Editor: Jesse Tran
Thật vất vả mới mặc xong bộ đồng phục học sinh, oán thán nhìn cái bụng trâu cùng gương mặt ục ục thịt của tôi, tôi lẩm nhẩm: “Đồng chí Tô Xán, giảm cân mãi mãi không kết thúc, cố gắng lên!” Sau đó xoay người, lưng đeo túi, đỡ túi giúp mẹ tôi.
Mẹ tôi nhìn tôi, “Không cần tặng lễ thật sao?”
Tôi lắc đầu, chép miệng.”Không cần.”
“Con chắc chắn chứ?”
Tôi không nhịn được nhìn mẹ, “Con khẳng định! Đồ mình giữ lại ăn, đưa một lễ thôi là được.” Từ năm thứ hai tiểu học mẹ phát hiện tôi bị phạt đứng ở cửa ra vào không được vào lớp học, mẹ tôi đã nuôi dưỡng tặng quà thành thói quen tốt đẹp, từ đó về sau, bao lớn bao nhỏ bao lì xì liên tục không ngừng đưa đến chủ nhiệm lớp cùng với tất cả giáo viên các khoa trong phòng làm việc. Thấy mặt của giáo viên đã cảm thấy ghét, còn nhớ rõ khi đó lúc bọn họ nhận được quà tặng thì mặt mày hồng hào, nụ cười nở rộ dáng vẻ tôi liền ngứa tay.
Chỉ là khi đó, tôi có thói quen trầm mặc, lại còn cười ngây ngô. Bất quá bây giờ tôi, chỉ có một dòng oán khí, giáo viên cũng không phải là người? Tôi cũng vì nịnh bợ bọn họ mà tự móc tiền của mình, hừ ~
Mẹ tôi trầm mặc, vẫn đưa tôi tới tận cửa phòng học, kéo tay của tôi, vô cùng nghiêm túc nói, “Tô Xán, nếu con muốn đi tiểu, nhớ nhất định phải giơ tay, không phải tè ra quần như trước nữa. Biết không?”
Trong nháy mắt, trái tim của tôi lại bắt đầu co rúm một chút.
“Đi học lúc ngủ không nên thở khò khè, nhớ chưa?”
Lại co rút lần nữa
“Còn nữa nhớ đi vệ sinh xong phải mặc quần, rồi kéo khóa đàng hoàng. Nhớ chưa?”
Tôi nhẫn nhịn cơn co rút đau đớn ở tim, phất tay một cái, “Mẹ, mẹ có thể đi được rồi.”
Sau đó lặng lẽ đi tới đứng ở cửa nở nụ cười có phần cứng nhắc với chủ nhiệm lớp, đi vào phòng học. Tùy tiện tìm một chỗ ngồi ngồi xuống.
Bên cạnh đột nhiên có một âm thanh, “Mẹ bạn thật tốt nha, bác nói...... Không phải thật chứ?”
Tôi quay mặt sang, nhìn cậu ta, một thằng con trai mập mạp nháy mắt với tôi, nếu như mà tôi nhớ không lầm cậu ta gọi là Viên Âm. Sau lại là học sinh tiêu biểu của lớp toán chúng tôi, tôi cười cười: “Bạn cảm thấy thế sao?”
Nói xong tôi đảo mắt, cúi đầu lật giáo trình. Lúc đó, vẫn học rất đơn giản chỉ là học một ít ngữ văn, số học, Anh ngữ, ngữ văn cũng không có nhiều, bắt đầu từ cấp trung học đệ nhất tôi chính là đại diện lớp ngữ văn, điều này luôn là thế mạnh của tôi. Toán học, uh...... Công thức học thuộc là được rồi, đồ thị cũng học qua, học lại cũng không thành vấn đề. Anh ngữ, tôi nhớ tới bắt đầu từ tiểu học Anh ngữ chính là cơn ác mộng của tôi, bởi vì chủ nhiệm lớp tiểu học là một giáo viên tiếng Anh, chuyện thích làm nhất chính là chỉnh ngữ pháp của tôi lại còn thường xuyên gọi mình tôi, điều thực sự tốt trong năm ấy là, tôi bắt đầu gia nhập Câu Lạc Bộ Lư Hữu, làm quen với một đứa bạn biến thái trong câu lạc bộ, trong đó có một điểm biến thái tương đồng với sở thích của tôi, thích xem gv, chướng ngại duy nhất đúng là, cô ấy là một người Mỹ. Vì nghiệp lớn của hủ nữ chúng tôi, cô ấy vô cùng đau buồn quẳng cho tôi trọng trách học tiếng Anh, từ đó về sau, tôi nghiêm túc học tiếng Anh và tiếng Nhật, tiếng Nhật của chúng tôi là cùng chung mục tiêu, bởi vì sự nghiệp gv của Nhật Bổn vô cùng lớn mạnh, tiếng Anh chẳng qua là cầu nối tình bạn của chúng tôi, càng vui sướng hơn vì sự nghiệp yy mỹ nam. Vì vậy, thành ra tôi không hiểu được ngữ pháp, nhưng xem phim không cần phụ đề cũng hiểu nói dăm ba câu với người nước ngoài cũng không thành vấn đề, ngữ điệu của tôi cũng giống như người bản địa vậy.
Khi đó, tôi nghĩ rằng nếu như không làm được biên tập, tôi có thể đi làm phụ đề, vừa lật dịch av, gv*, vừa chảy máu mũi, tôi tin rằng cũng là một loại mất hồn thấu tận tâm can.
*gv: gay video
Av: adult video
Nói vào chuyện chính.
Có lẽ là thái độ của tôi không đủ thiện ý, bạn học Viên Âm rụt đầu một cái, sau đó tự giác thả đồ dùng xuống phía sau rời chỗ ngồi. Tôi đáng sợ như vậy sao? Tôi không bình thường như vậy sao? Tôi càng thêm oán niệm, huyết áp tụt tụt.
Sau đó, hầu như mọi người trong lớp đều đến đông đủ, nhưng tôi vẫn không thấy tên kỳ lạ kia.
Thầy giáo hắng giọng một cái, “Tôi bắt đầu điểm danh~ người nào có thì la lên.”
“Vương Ngôn (shuo), Vương Ngôn (shuo).” Cả lớp im lặng, Thầy giáo kêu hai tiếng vẫn không có ai nhận, tôi rất buồn bực vả lại vô cùng thiếu kiên nhẫn mà nói “Thầy giáo, chữ đó đọc là “Thuyết”, tiếng thứ tư.” Tôi nhớ rằng, cũng tại thời điểm báo danh này, thầy giáo kêu nửa ngày không ai phản ứng, cậu ta vô cùng không hài lòng đứng ở cửa vừa đi vào vừa cải chính, chữ kia đọc là “Thuyết”. Nghĩ tới đây, tôi theo bản năng nói ra, có lẽ là do phiền não nên tôi tự nhiên nói ra.
Thầy giáo hướng ánh mắt đến chỗ tôi, rõ ràng chứa đựng bất mãn, “Chữ này rõ ràng đọc là “Ngôn”. “Tử sinh khế khoát/ Dữ tử thành thuyết/ Chấp tử chi thủ/ Dữ tử giai lão** Chữ kia đọc là “Thuyết”.” Tôi theo bản năng nói ra, đúng vậy, từ lần đầu tiên nghe được câu này tôi đã luôn gắn liền với tên của cậu ta, những lời này từ lần đầu tiên gặp cậu ta vẫn quanh quẩn ở trong lòng, nhàn nhạt chưa từng tan biến, chỉ là sau này, tôi mới hiểu được, có một từ gọi lưỡng tình tương duyệt, một kiểu yêu say đắm giống như thuốc độc, tự tổn thương chính mình.
** Trích một câu thơ trong Kinh thi, ý là “Sống chết hay chia xa, cùng người thề nguyện. Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già.
Thầy giáo ngẩn người, định nói điều gì đó.”Chữ kia, quả thật đọc là “Thuyết”, thưa thầy.” Âm thanh trong trẻo lạnh lùng từ cửa truyền đến, một bóng dáng cao gầy đứng nơi đó, không đúng, cái thời điểm kia còn không phải là cao cho lắm, chỉ là khá gầy, tôi vừa ngẩng đầu, cậu ta đã đứng ở đó, không nói thêm lời nào một nụ cười nhàn nhạt nở rộ ở trên môi, như có như không, cậu ta từ từ quét mắt một cái, tôi đột nhiên căng thẳng trong lòng. Tô Xán, bây giờ mày 21 tuổi, không phải 12 tuổi, sao mày có thể bị đứa con nít mê hoặc? Loại này yêu nghiệt lúc nhỏ nhất định là bị mẹ tôi dọn dẹp, trưởng thành bị nam nhân đụng ngã mới có thể duy trì thăng bằng thế giới sinh thái, với ngươi không quan hệ, không sao. Nói xong, tôi lại ngẩng đầu, đã bình tĩnh hơn nhiều.
“Thật xin lỗi, em tới trễ.” Nói xong, trực tiếp đi vào, một bộ dạng không chút để ý. Cậu ta giống hệt trong trí nhớ của tôi, tôi nhớ được, năm đó cậu ta vốn là như vậy, không chút để tâm đến cái gì, trừ lúc ở trước mặt một cô gái khác, nghĩ tới đây, trong lòng vừa căng thẳng, sao lại nhớ tới những thứ này, nếu ông trời đã cho mày cơ hội này, nói sao đi chăng nữa vẫn phải dính líu đến cậu ta.
Chưa kịp phản ứng, những người bên cạnh đã ngồi xuống. Tôi khẩn trương nhìn cậu ta, “Cậu định làm gì?”
Cậu ta nhìn tôi, “Ngồi xuống thôi. Có vấn đề gì không?” Sau đó thu dọn gì đó trong túi xách.
Tôi hít một hơi, “Bạn học Vương, mời cách xa tôi một chút.”
......
Phòng học lại một hồi an tĩnh, tay của cậu ta dừng lại. Những người khác cũng bắt đầu nhìn sang chỗ tôi.
Một lát sau, cậu ta quay mặt lại, khẽ mỉm cười, “Không.”
Trong nháy mắt, tôi không có kịp phản ứng, cậu ta vừa mới cười, cái đó nụ cười thanh thanh đạm đạm, nhưng có hương vị không cách nào tả được, tự nhiên tôi bị một nụ cười của một nhóc con làm điên đảo, làm sao có thể? Tại sao có thể? Mặc dù cậu ta là người bạn nhỏ Vương Thuyết mà tôi thích, nhưng tôi dù gì cũng 21 tuổi, 21 tuổi ~ trong nháy mắt nội tâm tôi bắt đầu điên cuồng sụp đổ, chẳng qua tôi đã không còn là đứa con nít đơn thuần, mặt ngoài nhìn còn là một dáng vẻ lạnh nhạt, hết cách rồi, lên đại học châm ngôn cuộc đời của tôi chính là: “Chính là cứt kéo đến trên quần cũng phải biểu hiện gió nhẹ nước chảy.” Cho nên, tôi vô cùng bình tĩnh xốc lên bọc sách, rời đi chỗ ngồi, tìm kiếm những chỗ khác.
Chủ nhiệm lớp: “Tô Xán, mời em quay về chỗ của mình.”
Tôi vừa đi vừa nói: “Ngay đây ạ, em đang tìm chỗ.” Nói xong câu đó, miệng thầy chủ nhiệm rõ ràng co quắp một cái, “Tôi bảo em quay lại bên cạnh Vương Thuyết!”
Những lời này vừa nói xong, trong lớp cười ầm lên, bên cạnh một thằng con trai nhìn tôi nháy mắt, “Mau! Trở lại bên cạnh Vương Thuyết đi!”
Vạch đen......
Tôi chạy một vòng, không có chỗ ngồi, đi trở về bên cạnh cậu ta, tên nhãi này bám lấy tay nhìn tôi, ánh mắt kia mang theo chút hài hước, “Bạn phải trở lại bên cạnh tôi thôi.”
Tôi trầm mặc, bi thống mà buồn bực ngồi xuống. Có lẽ là quá mức thương cảm, thân thể của tôi rất tự nhiên xảy ra một phản ứng: chảy ra hai hàng nước mũi.
Lúc này tôi nhớ tới rồi. “Nhẹ nhàng một trong nước, đưa tình không phải ngữ”, được rồi, tôi thừa nhận cái đó là nước bên trong, không phải nước mũi của tôi, đưa tình không phải ngữ cũng không phải là tôi tâm tình bây giờ, chỉ là, tôi đã đến một loại cảnh giới khác.
Hướng về phía Vương Thuyết, tôi thật là, yên lặng không phải ngữ.