"Em không thể bên anh được..."
"Anh....anh..."
"Cắt...." Người đàn ông bực bội tiến về phía chàng trai đang đứng gãy đầu: "Này... cậu diễn kiểu gì thế hả? Đây là lần thứ mấy mà vẫn chưa thuộc lời thoại?"
"Xin lỗi đạo diễn."
Ông đạo diễn quay sang cô gái đang đứng cúi đầu không nói: "Xin lỗi... xin lỗi con, chú sẽ tìm nam chính khác... Bên công ty vừa xuất hiện một diễn viên mới, chú sẽ đề nghị với công ty về việc này."
Cô mỉm cười cho qua: "Không sao đâu ạ."
"Hải Băng ơi... có một cô gái họ Tầng tìm em. Gặp không?"
Hải Băng – diễn viên, ca sĩ đang như ngôi sao sáng nhất trên màn điện ảnh quốc gia. Cô xinh đẹp, trẻ trung và đầy cá tính với mái tóc dài màu vàng nâu lượn sóng. Nghe nói tới người họ Tầng, sắc mặt Hải Băng thay đổi đột ngột, cô quay sang nhìn chú đạo diễn: "Hôm nay con nghỉ một buổi được không chú?"
"Đương nhiên rồi... con về nghỉ ngơi đi, chú sẽ nhanh chóng tìm nam chính khác để con đỡ mệt hơn."
Cô gật đầu chào rồi vào phòng hóa trang thay trang phục và vuốt lại tóc mình. Sau đó mặt mày hớn hở lén xách túi xách ra ngoài.
Đến phòng chờ, Hải Băng mở cửa bước vào đã trông thấy cô gái tóc ngắn chấm vai màu đen huyền, ngồi trên ghế mắt vẫn dán chặt vào laptop. Tai đeo tai phone trả lời điện thoại.
"Được rồi...ngày mai chị sẽ đến công ty...ừm..chuẩn bị cho tốt vào..."
"Hừm... hừm." Hải Băng tiến đến ho nhẹ vài tiếng để tập trung sự chú ý của ai kia. Thiên Nghi vừa trông thấy Hải Băng, cô đã tháo tai phone ra, đóng laptop rồi nở nụ cười: "Chào... người nổi tiếng."
"Nổi tiếng gì mà nổi tiếng. Sao Nghi không bỏ Băng luôn đi."
"Giận sao?"
"Giận."
Thiên Nghi đứng dậy nắm lấy tay Hải Băng: "Được rồi thần tượng vĩ đại của tôi...tôi định mời thần tượng đi ăn, không biết có nể mặt fan cuồng này không?"
"Nghi mời Băng đó."
"Hết tiền rồi, Băng mời đi!"
"Này..."
"Đến đâu ăn?"
Cô bật cười nhìn Hải Băng vẫn xụ mặt, Thiên Nghi lấy tay bẹo má Hải Băng rồi lên giọng: "Cười lên coi."
"Hìhì." Hải Băng cười trừ cho qua rồi bặm môi: "Nghi mời đó, Băng không có tiền đâu. Đừng đánh trống lãng."
"Băng keo quá."
Thế là họ đi ra một quán truyền thống ăn tối. Hai người bạn thân lâu ngày không đi cùng nhau, nói đúng hơn là mỗi tháng chỉ gặp được một lần. Hải Băng thì bận việc hát lẫn tham gia phim ảnh của mình, Thiên Nghi túi bụi với việc ở công ty du lịch. Đã gần sáu năm rồi... khoảng thời gian không ngắn cũng chẳng dài để con người ta nguôi ngoai quá khứ.
Hải Băng sau cả ngày mệt nhọc với lịch trình dày đặc, cô một mình lái xe đến bệnh viện. Vào đến căn phòng bệnh đã trở nên quá quen thuộc trong hơn năm năm nay, cô nhìn bình hoa đã héo tàn nên lấy hết hoa bỏ vào thùng rác, thay nước trong bình rồi lấy hoa mới cắm vào, nhìn ngắm nó đã tươi tắn hơn, cô mới mỉm cười hài lòng.
Đi đến bên giường, Hải Băng nắm tay người đang nằm trên đó. Cô áp tay anh vào mặt mình, nhỏ giọng dịu dàng: "Nhật Hoàng! Hôm nay anh sao rồi? Có thấy khỏe chút nào chưa? Khi nào anh mới tỉnh lại?" Không ai trả lời, Hải Băng vẫn tự mình mỉm cười: "Em sẽ đợi..."
Đấy là Bùi Ngô Nhật Hoàng, là tình yêu duy nhất của cả đời Hải Băng. Cô đã đợi anh suốt gần ấy năm, anh vẫn nằm đó không hề lên tiếng, mặc cho hằng ngày cô đều đến trò chuyện, bật nhạc do chính tay cô đàn cho anh nghe, kể với anh những gì cô gặp phải trong cuộc sống. Dù không hề có hồi âm nhưng Hải Băng vẫn kiên trì nhẫn nại lặp đi lặp lại công việc ấy mà không hề nản lòng. Cô tin, anh sẽ tỉnh lại và quay về bên cô.
Nhật Hoàng gặp tai nạn vào năm năm trước, và cũng vì chính vụ tai nạn đó mà đã phơi bày sự thật về mối quan hệ của họ.
Đau đớn nhất chính là hai người yêu nhau mà không thể ở bên nhau, Nhật Hoàng và Hải Băng đều phải chịu đựng nỗi đau đó. Cô và anh yêu nhau từ năm mười bảy tuổi, đến năm hai mươi hai tuổi dự định kết hôn, nào ngờ phát hiện họ là anh em họ. Anh rời đi vì không muốn phải hằng ngày đối mặt với sự thật ấy, anh nào chấp nhận được bản thân gặp người anh yêu phải gọi một tiếng 'Chị.'.
Nhưng anh đi chưa được bao lâu thì nghe tin Hoàng Khang qua đời, anh phải quay về dự tang lễ, lần quay về đó, anh gặp lại cô. Hai người họ nhìn nhau, anh đứng lặng, cô cũng không dám bước đến, anh chỉ nhìn rõ nước mắt đang lăn dài trên má của cô, tình cảm ấy vỡ òa giữa không trung.
Chuyện Hoàng Khang mất làm Thiên Nghi suy sụp hoàn toàn, Hải Băng luôn ở bên động viên an ủi. Nhật Hoàng thì lại bên cạnh chăm sóc và lo lắng cho Hải Băng, cô gần đây gầy đi rất nhiều. Từ lúc anh quay về, hai người họ chưa lần nào gặp riêng nhau mà nói chuyện, chỉ đứng từ xa nhìn nhau mà thấm thía nỗi đau tương tư ấy.
Hải Băng biết anh quay về, cô rất vui mừng, thật ra thời gian xa anh không khi nào cô không nhớ anh, thậm chí nhiều khi còn muốn đi tìm anh, nhưng cô biết rõ, mình không có khả năng làm thế.
Hôm nay Thiên Nghi vẫn hôn mê trong bệnh viện, Tiểu Quỳnh ở lại chăm sóc, Hải Băng đón taxi định về nhà, nhưng cô không biết vì sao lúc này mình lại đứng trước phòng trà Happiness. Bàn tay cô nắm chặt rồi mới đủ can đảm bước vào trong, từ lúc vắng anh, cô không hề dám đến nơi này.
Bên trong vẫn êm đềm như lần đầu tiên cô đến, nhạc nhẹ chậm chờn làm lòng người như thanh thản hơn. Cô lựa chọn một góc khuất mà ngồi, gọi một ly cà phê sữa nóng rồi lặng thinh không có bất kì biểu hiện gì.
Cô rất nhớ lần đầu tiên đến đây, anh biến nơi này làm sân khấu đầu tiên của cô, anh làm người bạn đồng hành đầu tiên của cô trên con đường nghệ thuật. Ánh mắt kiên định của anh lúc ấy, cả đời này cô cũng không quên. Chính vì có anh mà cô đã vững tin bước trên con đường mình chọn.
"Nhật Hoàng..." Cô thầm gọi tên anh, nghe sao mà đúng theo nhịp đập của tim mình.
Trên sân khấu vang lên tiếng piano trầm bổng, Hải Băng giật mình ngước nhìn. Cũng là sân khấu ấy, con người ấy, anh đang đặt tay lên những phím đàn mà tạo ra những âm thanh hoàn mĩ. Anh vẫn đang nhìn về phía cô, Hải Băng không biết anh có thấy mình không, còn cô, nhìn rất rõ anh, chỉ thấy trong mắt anh quá thống khổ, quá đau thương. Nước mắt làm nhòa đi mọi thứ, Hải Băng không biết mình khóc tự bao giờ, thì ra cô đang khóc.
Thấy anh đã thôi đàn mà bước về phía mình, cô hốt hoảng đứng dậy mà chạy ra ngoài. Cô không dám đối mặt với anh, cũng chẳng đủ can đảm để chóng chọi với tình yêu ấy.
Nhật Hoàng đuổi theo, vừa ra đến cửa anh đã túm được cánh tay cô, rồi thuận thế kéo cô vào lòng.
"Hải Băng... Anh nhớ em."
Em cũng nhớ anh, nhớ vô vàn.
Nhưng Hải Băng không dám nói, cô cắn răng ngăn tiếng khóc, bàn tay cũng không dám ôm anh, như có một sợi dây vô hình không để cô ôm lấy tình yêu của mình.
"Nhớ anh không Hải Băng?"
Cô có thể nói sao? Có thể nói nhớ anh đến mỗi ngày đều ngồi bên cây piano đàn đi đàn lại một bài, nhớ anh đến mỗi đêm tỉnh dậy đều mơ màng muốn chạy đi tìm anh. Thậm chí có lúc cô còn muốn mình bất chấp tất cả, bất chấp dòng máu chảy trong người là của ai mà vẫn muốn yêu anh.
Cô không dám nói cho anh nghe.
Người trong lòng cứ im lặng như thế, Nhật Hoàng buông cô ra mà nhìn gương mặt thiên thần của lòng anh đã ướt đẫm nước mắt. Anh cúi đầu định hôn cô, nhưng rồi lại ngưng lại. Anh đau đớn phát hiện, mình không làm thế được. Hải Băng nhìn anh như thế thì không kiềm được nước mắt nữa mà bật khóc lớn, vòng tay ôm lấy anh, tựa vào lòng anh mà khóc. Nhật Hoàng khốn khổ siết chặt vòng tay, tha thiết ôm lấy cô gái của anh.
Giữa một đêm sương rơi đầy, họ đã ôm nhau như thế rất lâu. Hy vọng đừng có ngày mai.
Tối đó anh lái xe đưa cô về nhà, cô vào trong, chỉ còn một mình anh đứng ở trước cổng nhà nhìn lên cửa sổ của phòng cô.
Hải Băng về phòng rồi, cô luôn có cảm giác khó chịu, định ra ban công hóng mát, nào ngờ vừa mở cửa sổ đã thấy anh cô đơn đứng trên con đường vắng vẻ mà nhìn lên cửa sổ phòng cô.
Như một tiếng gọi thổn thức của con tim, cô chạy vụt xuống dưới, rồi đứng trước mặt anh, Hải Băng bước đến đưa tay chạm vào má Nhật Hoàng, khẽ hỏi: "Lạnh không anh?"
Anh lắc đầu, Hải Băng bật khóc, cô chủ động ôm chầm lấy anh, nức nở nói: "Nhật Hoàng! Đừng như vậy nữa được không? Em xin anh... Nhật Hoàng!"
Anh không thể làm khác được, vì quá yêu cô mất rồi, hãy để anh ích kỉ mà lặng lẽ dõi theo từng bước chân của cô. Anh sẽ đi phía sau cô, nhìn cô bước đi trên con đường của cô. Như thế, anh đã rất mãn nguyện rồi.
Ông bà Phương biết được Nhật Hoàng quay về thì rất lo lắng, suốt ngày cứ sợ Hải Băng và Nhật Hoàng gặp nhau rồi tình cảm khó mà chấm dứt. Lâm An cũng gặp được Nhật Hoàng, cô không còn như lúc trước nữa, cô giờ ít nói và biết lắng nghe hơn.
Bước vào phòng của Hải Băng, Lâm An đi đến bên cây piano, tay cô chạm vào phím đàn, âm thanh đó làm Hải Băng cũng giật mình quay lại, thấy Lâm An, cô vội lau đi hai hàng lệ.
"Chị..."
Lâm An đi đến chỗ bàn học của Hải Băng, cô ngồi xuống ghế, nhìn thoáng qua đã biết Hải Băng vừa khóc, sau đó Lâm An nhìn vào quyển vở chép nhạc trên bàn, vô tình thấy chữ kí vô cùng quen thuộc của Nhật Hoàng ở góc trang vở.
"Hải Băng! Đau khổ không?"
"Chị?" Hải Băng kinh ngạc nhìn chị ruột của mình.
"Chị hỏi em đau khổ không?" Bỗng Lâm An bật cười, mắt vẫn nhìn vào chữ kí của Nhật Hoàng: "Có phải rất đau không? Hai người không đến được với nhau, em và Nhật Hoàng dẫu yêu nhau thế nào thì cũng không thể ở bên nhau."
Không ngờ Lâm An lại nói ra những lời như vậy, mi mắt Hải Băng cụp xuống đầy ưu tư: "Chị hận em thế sao?"
"Rất hận. Em không biết chị yêu Nhật Hoàng thế nào đâu. Vậy mà trong mắt anh ấy chỉ có em. Nhiều lần chị tự hỏi tại sao như thế? Em hơn chị những gì chứ?"
"Lâm An..."
"Hôm nay chị gặp Nhật Hoàng..." Nhớ lại sự tuyệt vọng trong mắt của Nhật Hoàng ngày hôm nay, Lâm An cảm giác tim mình cũng theo đó mà rất đau: "Anh ấy gầy đi rất nhiều..."
Nghe đến đây, sống mũi Hải Băng cay cay, mắt cô cũng cay sè khó có thể chống cự được dòng nước mắt sắp rơi. Anh đã gầy đi rất nhiều, Hải Băng biết chứ. Lâm An thấy Hải Băng như thế nên đứng dậy, dứt khoát nói: "Đủ rồi... Đau đủ rồi... Chị hả dạ rồi... Thấy hai người như thế chị rất thõa mãn..."
Không đợi Hải Băng hiểu những gì mình nói, Lâm An đã cất bước đi ra ngoài. Hải Băng quay đầu nhìn lại những nốt nhạc được đánh dấu rõ ràng, nhìn lại chữ viết ngay ngắn của anh, cô ôm quyển vở vào lòng, chỉ có nước mắt mới nói nên được cơn đau thấu da thịt này.
Lâm An hẹn Nhật Hoàng ra một quán cà phê, cô đợi anh ở đây trước nửa giờ. Khi Nhật Hoàng đến, ly cà phê mà Lâm An gọi cũng đã nguội lạnh.
"Chị tìm tôi có việc gì sao?"
Cô mỉm cười nhìn Nhật Hoàng, anh thì nghi hoặc bởi nụ cười ấy, mắt đăm chiêu hướng về Lâm An như muốn tìm ra câu trả lời. Lâm An bật cười thành tiếng, khuấy ly cà phê lên: "Hôm qua tôi vào phòng tìm Hải Băng nói chuyện. Cậu biết nó đang làm gì không?" Đương nhiên Nhật Hoàng làm sao biết, Lâm An kể: "Nó nhìn xuống một quyển vở chép nhạc đã cũ, ngồi nhìn rất lâu, sau đó tôi thấy nước mắt nó rơi xuống từng giọt, cả chữ trong quyển vở đó cũng nhòe đi."
"Lâm An!"
"Đau lòng lắm sao?"
"Chị muốn gì đây?" Mặt Nhật Hoàng đỏ bừng, anh đang cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh để nói chuyện với con người này.
Ngược lại Lâm An rất vui vẻ, còn uống ly cà phê đã nguội ấy. Uống được một ngụm, Lâm An lại đặt xuống, cô nhìn thẳng vào mắt Nhật Hoàng: "Cậu có biết lúc biết cậu là em họ tôi, tôi đã tuyệt vọng thế nào không?"
Ẩn ý trong nét mặt của Nhật Hoàng cũng tương tự câu 'Không liên quan đến tôi.'. Lâm An hiểu, cô cũng mặc kệ mà nói: "Dù sao Hải Băng nó cũng từng được cậu yêu, còn tôi thì không. Nó đau khổ, ai cũng cảm thông, còn tôi đau khổ thì không ai biết. Tôi với nó, ai đáng thương hơn?"
"Chị nói sai rồi, không phải Hải Băng từng được tôi yêu mà là tôi sẽ yêu cô ấy mãi mãi. Đừng nói là chị họ, dù có là chị ruột thì cũng thế thôi. Tôi không sợ loạn luân, vì tình yêu của tôi không đơn giản là phải thành vợ thành chồng. Tôi yêu cô ấy, nên dù có đứng phía sau nhìn cô ấy thì tôi cũng đã vui rồi."
"Hay lắm... Cậu nói nghe hay thật..."
"Lâm An, Hải Băng là cô gái tốt, coi như tôi xin chị đừng đối xử tệ với cô ấy."
"Hình như lúc nào trong lời nói của cậu cũng có nó?"
Không cho Nhật Hoàng trả lời câu hỏi của mình, Lâm An đã thay đổi sắc mặt, nét cười biến mất, trên gương mặt kiều diễm chỉ có sự nghiêm túc.
"Hành hạ hai người bao nhiêu đủ rồi... Coi như thù hận của tôi cũng trả xong... Tôi không hận ai nữa..." Nói rồi cô ngẩng đầu nhìn Nhật Hoàng, trịnh trọng nói: "Hải Băng không có quan hệ quyết thống gì với cậu cả."
"Sao?" Nhật Hoàng kinh ngạc hỏi lại lần nữa.
"Nó là con riêng của mẹ tôi."
Lần này Nhật Hoàng kích động kịch liệt, anh đứng phắt dậy khẩn trương hơn bao giờ hết: "Chị nói cái gì? Con riêng sao?"
"Bố tôi không biết Hải Băng là con riêng của mẹ tôi. Bà ấy giấu rất hay, che đậy rất hay..."
Dù đây là một tin chấn động nhưng Nhật Hoàng vẫn phải cố giữ bình tĩnh, anh ngồi xuống bàn.
"Những gì chị nói đều là thật?"
Lâm An bật cười chua cay rồi lấy trong túi xách ra một túi hồ sơ đẩy trước mặt Nhật Hoàng. Anh cầm lấy rồi mở ra ngay, bên trong là giấy xét nghiệm DNA, chứng minh Hải Băng và ông Phương hoàn toàn không có quan hệ cha con. Cầm tờ giấy mà bàn tay Nhật Hoàng run rẩy, một phần vì sự thật kinh hoàng này, một phần vì tháo được khúc mắc trong mối quan hệ của anh và Hải Băng.
"Chị đã biết rất lâu rồi sao?"
"Ừ."
"Vậy tại sao chị không nói?"
"Tôi muốn nhìn hai người dằn vặt đau khổ."
"Chị!"
Nhật Hoàng không thời gian đâu mà đoi co với Lâm An nữa, anh cầm theo tờ giấy rồi đứng bật dậy chạy đi, Lâm An liền nắm tay anh lại.
"Nhật Hoàng..." Anh quay lại nhìn cô, Lâm An thấy sự khẩn trương lẫn vui mừng của anh, cô thở dài, sau cùng chậm rãi nói: "Từ nhỏ đến lớn tôi không đối xử tốt với Hải Băng, sau này, hy vọng hết vào cậu."
"Chị yên tâm, tôi nhất định sẽ yêu thương cô ấy hơn cả chính bản thân mình."
Hải Băng đang ở bệnh viện trông chừng Thiên Nghi thì có điện thoại, nhìn thấy tên Nhật Hoàng xuất hiện trên màn hình cuộc gọi đến, cô do dự nhưng vẫn bắt máy: "Nhật Hoàng..."
"Hải Băng! Em đang ở đâu?"
"Em đang ở bệnh viện với Thiên Nghi... Có chuyện gì sao?"
"Anh..."
Câu nói chưa hết thì trong điện thoại truyền đến một âm thanh cực lớn sau đó mất tín hiệu. Hải Băng nhìn lại màn hình, đã ngắt kết nối. Cô cảm giác tim mình đập ngày một mạnh, sau đó điện thoại trong tay cũng rơi xuống.
Cô cố gắng gọi lại cho anh nhưng không ai bắt máy nữa. Hải Băng sợ hãi đến bật khóc, cứ đi đi lại lại trong phòng. Đúng lúc Ngọc Diệp đi vào, thấy Hải Băng như thế nên hỏi: "Băng sao vậy?"
"Vừa rồi Nhật Hoàng có gọi điện cho Băng, nhưng sao... sao đang nói nửa chừng thì có âm thanh... như... như..." Cô không dám nghĩ, cũng không dám tưởng tượng ra chuyện đó.
"Hay là điện thoại Nhật Hoàng hết pin, Băng đừng lo quá mà, đợi một lát gọi lại xem sao?"
"Không được! Băng phải đi tìm Nhật Hoàng."
"Băng!"
Hải Băng chạy ra khỏi phòng bệnh, cô hướng về phía cổng bệnh viện, lúc chạy ra ngoài thì đúng lúc có một chiếc xe băng ca cứu thương đang đẩy vào. Nó như một cơn gió thoảng ngang, máu nhuộm đỏ đến chói mắt. Hải Băng ngưng lại không chạy nữa, cô cố gắng chống trụ lại, tim đang đập nhanh như muốn vỡ ra bất cứ lúc nào, thế là Hải Băng quay đầu lại nhìn theo băng ca đó.
Cô cảm giác như, mình vừa té xuống đáy vực sâu muôn trượng. Thịt nát xương tan.
Trong khi Nhật Hoàng nằm trong phòng phẫu thuật thì Hải Băng cũng niếm trải những đau thương như anh. Cô cầm trong tay bản xét nghiệm DNA bê bết máu tươi của anh, trong lúc anh gặp nguy hiểm, anh vẫn giữ bản xét nghiệm này trong tay.
Anh muốn đến tìm em vì lí do này sao? Nhật Hoàng của em?
Sau lần tai nạn đó, Nhật Hoàng không tỉnh nữa, anh bị thương quá nặng, bác sĩ chỉ cứu được tính mạng nhưng không thể hoàn toàn cứu chữa cho anh trở lại như xưa. Nhật Hoàng trở thành người thực vật trong khi chẳng còn bao lâu nữa đâu, anh và cô đã có thể bắt đầu lại từ đầu.
Sự thật Hải Băng không phải là con của ông Phương đã từng làm chấn động mọi người, nhưng rồi thời gian cũng qua đi, quan trọng là Nhật Hoàng. Anh vẫn ngủ mê như thế... Ngủ một giấc dài suốt tám năm.
Hải Băng luôn ở bên chăm sóc anh, đồng thời vẫn hướng tới sự nghiệp của mình. Cô nổi tiếng cũng nổi tiếng rồi, nhưng sao vẫn thấy thiếu vắng một thứ gì đó. Mỗi khi nhìn xuống sân khấu đông nghẹt người, Hải Băng luôn muốn nhìn thấy một bóng hình, cuộc đời cô, chỉ hy vọng có anh làm khán giả, dù sau này không ai nghe cô hát nữa, cô cũng tin rằng, anh sẽ là khán giả duy nhất của cô.
Tiểu Quỳnh kết hôn với Bùi Nhân Vũ rồi, hai người họ vẫn còn tính trẻ con, lần nào Hải Băng gặp đôi vợ chồng này cũng phải ngưỡng mộ, tình cảm họ rất thắm thiết, Bùi Nhân Vũ đã nổi danh là chiều vợ.
Hôm nay Ngọc Diệp cũng đám cưới với Đại Phong, sau lễ cưới sẽ đi hưởng tuần trăng mật Châu Âu hạnh phúc. Dự xong lễ cưới của Ngọc Diệp, Thiên Nghi đưa Hải Băng đến bệnh viện. Ngồi xuống cạnh giường, Hải Băng nhìn gương mặt của Nhật Hoàng, cô hơi mỉm cười: "Bạn bè kết hôn cả rồi... Nhìn gương mặt hạnh phúc của Ngọc Diệp hôm nay, Băng rất vui."
Thiên Nghi cũng ngồi xuống ghế gần đó, nghe Hải Băng nói, cô cũng cong môi để lộ nụ cười mãn nguyện: "Ừm. Sẽ rất nhanh đến lượt Băng thôi."
"Thật không?"
"Ừ."
"Nhật Hoàng..." Hải Băng nắm tay Nhật Hoàng rồi áp vào mặt mình: "Nghi nói sẽ rất nhanh đến anh và em kết hôn kìa. Anh nghe không? Nhìn người khác mặc váy cưới, em rất ngưỡng mộ, anh mau tỉnh lại đi được không? Nhật Hoàng?" Lúc Hải Băng quay sang chỗ Thiên Nghi thì đã không thấy người đâu. Hải Băng tựa đầu lên cánh tay của anh, dịu giọng nói: "So với Thiên Nghi, em thấy mình đã rất may mắn rồi..."
Giữa phố đêm ồn ào, ai cũng ngạc nhiên khi nhìn cô gái khoác trên người bộ váy dạ hội mà ngồi bên bến xe bus thẩn thờ.
Không biết đã đi được bao xa, đã đi bao lâu rồi... Thiên Nghi chỉ biết chân mình như bị tê liệt, không nhấc lên nổi, có lẽ do giày cao gót, cũng có thể vì cô hết khả năng chạy chốn. Mắt cô nhìn trân trân vào cột đèn báo hiệu bên kia đường, từng dòng người chen chút nhau, những chuyến xe đến rồi đi, thành phố về đêm đầy ánh sáng. Riêng chỉ mình cô mới thấm thiết vị mặn đắng chua cay của cuộc đời, và cũng chỉ cô trông thấy phía trước là bóng tối, không có bất kì sự hiện diện của ánh sáng nào cả...
Dù trái tim nó đang gào thét, nó đang đau đớn nhưng cô không khóc, không phải cô không khóc mà vì cô không thể khóc, từ rất lâu rồi, cô không còn biết nước mắt có mùi vị gì nữa...
Trong giữa năm đó, báo đài truyền đến tin ca sĩ Hải Băng rút khỏi nền nghệ thuật. Hải Băng quyết định không đi theo sự nghiệp ca hát và đóng phim nữa, trong buổi họp báo, có người hỏi lí do, cô chỉ nhẹ mỉm cười mà đáp.
"Mỗi người có một đam mê và dùng một khoảng thời gian nhất định để thực hiện đam mê của mình. Tôi đã dùng gần mười năm tuổi trẻ để theo đuổi đam mê ca hát, bây giờ còn rất nhiều thứ khác để tôi theo đuổi." Ngưng đôi lát, cô tiếp lời: "Con người phải sống sao để đừng bao giờ hối hận và tôi đang làm những điều mà không khiến tôi hối hận... Tôi vẫn yêu âm nhạc, nhưng có một thứ, tôi còn yêu nhiều hơn."
Hải Băng không làm ca sĩ nữa nhưng giấc mơ về âm nhạc luôn trong cô, cô trở thành giảng viên trong học viện âm nhạc của thành phố. Ngoài thời gian dạy, thì toàn bộ thời gian cô đều dành cho một người.
Buổi sáng trong gian phòng ấm áp, tràn ngập mùi hương của hoa và có cả âm thanh nhẹ nhàng của tiếng violin. Hải Băng ngồi bên giường đánh dấu lại mấy nốt nhạc để chuẩn bị cho bài giảng chiều nay.
"Nhật Hoàng, Tiểu Quỳnh đã mang thai rồi đấy, anh thử đoán xem là con trai hay con gái? Em đoán chắc là con gái rồi, sinh con gái sẽ giống Tiểu Quỳnh, đến lúc đó lại tìm một Bùi Nhân Vũ để cho con bé bắt nạt..."
"Vậy thì thật đáng thương..."
"Không có đâu..." Bỗng cô không nói tiếp nữa, cây viết trong tay của Hải Băng buông lỏng, cô nghiêng mặt nhìn người trên giường, nụ cười trên môi của cô chuyển biến thành mấy giọt nước mắt trên khóe mi.
Người nằm giường chậm rãi nâng cánh tay lên, dường như rất khó khăn, anh phải làm rất chậm, phải thật lâu mới có thể chạm vào má cô, lúc ấy anh cười: "Để em... chờ anh lâu như vậy... Xin lỗi... Hải Băng..."
Nụ cười của anh trong buổi sáng ngày hôm đó chính là nụ cười đẹp nhất trong cuộc đời mà Hải Băng được nhìn thấy.
Chờ đợi không là gì cả nếu tình yêu đã mạnh mẽ hơn cả thời gian. Niềm tin chính là khởi nguồn của kì tích.
Hải Băng chờ được kì tích xuất hiện rồi.