêu mặc áo khoác đi ra, đôi mắt không lớn chớp chớp nhìn Vân Cẩn, hai bà cháu đều ngầm hiểu trong lòng.

“ Mỗ Mỗ, cháu với anh ấy đã lấy giấy kết hôn rồi.” Vân Cẩn tuy biết rõ tâm ý của Mỗ Mỗ, nhưng đối với sự bảo thủ của bà cũng không biết làm thế nào.

Mỗ Mỗ xem thường nói: “ Giấy kết hôn thì nói làm gì, chuyện vui mới tính, trước khi cháu bước chân vào nhà đó, không thể cho nó chiếm tiện nghi, con gái phải làm cao một chút mới có giá.”

Bà đã già rồi có gì mà chưa trải qua, cháu gái còn chưa lên kiệu hoa mà đã thành vợ người ta, cũng người ta lên giường, đến lúc lại bị người ta bỏ rơi quăng đi như rẻ rách, đến lúc đấy hối hận cũng không kịp, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

“Cháu biết rồi, Mỗ Mỗ, cháu nhất định sẽ nghe lời bà.” Vân Cẩn đưa Mỗ Mỗ về phòng mới lặng lẽ về phòng mình gọi điện thoại cho Đinh Kiêu.

Đinh Kiêu đang lái xe, trong lòng lại tức giận không có chỗ xả, nhận được điện thoại của Vân Cẩn cũng không khách khí , “ Bà ngoại của em nhất định là cố ý, dường như đang muốn cản trở chuyện tốt của chúng ta, nhất định là bà đứng ở cửa nghe lén, xúi giục em không được làm chuyện này, giấy chứng nhận kết hôn cũng đã nhận rồi, em còn dè dặt cái gì mà dè dặt.”

“ Đúng là cố ý đấy, thế nào, anh định làm gì?” Vân Cẩn cười trêu chọc anh. Đinh Kiêu lúc này mới cười: “Anh cũng không vội chỉ sợ em gấp thôi.”

“ Em cũng không gấp, em đã có giấy chứng nhận kết hôn, đảng và nhà nước đã chứng nhận quyền tài sản cho em rồi.” Vân Cẩn mỗi ngày đều mang giấy chứng nhận ra ngắm không biết bao nhiêu lần, nhìn đi nhìn lại xác định trong giấy kia chính là cô và người mà mình đã mến mộ bao nhiêu năm nay đang sánh vai cùng cười.

“ Em rốt cuộc cũng thừa nhận muốn gả cho anh sao?” Đinh Kiêu đắc ý nói.

Chuyện này đối với anh mà nói, là chuyện có ý nghĩa nhất trong hai mươi năm qua của anh, phụ nữ vây quanh anh nhiều như vậy, chỉ cần có chút tiền, lại không bệnh tật gì, thì muốn loại phụ nữ nào chẳng được, nhưng có thể tìm được người con gái thật lòng yêu mến anh hai mươi năm, khóc lóc muốn gả cho anh, đây mới là cái khó.

“ Nhưng anh chính là người cầu hôn trước, chẳng nhẽ anh dám nói mình nhất thời hồ đồ đầu óc không sáng suốt mới làm như vậy.” Vân Cẩn biết tình khí Đinh Kiêu, nếu mình mà thừa nhận đã thích anh nhiều năm nhất định anh sẽ kiêu ngạo mà vểnh đuôi lên tận trời. Anh biết là một chuyện nhưng chính mình thừa nhận lại là một chuyện khác.

“Cũng có thể, nếu không chỉ với mặt mũi em như thể, nếu đầu óc anh mà không có vấn đề làm sao có thể nhớ mãi không quên được em, nhất định là đầu óc anh có vấn đề , không có tự trọng mới có thể thích được em, càng ngày càng thích.” Đinh Kiêu cười nói.

Vân Cẩn hừ một tiếng cúp điện thoại, nhưng trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào, tuy Đinh Kiêu nói chuyện có chút ác độc, có chút cay nghiệt nhưng anh cũng thừa nhận anh thích cô, điều này khiến cô rất vui, anh là loại đàn ông nếu không thích sẽ không cưới, cô ý thức được điều đó mới dám không chùn bước.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv