Nhà của Lý Bá Đào ở nội thành Minh Châu, hắn có một chỗ dừng chân tạm tới ở hậu viện cục cảnh sát này.
Vừa rồi sau khi tiễn phó cục trưởng Hoàng Siêu và thanh niên họ Cơ kia, hắn bảo Khương Khải sớm phá án, sau đó bản thân về nghỉ ngơi.
Rửa mặt, đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi xem cái thằng "Cơ Uy Liêm" có mỗi cái tên với số trên danh thiếp xem nó là thần thánh phương nào, chợt điện thoại trên bàn hắn lại vang lên trước.
Sau khi nhận cú điện thoại kia, cả người hắn nhảy dựng lên, sau đó chạy tới khu làm việc nhanh như bay.
Trên đường có người chủ động chào hỏi hắn cũng không rảnh đáp lại, phó cục trưởng đi tới muốn báo cáo công việc cho hắn hắn cũng kệ. Hắn như đã nổi điên, "rầm rầm" một nhát đã đụng vỡ cửa phòng thẩm vấn.
Bởi vì động tĩnh bên hắn quá lớn, cho nên vài nhân viên phá án và thư ký trong cục đều nhìn lại bên này.
Khương Khải khó hiểu nhìn Lý Bá Đào. Nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn cũng nhận được cú điện kia?
Chỉ là, nếu như hắn nhận được điện thoại, hắn phải giả như không biết để mình làm mới đúng a, sao lại bắt mình dừng tay?
Khương Khải thu hồi dùi cui, cười hỏi:
- Cục trưởng, có gì dặn dò?
- Khương Khải, anh đang làm cái gì? Anh đang làm cái gì? - Lý Bá Đào rống lớn:
- Là ai cho anh dùng thủ đoạn bạo lực tra hỏi nghi phạm? Trong cục chúng ta có cái lệ này từ bao giờ? Anh có phải cảnh sát nhay không? Anh có còn lương tâm và phẩm hạnh của một cảnh sát hay không? Anh còn định làm tiếp à? Còn không mau xéo ngay cho tôi.
Khương Khải nhìn Lý Bá Đào giống như là gặp quỷ. Hắn trúng tà à?
Nếu không, sao hắn lại nói ra lời hoàng đường như vậy.
Nói cái gì mà không thể dùng thủ đoạn bạo lực tra hỏi? Nghi phạm sau khi vào đây không phải được "dã man" một phen rồi mới bức họ cung khai hay sao?
Trong cục có cái lệ này từ bao giờ? Cho tôi xin, lúc tôi vừa vào làm nhân viên cảnh sát, ông là phó cục trưởng, những thủ đoạn này cũng là ông dạy cho tôi mà.
Còn về cái thứ phẩm hạnh và lương tâm của cảnh sát, cái này hắn không có lực mà phản bác. Lương tâm và phẩm hạnh của cảnh sát là cái gì vậy?
- Cục trưởng, tôi... tôi không có ra tay. - Khương Khải phủ nhận. Hắn chỉ chỉ vào hai gã thuộc hạ nằm trên mặt đất rên rỉ:
- Là hắn đánh lén cảnh sát, cho nên tôi phải cản hắn làm loạn.
- Thúi lắm. - Lý Bá Đào mắng:
- Hắn bị cố định trên ghế, các anh không đi tới, hắn đánh các anh kiểu gì?
Khương Khải muốn khóc.
Nghĩ thầm, ông nội của tôi ơi, rốt cuộc có nhận điện thoại của vị đại thần kia hay không vậy? Thế nào lại đứng về phe nghi phạm ra sức khiển trách bọn tôi?
Thấy vẻ mặt khó khăn của Khương Khải, sắc mặt của Lý Bá Đào hơi hòa hoãn, hắn liếc Đường Trọng một cái:
- Chức trách của cảnh sát là duy trì trị an và diệt trừ tội phạm, nhưng chúng ta không thể tự phạm tội, đây là sự dơ bẩn đối với nghề nghiệp cảnh sát vĩ đại của chúng ta. Tốt lắm, để bọn họ băng bó một chút, lần sau không được viện cái cớ này nữa. Khương Khải, anh đi ra ngoài với tôi. Lát nữa cục trưởng Giang Đào muốn qua kiểm tra công tác chấp pháp văn minh của phân cục chúng ta...
Lý Bá Đào nói xong câu đó liền chú ý đến vẻ mặt Đường Trọng.
Quả nhiên, Đường Trọng nghe thấy "Cục trưởng Giang Đào muốn tới kiểm tra công việc", rõ ràng lông mày hơi dãn ra, trên mặt lộ vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng Lý Bá Đào thầm than: Đây cũng là một ông lớn a.
Phụt.
Khương Khải suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Nơi này là cái phân cục bị lãng quên đến chim chả thèm ỉa, thế nhưng trong một ngày lại có tới hai lãnh đạo cấp cục tới kiểm tra công việc. Lúc trước phó cục trưởng Hoàng Siêu tới kiểm tra công tác "vệ sinh", sau đó đã rời đi. Bây giờ nhân vật số một thành phố Minh Châu, cục trưởng Giang Đào lại muốn tới kiểm tra công tác "chấp pháp văn minh".
Cái gì gọi là chấp pháp văn minh? Nói cách khác, hành động vừa rồi của mình rất không văn minh.
Rất hiển nhiên, cục trưởng Giang Đào này cũng nói có ẩn ý, hắn tới là vì cái án kiện này, hơn nữa hắn tới là vì tên Đường Trọng này.
Nếu không, hắn sẽ không chưa tới đã chụp cái mũ "chấp pháp văn minh" này lên đầu bọn họ.
Đây là cảnh cáo.
Cảnh cáo không cho họ đánh người, đánh người là điển hình của chấp pháp bạo lực.
- Cục trưởng, đã trễ thế này rồi, cục trưởng Giang sao lại muốn tới kiểm tra công tác? - Khương Khải nhỏ giọng hỏi.
- Lãnh đạo an bài, làm sao tôi dám hỏi? Chẳng lẽ có thể nói là bây giờ muộn rồi, chúng ta không tiếp đãi được à? - Lý Bá Đào nặng nề nói.
Hắn xoay người đứng thẳng thắt lưng, nhỏ giọng nói:
- Hắn có nói gì không?
- Không nói gì cả. - Khương Khải nói:
- Hắn nói hắn là người bị hại, lên núi du lịch bị tập kích. Hắn còn nói đạo sĩ kia là sát thủ chuyên nghiệp.
Lý Bá Đào nhíu nhíu mày hỏi:
- Cậu thấy sao?
Khương Khải do dự một chút, vẫn báo cáo chi tiết:
- Tôi cũng cảm thấy lời hắn nói có đạo lý, trước khi trời tối tôi đã cho người đi điều tra qua, Chính Nhất Quan chỉ có lão đạo sĩ kia, không có đạo sĩ nào khác. Rất hiển nhiên, người này giả trang đạo sĩ có ý đồ gì đó, chúng ta chưa biết được. Mặt khác, chúng ta lục soát trên người đạo sĩ tìm được một ít đồ đặc thù. Cục trưởng, ông có thấy đôi giầy da kia chưa? Trừ sát thủ, còn ai đi đôi giầy như thế nữa?
- Cũng có nghĩa, hắn phòng vệ chính đáng phải không? - Lý Bá Đào nói.
- Cũng không thể kết luận nhanh như vậy. - Khương Khải nói:
- Mặc dù trên người đạo sĩ kia có rất nhiều nghi vấn, nhưng ai mà biết có phải hắn giết người trước, sau đó cố ý cấy tang vật không? Cục trưởng, ông còn chưa thấy, tiểu tử này trơn như trạch, lại rất quật cường. Giống như con rùa vậy, tôi cũng không có biện pháp hạ thủ. Còn có, tôi đã xem qua thẻ sinh viên của hắn, hắn là sinh viên năm nhất của Nam Đại. Làm gì có tân sinh viên nào mà vừa giết người xong vẫn trấn định tự nhiên như vậy?
- Vậy thì chứng minh một chuyện. - Lý Bá Đào thở dài nói.
- Chuyện gì?
- Hắn có lai lịch lớn. - Lý Bá Đào nói.
-... - Khương Khải muốn chửi con mẹ nó, đây không phải nói nhảm sao? Có thể làm cho cục trưởng cục cảnh sát nửa đêm chạy tới cứu giá, hắn có thể không có bối cảnh hay sao?
- Tôi nói là hắn không phải người thường. - Lý Bá Đào giải thích:
- Có một số người, từ khi sinh ra hắn đã tiếp xúc với một số thứ hơn người, kiến thức cũng rộng lớn hơn, cho nên hắn có thể làm được một số việc mà người thường không làm được.
"Nếu như tôi không cứng rắn một chút, hẳn là các ông đã sớm mang đồ ăn lên rồi? Mấy trình tự này tôi còn quen thuộc hơn cả mấy ông."
Khương Khải nhớ tới những lời của Đường Trọng, trong lòng cũng hơi hiểu lời của Lý Bá Đào.
Hắn có thân phận gì, thế nào mà còn quen thuộc với mấy thứ này đến thế?
Hắn chống cự mạnh như vậy là bởi vì hắn biết mình vừa bắt đầu yếu thế là sẽ ăn đòn sao?
- Cục trưởng, chúng ta phải làm sao bây giờ? - Khương Khải hỏi.
- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Chúng ta không làm được gì khác. - Lý Bá Đào lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán:
- Miếu nhỏ không chứa được đại Bồ Tát. Lát nữa cục trưởng Giang Đào tới, quan sát xem những đại nhân vật này sẽ nói gì. Nếu thật sự không được, chúng ta để thị cục Minh Châu tiếp nhận cái án kiện này, chúng ta không dính vào nữa. Không cẩn thận thì tan xương nát thịt a.
- Vâng, cục trưởng. - Khương Khải hồi đáp, tâm tình lại hơi trầm xuống một chút.
May là hắn còn không có cơ hội động thủ, coi như hắn hoàn toàn không biết, chuyện kia cho tới giờ còn chưa từng phát sinh.
Ánh mắt của hắn đối diện với phó cục trưởng Liêu Trọng Du phân quản hình trinh, sau đó trực tiếp đi tới. Hắn biết, con cáo già này cũng nhất trí với hắn.
Có một số việc, hiểu trong bụng là được.
Két.
Một chiếc Audi màu đên và một chiếc BMW màu trắng dừng trước cục cảnh sát, Lý Bá Đào nhanh chóng bước tới mở cửa xe Audi, cung kính vấn an:
- Cục trưởng Giang đi đường vất vả rồi.
Giang Đào là một người trung niên vô cùng uy nghiêm, mặt chữ quốc, mắt to, lông mày thô, vừa nhìn đã biết là loại nhân vật chính phái.
Hắn bắt tay với Lý Bá Đào rồi nói:
- Trễ thế này mà đến đây, quấy rầy rồi.
- Cục trưởng Giang có thể tới phân cục đỉnh Ngọc Nữ thị sát công tác, đây là vinh hạnh của toàn thể nhân viên cảnh sát bọn tôi. - Lý Bá Đào nịnh nọt, hắn len lén nhìn lướt qua, đằng sau cục trưởng Giang Đào còn có hai người đàn ông trung niên cùng với một cô gái còn trẻ. Tròng lòng vừa nhẹ đi một chút lại bắt đầu nặng trĩu lại/
Đáng an tâm chính là, Giang Đào xe nhẹ người ít, cũng không phải tới kiểm tra công tác thật sự.
Hắn lo lắng chính là, không tới kiểm tra công tác thì tới làm cái gì?
- Ừ, phân cục đỉnh Ngọc Nữ dù vắng vẻ, nhưng tầm quan trọng của nó là không thể nghi ngờ. - Giang Đào lại còn khích lệ Lý Bá Đào cùng những nhân viên cảnh sát ra đón một phen:
- Giá trị du lịch của đỉnh Ngọc Nữ ngày càng được khai thác, mặc dù hiện tại chính phủ còn chưa có chủ trương khai phá sâu, nhưng lưu lượng người bây giờ đã không ít. Cho nên, làm tốt công tác an toàn là vô cùng cần thiết.
- Vâng, chúng tôi nhất định thật tình học tập chỉ thị của cục trưởng Giang, xếp công tác an toàn lên thứ nhất. - Lý Bá Đào bảo đảm.
- Ừ. - Giang Đào gật đầu:
- Gần đây không có án kiện trọng đại gì phát sinh chứ?
Lý Bá Đào cũng biết vở kịch đến rồi, vội vàng hồi báo:
- Báo cáo lãnh đạo, hôm nay phát sinh một vụ án mạng. Đây là do chúng tôi thất trách, tôi đang định kiểm điểm với lãnh đạo.
- Hả? - Giang Đào cau mày hỏi:
- Án mạng? Xảy ra chuyện gì?
Giống như hắn chả biết cái gì, chỉ vừa mới nghe được chuyện này vậy.
- Cục trưởng, mời vào phòng nghỉ ngơi uống chén trà. Tôi sẽ báo cáo vụ án này cho cục trưởng. - Lý Bá Đào mời mọc.
Giang Đào xoay người nhìn về phía cô gái trẻ vẫn đứng an tĩnh nơi đó. Cô gái không thích cười, lạnh lùng nói:
- Báo cáo tại chỗ đi.
Nàng phải lập tức thấy Đường Trọng còn an toàn, làm gì có thời gian nghe bọn họ thao thao bất tuyệt chứ?