Chỉ là giành gái mà thôi, phải chuyên nghiệp như vậy mới được à?
Nói gì nữa cũng vô ích, Chu Duy chỉ có thể hoảng sợ chạy mất.
Lương Đào ôm cổ Đường Trọng một cái, cười to:
- Thống khoái, quá thống khoái. Thằng ôn kia dám tranh giành phụ nữ với tâm lý học bọn anh à, không biết mấy thứ này với bọn anh chỉ là cơm bữa sao?
Đường Trọng lắc đầu nói:
- Đây không phải là kiến thức tâm lý học, là một đoạn văn trong tập san tao mượn ở thư viện Nam Đại.
- À, chính là mấy quyển sách mỏng mà mày xem mỗi ngày á? - Lương Đào kinh ngạc hỏi:
- Nghe nói mấy tập san kia cũng không có ai xem, để ở chỗ đó bám đầy bụi.
- Dù thế nào thì Nam Đại cũng là trường danh tiếng trăm năm, sách phát hành trong nội bộ trường, chất lượng cũng khá cao. Chẳng qua nội dung tương đối khô khan mà thôi, cũng không có cách nào, vốn đó là tập san về học thuật mà.
- Mày có thể nhẫn nại mà xem, tao thì không được. Lật hai trang đã nổ đom đóm mắt rồi. - Lương Đào nói.
Dứng lại một chút rồi lại nói:
- Nhưng không ngờ bên trong cũng có kiến thức hữu dụng như thế, lại có thể dùng tán gái. Về nha tao cũng mượn vài quyển xem thử.
Đường Trọng cười gật đầu. Kiến thức giống như áo khoác, cần chuẩn bị càng nhiều càng tốt. Bởi vì ngươi không biết trường hợp nào cần dùng loại áo khoác gì.
Nhưng mà, hiện tại bây giờ rất nhiều người chỉ chuẩn bị áo khoác, nhưng không chuẩn bị kiến thức.
Đường vào núi coi như dễ đi, chẳng qua sắc trời ngày càng tối, gió lạnh kèm theo mưa càng lúc càng lớn, càng ngày càng nặng. Nhiệt độ giảm xuống, bọn đàn ông còn khá, các nữ sinh thì chỉ cảm thấy rét lạnh.
Có người lấy áo khoác dầy ra mặc, còn có người ôm lấy nhau để chống lạnh.
Thu Ý Hàn ăn mặc coi như ấm áp, lại không ngừng có người đưa áo khoác cho nàng. Nhưng Lương Đào, Chu Duy cùng một nam sinh đeo kính khác đều bị nàng cự tuyệt.
Lúc phụ nữ không lạnh, nhưng lại tình nguyện khoác cái áo của người đàn ông khác lên người, vậy thì chứng minh nàng có hảo cảm với người đàn ông đó.
Đáng tiếc, bọn họ đều tạch sạch.
- Chúng ta đến rồi. - Trần Học Binh chỉ vào mấy nhà dân đang lóe ánh đèn ở vùng chân núi.
- Yeee...
Đám người đi theo Chu Duy đều hoan hô sung sướng. Vừa nghĩ đến việc có giường ấm, có đồ ăn thơm nức mũi, niềm vui như vậy đã đủ mãnh liệt với mấy sinh viên như họ rồi.
- Tao xem bên trong còn mấy nhà dân, xem thử xem có tìm được mấy gian phòng hay không.
- Tốt, đi xem thử. - Đường Trọng nói, hắn lấy điện thoại ra nhìn một chút, cười nói:
- Trong núi cũng có tín hiệu, đi hỏi thăm một chút. Nếu bên chúng mày có thì gọi điện cho tao.
- Tao đi với Hoa Minh. - Lương Đào nói, vừa rồi hắn bị Chu Duy chỉ trích một phen. Mặc dù cảm thấy thằng ôn kia cố tình làm khó bọn họ, nhưng cũng biết là tại mình không làm tốt công tác chuẩn bị, bây giờ cũng muốn làm ít chuyện đền bù.
- Yên tâm đi đi. - Đường Trọng nói:
- Tao với Lý Ngọc coi chừng hộ cho. Không để mấy cô nàng bị sói cắp đi đâu.
Đường Trọng nói một câu hai nghĩa, lại chọc cho mấy cô gái cười hi hi.
- Thu Ý Hàn. - Chu Duy dẫn một đám người xuống sườn núi quay đầu lại la lớn:
- Phòng ốc bọn mình chuẩn bị đầy đủ rồi, bạn có đi cùng bọn mình không?
- Không cần. - Thu Ý Hàn cười nói:
- Tôi đang đợi kinh hỉ.
Chu Duy cũng biết cô bé này quyết tâm không đi với mình, lòng đầy chán nản, nhưng cũng không làm gì được.
- Đi thôi, chúng ta lên phía trước hỏi một chút. Nói không chừng còn phòng trống cho chúng ta. - Đường Trọng cười nói.
Mấy cô gái rối rít đồng ý.
Cho nên, Đường Trọng lần lượt gõ cửa mướn phòng, hỏi thăm bọn họ có phòng trống hay không. Nhưng mấy gia đình sơn thôn kia rối rít lắc đầu, nói không có, đã kín rồi, hoặc là đã được đặt trước rồi.
Một nhà, hai nhà, ba nhà.
Nhiệt độ ngày càng thấp, gió càng lúc càng lớn, mưa xuống càng mau, không còn là mưa phùn nữa, mà hạt mưa đã lớn bằng hạt đậu, táp lên mặt người bành bạch, buốt giá vô cùng.
- Đây mà là kinh hỉ sao? - Hà Na trùm kín cái mũ liền áo lên:
- Đây đúng là kinh sợ mà.
Đường Trọng cười cười nói:
- Sau kinh sợ rồi mới đến kinh hỉ.
Hắn lại gõ cửa một nhà khác, mở cửa là một bà cụ già.
- Bà ơi, bọn con là sinh viên Nam Đại, vào núi du ngoạn, muốn thuê phòng ở chỗ bà, cho hỏi nhà của bà có phòng trống không ạ?
- Không có không có. Mấy đứa đi nhà khác hỏi thử đi. - Hàm răng của bà cụ đã rụng hết, nói chuyện thều thào.
- Bọn con cũng đã hỏi mấy nhà rồi mà. - Đường Trọng cũng không buông bỏ, khẽ cười nói:
- Mưa càng lúc càng lớn rồi, nếu như không tìm được phòng, mấy người bạn của con sẽ bị lạnh đến cảm mạo mất.
Bà cụ nhìn mấy cô gái đằng sau Đường Trọng một cái rồi nói:
- Cũng không phải bà không muốn cho mấy đứa mướn. Bà cũng muốn cho thuê phòng kiếm ít tiền cơm nước. Nhưng mà cháu trai nhà bà mấy ngày nay không đi ị được, cả nhà đều lo lắng. Bây giờ sao lại đưa mấy đứa sinh viên các cháu vào làm ồn đến nó cơ chứ?
Đường Trọng sáng mắt, nói:
- Bà ơi, con học y, con có thể xem cháu trai của bà một chút không?
- Học y? - Bà cụ hoài nghi nhìn Đường Trọng:
- Không phải cháu vừa mới nói cái gì mà mấy đứa học Nam Đại sao?
- Đúng, bọn con học Nam Đại, viện y học. - Đường Trọng thật tình nói.
Xì...
Thu Ý Hàn ở phía sau cười ra tiếng, mấy cô gái khác cũng cố nhịn cười. Nghĩ thầm, Đường Trọng đúng là lừa đảo không biết ngượng, Nam Đại có viện y học từ bao giờ?
- Thế này... - Bà cụ vẫn hơi do dự.
- Bà ơi, con đi vào xem hộ bà một chút. Nếu như mà xem cho cháu của bà được, thì bà cho bọn con ở, tiền phòng tính như bình thường. Nếu như con xem không tốt, bọn con cũng không ở lại làm ồn đến cháu của bà. Bà xem thế có được không?
- Tốt, vậy thì xem một chút. - Bà cụ nghĩ đến bệnh của thằng bé, vẫn làm chủ đáp ứng.
Bà cụ dẫn một đám người vào nhà, một người phụ nữ trẻ tuổi, hơi mập mạp tức giận hô:
- Nói tất cả phòng không cho thuê, sao lại mang người vào?
- Bọn chúng nói là học y, tới giúp chúng ta xem Tiểu Hổ Tử một chút. - Bà cụ nhếch môi cười giải thích, thoạt nhìn rất sợ người phụ nữ này.
- Bác sĩ à? - Người phụ nữ nghi ngờ nhìn thoáng qua:
- Đừng để họ lừa gạt.
- Chúng nói thử một lần, trị không hết thì sẽ đi, không gây ồn cho Tiểu Hổ Tử. - Bà cụ nói.
Bà chọc chọc Đường Trọng, ý bảo hắn đi xem chút.
Đường Trọng đi tới, thấy người phụ nữ đang cho con bú, nửa bên vú lõa lồ trong không khí.
Mấy cô gái cũng thấy hơi ngượng, tất cả đều quay đầu sang một bên.
Đường Trọng bày ra mặt không sao cả, nói:
- Dừng bú một chút, để tôi sờ bụng nó xem sao.
Cho nên, người phụ nữ giật đứa con ra khỏi đầu v*, sau đó vén áo của đứa bé lên khỏi bụng để cho Đường Trọng sờ.
Đó là một bé trai không đến hai tuổi, thoạt nhìn khỏe mạnh kháu khỉnh, chỉ là da hơi vàng vọt.
Đường Trọng đưa tay sờ sờ bụng nó, nói:
- Bỏ ăn nghiêm trọng.
- Bỏ ăn? Phải trị thế nào? - Người phụ nữ nghe được lời của Đường Trọng thì vội vàng hỏi. Nàng còn nghĩ rằng, nếu đứa bé vẫn không khỏe nàng phải tự ngồi xe lửa đi Minh Châu. Ở đâu chỉ có phòng khám nhỏ, chích thuốc hay uống đều không có tác dụng.
- Trẻ em tốt nhất không nên chích uống thuốc. - Đường Trọng cười nói:
- Nó còn quá nhỏ.
Trong lúc nói chuyện, hai tay hắn lại nhẹ nhàng vuốt ve trên bụng đứa bé. Êm ái, tỉ mỉ giống như làm chạm lên thân thể bạn gái vậy.
- Ôi. - Bà cụ kinh sợ nói:
- Cũng đã tiêm thuốc hai ngày rồi.
Đường Trọng biết, dân quê không kiêng kỵ, chỉ cần bị bệnh thì bác sĩ sẽ cho ngươi tiêm thuốc. Nhưng không biết những chất kháng sinh này sinh ra ảnh hưởng không tốt.
- Sau này cố gắng ít chích uống thuốc hết sức. Nếu như uống thuốc thì có thể chọn một ít thuốc bắc có ít tác dụng phụ. - Đường Trọng nói:
- Sức miễn dịch của trẻ nhỏ rất thấp, rất nhiều thuốc không được uống lung tung. Phương pháp tốt nhát là ôm ra ngoài phơi nắng nhiều vào, người mẹ cũng cần chú ý tẩm bổ.
- Cần tẩm bổ thế nào? - Người phụ nữ hỏi.
- Nhà mấy người đều ăn cây nhà lá vườn sao?
- Đúng đúng. Thức ăn nhà bà có ăn cũng không hết. Gà với trứng cũng đều là của nhà cả. - Bà cụ tiếp lời.
- Đây là đồ ăn tốt nhất. - Đường Trọng nói:
- Nhưng là, không nên thêm ớt vào đồ ăn.
- Ai nha. Tiểu Quyên rất thích ăn cay, bữa nào cũng ăn. - Bà cụ oán giận nói.
- Người lớn bị nóng, trẻ nhỏ bú sữa mẹ cũng bị nóng theo. Điều này làm tiêu hóa của trẻ nhỏ không nhuận, khó tiêu lâu ngày thì sẽ bất tiện...
Đường Trọng còn chưa nói hết, chỉ nghe "phẹt" một tiếng, một cỗ mùi hôi thối truyền tới.
- Ai nha, ra rồi ra rồi. - Bà cụ kích động hô:
- Ị được rồi.
Người phụ nữ cũng cao hứng nói:
- Thần kỳ quá. Bác sĩ quá thần kỳ.
Không chỉ bà cụ và con dâu cảm thấy Đường Trọng thần kỳ, ngay cả mấy người Thu Ý Hàn, Hà Na cũng cảm thấy thế.
Bọn họ còn tưởng rằng Đường Trọng chỉ muốn lừa gạt bà cụ này để bà cho họ đi vào, còn về việc trị bệnh cứu người thì chỉ là nói phét. Không ngờ, hắn lại chữa được cho con nhà người ta.
Ở thời kỳ này, đại đa số con gái đều khá đơn thuần, những nam sinh lớn lên đẹp trai làm mấy nàng đỏ mặt. Nam sinh xách guitar gảy "thanh xuân" làm các nàng thấy lãng mạn. Nam sinh viết tiểu thuyết hoặc là dịch truyện ở 4vn như anh Hoàng làm các nàng thấy có tài hoa. Còn mấy con sói ra vẻ tang thương, hoặc là mấy nam sinh "siêu xayda" như HKT thì càng đắt hàng.
Ánh mắt mấy cô gái nhìn Đường Trọng tràn đầy sùng bái.
Bọn Đường Trọng được ở lại.
Mặc dù chỉ có hai phòng trống, nhưng giường ở nông thôn cũng đủ lớn. Nếu như xoay ngang ra mà ngủ thì cũng ngủ được bốn người. Lại nói, nếu như không được thì nằm ngủ dưới đất cũng được.
Dù thế nào đi nữa, thế này cũng hạnh phúc hơn so với bôn ba từng nhà trong mưa, hoặc là quay lại ga xe lửa nghỉ một đêm.
Nghe nói mấy sinh viên ngành y này còn chưa ăn cơm chiều, bà cụ cùng con dâu lập tức bận túi bụi. Cũng đã hơn nửa đêm rồi, lại nhiệt tình cắt tiết con gà, rửa vài rổ rau để làm bữa lẩu cho bọn họ.
Hoa Minh và Lương Đào cũng được Đường Trọng gọi điện kêu đến, một nhóm người ngồi vây quanh cái bàn.
Nước lẩu sôi sùng sục, mùi gà đồng sơn thôn thơm nồng nặc, làm người ta sáng mắt, nướng miếng chảy ròng ròng.
- Sôi. - Đường Trọng mở vung ra, cười nói.
Mọi người đã nhịn lâu rồi, lập tức vung đũa càn quét thịt ném vào trong nồi.
Mưa bên ngoài ngày càng lớn, rốt cục cũng có xu thế mưa to. Gió mạnh đập vào cửa gỗ, có sấm sét hiện lên nơi chân trời.
Nhưng mà mấy người trong phòng vẫn cứ điên cuồng mà chén.
Soạp!
Thu Ý Hàn húp một ngụm nước canh, vô cùng say mê nhắm hai mắt lại.
- Đi theo Đường Trọng có thịt ăn. - Thu Ý Hàn kiều mị nói, khuôn mặt đẹp tinh mỹ như búp bê sứ kia tràn đầy vẻ hạnh phúc.