Đường Trọng đang ở bên ngoài tán gẫu ngất trời với mọi người. Linda lúc này xuất hiện trước mặt hắn, mời hắn vào văn phòng Thu Hồng Đồ. - Các anh, tôi đi trước đây. Đường Trọng cười ha hả, chào hỏi mấy vị trong phòng khách. - Người anh em, nói chuyện kỹ với Tổng giám đốc Thu đi, nhất định ông ấy sẽ hiểu thôi. - Đúng thế. Người một nhà cả thôi, có chuyện gì không nói cho rõ được chứ? - Anh Đường, anh em chúng tôi chờ uống rượu mừng của anh với Thu tiểu thư đấy. Nếu anh không phát thiệp mời chúng tôi thì đúng là khinh thường anh em chúng tôi đấy nhé. Những người này đều là đối tượng hợp tác của tập đoàn Hoành Đại. Mà có thể hợp tác với Hoành Đại, tất nhiên đều là một số công ty rất khá. Những ngày này Đường Trọng chờ đợi tại phòng khách, mong gặp Thu Hồng Đồ tất nhiên mấy người khách này tới gặp Thu Hồng Đồ đều quen mặt hắn. Sau khi chuyện của Đường Trọng và Thu Ý Hàn truyền khắp tập đoàn Hoành Đại, tất nhiên bọn họ cũng đã nghe thấy. Nghe nói thanh niên này rất có thể trở thành con rể nhà Thu Hồng Đồ, tất nhiên bọn họ phải xưng anh em với Đường Trọng rồi. Có một số người bọn họ là vô tâm gặp phải Đường Trọng, một số người là cố tình tới nói chuyện phiếm với Đường Trọng. Những người này đều là người công thành danh toại, nhà giàu có, trong trăm công ngàn việc còn cố ý chạy tới đây nói chuyện phiếm với Đường Trọng, không thể không nói là bọn họ có hơi khôn khéo quá. - Bố vợ, bố tìm con sao? Vẻ mặt Đường Trọng tươi cười hỏi. Hắn đã nghĩ rất kỹ rồi. Mình tới là để mong bố vợ vui. Hắn phải cố gắng đạt tới trình độ đánh không đánh trả, mắng không mắng lại. Tiếc trẻ con thì không bắt được sói, tiếc mặt mũi thì không cua được vợ. Bảo bối tốn bao nhiêu sơn hào hải vị, cành vàng lá ngọc, tại sao phải vô duyên vô cớ gả cho cậu chứ? - Đường Trọng.
Lúc Thu Hồng Đồ nhìn thấy Đường Trọng, cơn tức giận trong lòng không thể áp chế nổi nữa, mặt đỏ bừng bừng, huyết áp tăng cao. - Sếp, ông không sao chứ? Linda đang đứng đó rót trà, thấy sắc mặt Thu Hồng Đồ không ổn liền vội hỏi. - Tôi không sao. Thu Hồng Đồ xua tay. - Cô đi ra ngoài đi, không cần pha trà làm gì. - Vâng thưa ông chủ. Linda liếc Đường Trọng một cái, đóng cửa đi ra ngoài. - Bố vợ, bố đừng tức giận. Có chuyện gì thì từ từ nói. Nếu bố tức thật thì tát con hai cái nhé? Con da dày thịt béo, không bị bố đánh hỏng được không? Đường Trọng cũng vội vàng khuyên giải. Thu Hồng Đồ đương nhiên sẽ không đánh Đường Trọng. Hắn biết hắn không đánh lại thằng ranh này được.
Thậm chí hắn cảm thấy hắn tức giận cũng là lãng phí tình cảm. - Cậu nói chuyện kia có phải là do cậu làm hay không? Thu Hồng Đồ sau khi uống một ngụm trà liền nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, hỏi. - Chuyện gì thế? Đường Trọng có vẻ mê hoặc. - Tin đồn ấy. - Tin đồn? Tin đồn gì chứ? Đường Trọng lại càng tò mò hơn. - Cậu còn giả vờ. - Giả vờ gì đâu? Con không biết bố đang nói gì thật mà. Đường Trọng nói. - Lời đồn bên trong công ty là do cậu lan truyền phải không? Nếu không phải cậu thì sao có người biết là cậu đang yêu đương với Thu Ý Hàn chứ? - À, bố nói chuyện này à?
Đường Trọng nở nụ cười. - Tôi chỉ biết là cậu làm thôi. Thu Hồng Đồ nói vô cùng chắc chắn. - Không phải. Đường Trọng nhanh chóng phủ nhận. - Chuyện này thật sự không liên quan tới con chút nào. Con còn thấy quái lạ, con với Thu Ý Hàn khiêm nhường như vậy, làm sao lại khiến toàn thế giới biết như thế? Đúng rồi, còn có người báo cho giới báo chí. Di động của người đại diện của con sắp bị đánh sập rồi đấy. - Đường Trọng. Thu Hồng Đồ nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm ào Đường Trọng nói: - Cậu còn dám chống chế à? Dám làm không dám nhận thì sao có thể coi là đàn ông được? Người như vậy còn muốn trở thành con rể Thu Hồng Đồ tôi sao? - Con thừa nhận là con làm thì bố gả con gái bố cho con à?
Đường Trọng hỏi ngay. - Đừng có mơ. Thu Hồng Đồ từ chối luôn. - Cho nên mới nói, đúng là không do con làm mà. Đường Trọng nói. - Con là ngôi sao, con cũng sợ chuyện xấu chứ. Thu Hồng Đồ biết da mặt thằng ranh này dày hơn tường thành, muốn hắn thừa nhận là chuyện không có khả năng. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, hắn có truy cứu cũng không có ý nghĩa gì nữa. Hắn ngồi xuống ghế, lạnh lùng nhìn Đường Trọng, hỏi: - Cậu muốn gặp tôi làm gì? - Bố vợ à, không phải bố bảo thư ký gọi con vào à? - Nếu cậu không có việc gì cần nói thì tôi sẽ bảo thư ký đưa cậu ra ngoài. Thu Hồng Đồ nói xong liền bấm lên điện thoại bàn.
- Có việc, có rất nhiều việc quan trọng. Đường Trọng cười ha hả nói. Hắn đi tới trước bàn làm việc của Thanh Dương, tự kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống, thái độ thành khẩn nhìn Thu Hồng Đồ, nói: - Mấy ngày hôm trước con tới Paris một chuyến. Đường Trọng đúng là có bản lĩnh như vậy, chỉ một câu nói đầu tiên đơn giản đã khiến huyết áp Thu Hồng Đồ lập tức tăng cao. Chuyện Đường Trọng đi Paris hắn đã biết, tuy trong lòng rất phẫn nộ nhưng hắn cũng vẫn cố gắng kiềm chế cơn giận, chờ thằng ranh này nói tiếp. - Thuận tiện thăm Ý Hàn một chút. Ý Hàn béo với trắng hơn lúc ở trong nước một chút. Xem ra thức ăn nước uống của Paris cũng tốt thật. A ha ha ha... Đường Trọng nói xong cũng tự cười ha hả. Cười xong hắn liền không cười nổi nữa. Bởi Thu Hồng Đồ không cười.
Không chỉ không cười, ánh mắt hắn còn lạnh lùng nhìn mình giống như nhìn một kẻ ngốc vậy. - Con nghĩ đây là một chuyện đáng mừng. Đường Trọng chỉnh sắc mặt, nói. - Tôi không cho là như vậy. Thu Hồng Đồ nói. - Ngay từ đâu cậu nên hiệu được thái độ của tôi. Tôi không hy vọng cậu và con gái Thu Ý Hàn của tôi qua lại. Cậu cũng đã đồn ý rồi, còn cầm tiền của tôi... Hiện giờ lật lọng có phải là hành vi của đại trượng phu không? - Còn nữa, tôi cũng nói thẳng cho cậu biết, tôi đưa Thu Ý Hàn ra nước ngoài là để tránh nó ở trong nước lại tiếp xúc với cậu. Cậu ba lần bốn lượt tới Paris thăm con gái tôi, tôi nghe thấy tin tức đó có vui vẻ được không hả? Vẻ tươi cười trên mặt Đường Trọng dần cứng lại, cười hỏi: - Thu tiên sinh có thành kiến lớn với tôi vậy sao?
- Tại sao tôi lại phải thích cậu chứ? Thu Hồng Đồ hỏi. - Ừ thì cậu đẹp trai, là ngôi sao thần tượng được vạn người hâm mộ. Cậu thông minh, không có chuyện gì ngăn được cậu. Cậu có dã tâm, cũng có thực lực xứng với dã tâm đó. Tôi biết sản nghiệp của cậu lớn, gia tài trăm triệu... Thế thì sao? - Tôi muốn giao con gái cho một người chồng có thể chăm sóc, chiều chuộng nó. Chỉ cần hắn làm được điểm này là đủ rồi. Tôi cũng không cần hắn vĩ đại thế nào, không cần hắn kiếm nhiều tiền. Tôi muốn bọn nó sống cuộc sống đơn giản vô cùng. Tôi không muốn để con gái tôi phải phiêu lưu gì hết. - Tôi chính là người như thế. Chính tôi đây. Đường Trọng suýt nữa là vỗ ngực cam đoan. - Cậu không được. Ánh mắt Thu Hồng Đồ lạnh như băng nhìn Đường Trọng. - Đường Trọng, tôi biết chuyện của cậu. Rất phức tạp, cũng rất nguy hiểm. Cậu muốn đi con đường đi thì tôi ủng hộ. Nhưng tôi sẽ không thể để con gái mình đi cùng cậu được. Nếu thế nó sẽ phải trả giá rất nhiều. Mà thu lại là... Một người đàn ông không yêu nó thực sự sao? - Tình cảm của tôi đối với cô ấy không giống như ông nghĩ đâu. - Đường Trọng, cậu còn chưa hiểu rõ ý tôi sao? Thu Hồng Đồ thở dài khe khẽ. - Ý của tôi nói là hai người không thích hợp. Cậu là một người thông minh, hẳn phải hiểu cậu sẽ mang lại gì cho con gái tôi. Cậu không thiếu phụ nữ, vì sao không thể bỏ qua cho Thu Ý Hàn? Để nó sống cuộc sống bình thường, hạnh phúc như trước đây đi. Có lẽ nó sẽ đau lòng một thời gian nhưng cuối cùng nó sẽ hiểu. Có một người dù là lúc nào cũng ở bên cạnh nó mới là tốt nhất. Cuối cùng rồi sẽ có ngày nó trưởng thành thôi. - Nếu tôi không bỏ qua thì sao? Đường Trọng nói. - Một thời gian trước tôi đã gặp lão tiên sinh Khương Khả Nhân. Lão tiên sinh cũng không muốn cậu và Ý Hàn đến với nhau. Quan điểm của hắn và của tôi nhất trí kinh người... Đường Trọng, đừng kiên trì nữa. Cậu làm như vậy sẽ khiến chúng tôi khó xử, cũng khiến Ý Hàn khó xử. Nó ở trung gian giữa chúng ta, là người đau đớn nhất. Đừng có làm tổn thương tới nó có được không? Tôi lấy danh nghĩa một người cha ra cầu xin cậu đấy. Đường Trọng trầm mặc không nói. - Về sau đừng tới Paris nữa. Tôi biết cậu có chuyện làm ăn bên đó. Cho dù cậu có đi thì xin cậu cũng đừng quầy rầy cuộc sống của Ý Hàn. Cậu hẳn phải biết, tôi hoàn toàn có thể chuyển Ý Hàn tới một thành phố khác... Luân Đôn, Venice, Melbourne? Tôi không muốn làm vậy bởi tôi không muốn khiến cuộc sống của nó bị rung chuyển quá mức. - Tôi cũng sẽ khuyên Tĩnh Văn từ bỏ chức quản lý và cổ phần của nhãn hiệu Angel. Nếu ở đây có hợp đồng gì thì chúng ta xin nguyện chịu tổn thất... Tôi hy vọng chúng ta không nên liên hệ gì nữa. Coi như tới giờ chúng ta không quen nhau đi. Đây không phải là kết cục tốt nhất à?
- Ông sợ tôi sao? Đường Trọng nhìn Thu Hồng Đồ, trầm giọng nói. - Cậu nói cái gì? Thu Hồng Đồ nhíu mày. - Tôi nói là vì sao ông lại sợ tôi? Đường Trọng hỏi lại. - Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Thu Hồng Đồ lạnh lùng nói. - Vì sao tôi lại phải sợ cậu? Tôi chỉ hy vọng cậu không làm tổn thương tới con gái tôi. Đây là chuyện mà người cha nào cũng muốn làm vì con gái. - Tôi không phủ nhận đó cũng là một trong những lý do ông từ chối tôi. Đường Trọng nói. - Nhưng ông còn sợ tôi. Ông sợ tôi giống như ông, đúng không? - Đường Trọng, cậu đang nói cái gì thế?
Thu Hồng Đồ rống lớn. - Thừa kế gia sản khổng lồ của bố vợ, ông nhất định cảm thấy rất chột dạ phải không? Đường Trọng cười hỏi: - Ông dùng thời gian nhiều năm như vậy, đẩy một đám người theo phe bố vợ ra ngoài tập đoàn Hoành Đại, khiến tập đoàn Hoành Đại trở thành sản nghiệp của mình Thu Hồng Đồ ông. Ông đã thành công rồi. Hiện nay nhắc tới tập đoàn Hoành Đại, ai cũng chỉ biết Thu Hồng Đồ là chủ. Không ai lại nghĩ tới bố vợ đáng thương của ông... Tuy rằng ông ấy mới là người đặt nền móng cho tập đoàn Hoành Đại. - Ông sợ tôi sẽ giống ông, cưới Thu Ý Hàn rồi thì dã tâm của tôi sẽ không chịu khống chế. Ông sợ tôi nhúng tay vào tập đoàn Hoành Đại mà Thu Ý Hàn lại không có khả năng cản tôi. Ông lo lắng tập đoàn Hoành Đại sẽ trở thành sản nghiệp của Đường gia tôi, phải không? Đường Trọng mặt lạnh vô tình, chữ chữ xuyên tim nói.