Hoa Cát Cánh

Chương 1



Trong cả cuộc đời của Y Vân điều cô ghi nhớ nhất in sâu vào tâm không phải là lúc hạnh phúc nhất mà là cái khoảnh khắc ác mộng của cô xuất hiện. Cô còn nhớ rất rõ ngày hôm đó, bầu trời phát ra những tia nắng nhạt đám mây nó cứ bay nhè nhẹ đi theo từng cơn gió mát. Nó cứ yên tĩnh như thế, bình yên như thế làm cho lòng người dường như thư thả nhưng lại thấy mất mát một cái gì đó không hề biết được. Bên trong một căn biệt thự xa hoa mỹ lệ lúc này đây im ắng lạ thường không hề ồn ào khách đến người đi trẻ con đùa nghịch như trước mà chỉ tồn tại tiếng nói trầm ấm của một nam nhân.

“mọi thủ tục pháp lý tôi đã giải quyết xong, cô chỉ cần kí tên và dọn đồ đi thôi.”

Người nữ nhân xinh đẹp ngồi đối diện nam nhân nghe hắn nói xong liền không chút chằn chừ mà khom người kí vào đơn ly hôn. Nét mặt cả hai người điều rất bình thản bình thản như mọi khi họ kí tên vào những bản hợp đồng tại công ty như một công việc rất đỗi bình thường. Người nam nhân đưa mắt nhìn về phía cầu thang rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt về người nữ nhân.

“việc nuôi dưỡng Vân Nhi tôi nghĩ nên để con bé lựa chọn thì tốt hơn” người nữ nhân nghe xong gật nhẹ đầu tỏ vẻ đồng ý. Cuối cùng không khí bỗng yên tĩnh đi không ai cất tiếng nói, chắc có lẽ do họ cũng chẳng biết cùng nhau nói cái gì ngoài công việc và con cái. Thật ra hôn nhân của họ là hôn nhân gia tộc định sẵn, cả hai đều không yêu đối phương nhưng vì lợi ích nên phải cùng nhau đám cưới sinh con. Họ cũng rất tôn trọng nhau sống với nhau rất hòa hợp theo kiểu gia đình mẫu mực nhưng không hề tồn tại tình cảm gì. Đến một ngày cả hai đều có đối tượng yêu thích nên đành ly hôn dù sao họ cũng đã đủ cứng cáp để tự bảo vệ bản thân mà không cần gia tộc hậu thuẫn nữa.

Họ dường như cảm thấy cực kì thản nhiên nhưng họ lại quên mất cảm giác của cô con gái bé bỏng mất rồi. Vân Y từ lúc đến nhỏ đến bây giờ luôn được cha mẹ yêu thương bảo bọc thoải mái vui vẻ mà lớn lên, cô từng nghĩ thượng đế đã rất ưu ái cô nên mới cho cô một gia đình hạnh phúc như vậy. Bạn bè cũng rất ngưỡng mộ cô, họ nói cha mẹ cô thật yêu nhau (vì họ chưa từng cãi vả) cũng rất thương cô cuộc sống như vậy khiến nhiều người ghen tỵ và hâm mộ cô.

Điều đau đớn nhất không phải bạn không hạnh phúc mà là lúc bạn đang sống trong bất hạnh lại không hề hay biết mà cứ tưởng rằng mình thật hạnh phúc, để rồi khi tỉnh mộng nó lại khiến trái tim nhỏ bé kia tổn thương trầm trọng. Lúc đó Y Vân tự hỏi có phải người lớn đều như vậy sao? Đều chỉ nghĩ cho bản thân mà không lo cho người khác sao dù cho đó có là con ruột của họ? có lẽ vậy.

Cô không tài nào chấp nhận nổi cái sự thật tàn khốc này nên cô đành chạy trốn nó, chạy rất xa rất xa rồi phát hiện bản thân bị lạc mất rồi. Y Vân hoảng loạn và sợ hãi vô cùng cô không biết đây là đâu không biết đường về nhà lại không đem tiền nên cô đành ngồi khóc, đúng vậy cô chỉ biết khóc thôi. Khóc được một lúc thì bất chợt trời tối sầm đi những cơn gió mạnh nổi lên báo hiệu một trận mưa to sắp đến nhưng cô vẫn không biết làm sao cứ ngẩn người nhìn dòng người chạy qua chạy lại né tránh trận mưa sắp đến.

“rầm rầm rầm….” vài tiếng sét lớn vang lên dữ dội, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống càng rơi càng nhiều càng nhiều khiến cho quần áo Y Vân ướt đẫm trông nhếch nhác vô cùng. Bỗng nhiên một bóng người cao gầy đến gần cô cầm một cây dù vứt đến bên cạnh cô rồi bước đi. Y Vân ngước mắt lên nhìn thật kĩ người đó mặc kệ nước mưa cứ quất vào mắt cô sau đó chợt một hình ảnh lóe qua đầu cô. Rất lâu sau đó cô được đưa vào bệnh viện để cấp cứu do bị viên phổi nhưng trên tay vẫn cầm chặt cái dù mãi không buông….

Y Vân là một cô gái rất lý trí hầu nhưng tất cả sở thích của cô điều do cô muốn mà thôi không hẳn là thực sự yêu ví như lúc nhỏ cô rất thích màu hồng nhưng lại cảm thấy nó quá bình thường nên đã chuyển sang thích màu xanh dương. Dù không thích lắm nhưng cô vẫn tự ép buộc bản thân đến tận bây giờ cô cũng thực sự thích nó rồi. Sở thích của Y Vân không đơn thuần chỉ là thích mà còn có nhiều yếu tố tác động nên có thể nói cô là một người rất cầu toàn và nghiêm khắc với bản thân.

Hiện tại Y Vân là tổng giám đốc điều hành một công ty thiết kế thời trang cao cấp rất nổi tiếng trong nội địa và được nước người ưa dùng, có thể thấy cô rất tài giỏi thừa hưởng cả gen của cha lẫn mẹ. Cô sống ở một chung cư cao cấp gần công ty và cũng rất gần….. người đó. Dự án mà Y Vân đang chuẩn bị đó là sự hợp tác giữa công ty C&C của cô và công ty đá quý Miên Thành, hôm nay cô sẽ đi gặp đối tác ở Miên Thành và cũng là người bạn thân và cũng là vị hôn phu của cô.

Thừa hưởng được nét đẹp của mẹ nên Y Vân rất xinh đẹp cộng thêm khí chất trầm ổn quyến rũ khiến cô trở thành một cô gái xuất sắc. Bước đi của cô đến đâu là thu hút ánh nhìn đến đó, cô có một cái gì đó rất khó để người khác bỏ qua xem nhẹ cô được. Dù đã có hôn phu nhưng cũng vẫn có không ít kẻ theo đuổi cô ngày ngày tặng hoa và quà nhưng có lẽ là vô dụng thôi vì cô đã có người đó rồi, bất cứ ai cô cũng không cần chỉ cần người đó mà thôi.

Y Vân cũng được xem như một hình tượng mà mọi nữ nhân đều mong ước đạt đến, vừa xinh đẹp lại có cá tính sự nghiệp thì thành công hết chỗ nói. Các nhân viên trong công ty đều xem cô như nữ thần vậy tuy có vẻ khắc khe trong công việc nhưng cô vẫn đối xử rất tốt với nhân viên ít khi nào cô cáo gắt với ai đó. Nhưng trên đời thường không có gì hoàn hảo tuyệt đối càng không có hạnh phúc tồn tại lâu dài.

Công ty Miên Thành là do hôn phu của Y Vân thành lập, hiện nay nó phát triển vô cùng lớn mạnh gần như chiếm lĩnh toàn bộ thị trường nội địa và có sức ảnh hưởng lớn đến quốc tế. Cô yêu thầm Miên Thành từ lúc mà anh ta vứt cho cô cây dù năm đó, trước giờ cô chưa từng tin tình yêu sét đánh nhưng khi gặp anh ta cô lại hiểu, thì ra nó có tồn tại. Ngày đó cô chỉ im lặng nhìn bóng lưng của anh ta cứ nhìn mãi tự dưng lòng cô dâng lên một cảm giác muốn dựa vào bờ vai kia mà đi đến hết cuộc đời còn lại. Có đôi khi ta gặp những con người hàng ngàn lần nhưng vẫn không gây cảm xúc gì nhưng chỉ cần một khoẳng khắc ngắn ngủi thôi lại làm ta suốt đời khó quên.

Y Vân rất nhanh đã láy xe đến trước công ty Miên Thành, bước vào công ty liền thu hút không ít ánh mắt của các nhân viên.

“a… cô ấy hình như chính là hôn thê của tổng giám đốc thì phải” mỗ nhân viên A

“ đúng là rất xinh đẹp, vô cùng xứng đôi với tổng giám đốc…” mỗ nhân viên B

“tuần trước tôi thấy cô ấy đứng đầu trong danh sách những nữ danh nhân thành đạt đó…chậc chậc cô ấy chỉ mới 27 thôi đó” mỗ nhân viên C

“bla bla bla…”

Mặc những lời nhảm nhí xung quanh Y Vân nhanh chân tiến đến lầu cao nhất của tòa nhà. Thư ký vừa thấy cô liền đứng dậy chào.

“ Trác tiểu thư mời vào tổng giám đốc đang chờ cô trong đó ạ”

Y Vân gật nhẹ đầu rồi tiến lên mở cửa bước vào. Thấy Miên Thành còn đang bận rộn với công việc nên cô không làm phiền chỉ bước đến ghế sofa ngồi xuống quan sát xung quanh phòng. Căn phòng này cô bước vào không biết đã bao nhiêu lần rồi nhưng vẫn không kìm chế được tâm trạng khẩn trương của bản thân. Chỉ cần là thứ liên quan đến anh cô đều rất ghi nhớ rất rõ chẳng hạn như sở thích hay kiên kị thứ gì, mỗi điều cô điều ghi nhớ.

Cô quay sang nhìn chàng trai tuấn tú đang nghiêm túc xử lý công việc, ánh mắt cô như phủ lên một tầng mềm mại nhu hòa. Anh không phải loại người đẹp như tranh mà theo kiểu cương nghị mạnh mẽ, bên anh làm cô rất có cảm giác an toàn. Đôi vai của anh rất vững trãi làm cho mang cho người ta một cảm giác vững vàng bất kể mưa gió. Người con trai này chính là người cô muốn phó thác cả đời cho anh, giao cho anh tất cả những gì cô có được. Loại cảm xúc anh mang đến cho cô rất đặc biệt không phải ai cũng có, dù anh rất lạnh nhạt với cô nhưng đối với cô cũng coi như thân thiết hơn nhiều người.

Bận rộn một hồi Miên Thành ngước mắt lên liền nhìn thấy Y Vân đang chăm chú nhìn mình làm anh không khỏi có một chút không tự nhiên.

“khụ… em đến rồi à” Tuy có lời nói có hơi ngượng gạo nhưng anh vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt không mấy cảm xúc. Lời nói của anh cũng làm Y Vân quay lại thực tại không nghĩ miên man nữa. Họ cùng nhau bàn bạc sau đó cùng thống nhất đi đến kí kết hợp đồng, sau khi nói xong cũng đã là hai tiếng sau.

“ à, cũng trưa rồi, anh có hẹn với ai không nếu không chúng ta cùng đi ăn trưa?” Y Vân nhẹ nhàng cất tiếng, nếu anh không chủ động vậy thì để cô vậy.

“xin lỗi em trưa nay anh có một cuộc hẹn với công ty người mẫu để lựa chọn người đại diện nên không thể đi cùng em rồi” anh trầm ấm trả lời cô

“vậy để khi khác vậy. tạm biệt”

“tạm biệt”

**Giới thiệu chương tiếp: …có người nói với em hoa cát cánh có nghĩa là tình yêu bất diệt cũng có nghĩa là tình yêu tuyệt vọng, kể từ lúc đó em rất thích hoa cát cánh…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv