Đường Trọng ra khỏi phòng, một thân thể diễm lệ đang đứng chờ trước cửa.
Sườn xám màu đỏ, dáng người dong dỏng, đúng là nữ vương quán Cẩm Tú Lâm Vi Tiếu. Lâm Vi Tiếu quản lý câu lạc bộ xa hoa này rất thuận buồm xuôi gió, đang mở các chi nhánh tại Tô Hàng, Yến Kinh, Dương Thành, Sơn Thành.
Mỗi một chi nhánh quán Cẩm Tú sau khi mở ra đều rất hot. Hiện tại nó chính là phương thức hiệu quả nhất giúp Đường Trọng mở rộng quan hệ.
Quán Cẩm Tú phát triển với phạm vi càng rộng, nữ vương quán Cẩm Tú Lâm Vi Tiếu cũng càng có nhiều người biết tới.
Bởi nắm trong tay một đám khách hạng sang nên thân phận của Lâm Vi Tiếu tại tập đoàn Cẩm Tú cũng nước lên thuyền lên. Hiện tại cô là tổng giám đốc phụ tráng nghiệp vụ của tập đoàn Cẩm Tú, vị trí tương đương với Tôn Văn Lâm trong tập đoàn.
Phải biết rằng Tôn Văn Lâm cũng chỉ phụ trách một công ty mà thôi.
- Giám sát cô ấy hộ anh.
Đường Trọng cười nói.
- Anh không tin cô ta à?
Lâm Vi Tiếu tiến lên ôm cánh tay Đường Trọng. Hiện tại bọn họ ở lầu ba của quán Cẩm Tú. Đây là khu vực Lâm Vi Tiếu ở và tổ chức họp nhân viên cấp cao, không sợ bị người nào tự tiện đi lên mà phát hiện ra tình hình ái muội của hai người.
- Không tin.
Đường Trọng nói.
- Cô ta có thể phản bội Du Mục, tất nhiên có thể phản bội anh. Điểm này anh không nghi ngờ. Tôi chưa bao giờ cho rằng tôi có lực thu hút hơn người khác. Chẳng qua anh cũng cần một người phụ nữ như vậy. Tâm cơ thâm trầm, ra tay tàn nhẫn... Người khác dùng được, tại sao anh lại không dùng được chứ?
- Em lại cảm thấy sức hút của anh còn mạnh hơn người khác.
Lâm Vi Tiếu cười khanh khách.
- Căn phòng này tự em thiết kế trang trí, mỗi món đồ đều tự tay mua về, mỗi ngày cũng đề quét tước... Anh lại cho một người phụ nữ khác tới ở, thật sự là làm cho lòng người mất cân bằng mà.
Dù là người phụ nữ có rộng lượng tới mấy, thấy người đàn ông của mình âu yếm người khác thì cũng khó dấu nổi sự ghen tuông.
Đường Trọng đưa tay ôm lấy vòng eo của cô, nói:
- Anh không ở đó, phải ở cùng với em.
- Tốt.
Xuân ý trong mắt Lâm Vi Tiếu rất đậm.
- Vừa hay trời đang ngày càng lạnh, em cũng có người làm ấm ổ.
- Cũng không biết có bao nhiêu đàn ông mong chuyện tốt như vậy, sao anh từ chối được chứ?
Đường Trọng cười nói.
Lâm Vi Tiếu hôn lên môi Đường Trọng một cái, nói:
- Anh vào phòng em trước đi, em xuống lầu xem một chút rồi vào với anh luôn.
- Ừ, em cứ đi đi.
Đường Trọng cười nói. Hắn biết hiện tại quán Cẩm Tú làm ăn rất tốt, Lâm Vi Tiếu cần xuống lầu ứng phó một chút.
Lâm Vi Tiếu lắc cặp mông đầy đặn đi xuống lầu. Đường Trọng lại không vào phòng cô một mình.
Hắn đi lòng vòng ngắm nghía một hồi, chuẩn bị cũng xuống dưới lầu xem xét.
Còn chưa kịp đi xuống lầu thì hắn đã thấy một người đàn ông mặc vét đen kéo một người phụ nữ xinh đẹp xông lên lầu.
- Đi mau, đi mau. Em gái anh vừa xuống rồi. Anh đưa em lên xem lầu ba. Anh nói cho em biết, nếu không có anh mang em đi thì người bình thường căn bản không thể lên được lầu ba...
Tầm mắt người đàn ông kia hoàn toàn đặt trên người người phụ nữ kia, không ngờ lại đụng phải Đường Trọng.
Rầm!
Hắn bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể liên tục lui về phía sau. Nếu không phải phía sau có cô gái kia đẩy hắn lại thì chỉ sợ là hắn đã ngã lăn xuống chân cầu thang rồi.
- Cậu mù à? Đi đâu thế?
Người đàn ông kia chỉ vào Đường Trọng, hổn hển mắng.
Đường Trọng nhíu mày nói:
- Là anh đụng tôi.
- Đánh rắm à? Tôi làm sao đụng cậu được? Cậu như xác chết chặn đường, tôi lại đụng vào cậu làm gì? Xin lỗi, mau xin lỗi tôi đi. Bằng không thì tối nay tôi khiến cậu không ra khỏi quán Cẩm Tú được đâu.
Bị người khác uy hiếp tại chính địa bàn của mình, cảm giác này đúng là... Khá buồn cười.
Đường Trọng nhìn hắn hơi đăm chiêu, hỏi:
- Anh muốn giữ tôi lại sao?
- Không sai.
Người đàn ông kia khinh bỉ nói:
- Cậu đừng có không tin. Ở bên trong quán Cẩm Tú này, không có chuyện gì tôi không làm được đâu.
- Anh đoạt lời thoại của tôi rồi.
Đường Trọng nói.
- Cái gì?
Người đàn ông kia nhìn hắn ngạc nhiên.
- Tôi nói là anh đoạt lời thoại của tôi rồi... Trong quán Cẩm Tú này, không có chuyện gì tôi không làm được đâu.
Người đàn ông kia cười to, tiếng cười thực cuồng vọng, thoạt nhìn quả thực rất mạnh mẽ.
- Thằng này dở người à? Bỏ cái mũ của mày xuống cho tao xem. Không phải ngôi sao thì giả thần bí cái khỉ gì?
Vì tiện đi đường nên Đường Trọng đã đổi một bộ đồ bình thường, lại đội một cái mũ sụp kín mắt. Ánh đèn cầu thang mờ ảo, nếu không phải người cực kỳ quen thuộc thì không thể nhận ra được thân phận của Đường Trọng.
Rõ ràng gã đàn ông mặc vét này chính là loại loại người có mắt không thấy "Thái Sơn" rồi.
- Tôi là ngôi sao mà.
Đường Trọng bỏ mũ trên đầu xuống.
- Có nhận ra tôi không?
- Đường Trọng?
Người đàn ông kia sửng sốt.
- Á, anh ấy là Đường Trọng thật.
Người phụ nữ đi phía sau hắn cũng lộ vẻ kinh ngạc.
- Đúng, chính là tôi.
Đường Trọng cười.
- Có phải là rất nổi tiếng không?
- Nổi tiếng thì đã sao?
Người đàn ông nghĩ tới điều gì đó, lúc này lại càng lộ vẻ hung hăng.
- Dù là Quách Liên Thành tới đây cũng phải chủ động mời rượu tao. Mày tưởng mày là cái gì?
Quách Liên Thành cũng là một ngôi sao nổi tiếng từ lâu, vẫn đang hoạt đồng trong ngành giải trí, được fan và báo chí xưng tụng là "Thường thanh thụ" bởi hắn cao tuổi mà lại rất thích dẫn dắt người mới, cho nên địa vị trong ngành giải trí cũng rất cao.
Nếu người này nói thật, Quách Liên Thành đến đây cũng phải mời rượu hắn, như vậy Đường Trọng trong mắt hắn cũng chẳng có gì đáng nói.
Danh tiếng không thể sánh với những thiên vương lâu năm, cho dù hiện giờ Đường Trọng hot hơn Quách Liên Thành nhiều lắm.
- Nói như vậy thì chỗ dựa của anh cũng chắc nhỉ?
Đường Trọng cười he he hỏi.
Vừa rồi hắn nhíu mày là bởi hắn tức giận. Tức giận lại nghi hoặc.
Hiện giờ hắn bắt đầu mỉm cười, đại biểu cho người này sắp gặp chuyện không hay rồi.
- Tao à?
Người đàn ông cười.
- Tao là Lâm Trạch Đào. Quán Cẩm Tú này là của nhà tao.
- Của nhà anh?
Đường Trọng cười lại càng vui vẻ.
- Anh kêu là nó sẽ đáp sao?
- Quán Cẩm Tú là vật chết, tao kêu nó đáp thế nào được?
Lâm Trạch Đào nhìn Đường Trọng giống như nhìn một thằng ngốc.
- Tôi kêu nó sẽ đáp đấy.
Đường Trọng nói.
Hắn nhìn về phía mấy vệ sĩ áo đen phía sau lưng Lâm Trạch Đào, nói:
- Bắt hắn lại, vả miệng.
Đám vệ sĩ này đều là do Đường Trọng tìm tới bảo vệ an ninh quán Cẩm Tú, tất nhiên hoàn toàn nghe lệnh Đường Trọng.
Đường Trọng ra lệnh một tiếng, bọn họ liền lập tức gông Lâm Trạch Đào lại.
Có người nắm cằm hắn, giơ tay tát ngay.
Chát.
Lâm Trạch Đào cũng không biết phía sau mình xuất hiện một đám người áo đen từ bao giờ, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bọn họ khống chế. Hắn còn định dọa dẫm vài câu, trên mặt đã rát như phải bỏng.
Đám áo đen này đều luyện võ, dưới mệnh lệnh của Đường Trọng liền tát vài cái. Mặt Lâm Trạch Đào đã sưng vù lên tới mức mẹ hắn cũng chẳng nhận ra nổi.
- Cứu mạng. Cứu mạng.
Người phụ nữ đi cùng Lâm Trạch Đào kêu lên sợ hãi, đang định bỏ chạy.
Thân thể một người mặc áo đen chắn được, đụng bật ngược cô ta lại phía sau.
Thân thể người phụ nữ đập vào tường, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Đường Trọng.
- Hắn là anh trai Lâm Vi Tiếu sao?
Đường Trọng hỏi.
- Ư ư...
Lâm Trạch Đào muốn nói nhưng hai má đã sưng vù, mặt lại vẫn đang bị tát, muốn giải thích một chút mà không nổi.
- Đúng vậy, đúng vậy. Hắn là anh trai của nữ vương quán Cẩm Tú. Các người mau thả hắn ra, bằng không...
- Bằng không thế nào?
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới.
Người phụ nữ kia xoay người lại, nhìn thấy cô gái xinh đẹp mà mình thần tượng, vẻ mặt đầy sát khí đang đứng ở cầu thang.
- Tôi...
Người phụ nữ kia không dám nhiều lời.
Lâm Trạch Đào thấy em gái mình tới, như thấy được cứu binh, khóc gào nói:
- Vi Tiếu, mau cứu anh, cứu anh đi... Bọn họ đánh anh. Đánh chết bọn chúng đi. Đừng để cho chúng rời khỏi quán Cẩm Tú.
Đường Trọng nhìn về phía Lâm Vi Tiếu, nói:
- Em xử lý chuyện này đi.
- Được.
Lâm Vi Tiếu gật đầu:
- Anh về phòng đợi đi. Một lúc nữa em sẽ lên.
Đường Trọng gật gật đầu, xoay người rời đi.
Lâm Vi Tiếu đi tới trước mặt Lâm Trạch Đào, mặt không thay đổi hỏi:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
- Anh... Anh muốn mang Linh Linh lên lầu ngắm cảnh, không cẩn thận va phải hắn.
Lâm Trạch Đào ngây ngẩn. Em gái mình vì sao lại khách sáo với ngôi sao kia như vậy? Hắn... Hắn là người đàn ông thần bí phía sau lưng em gái mình sao?
- Sau đó thì sao?
- Sau đó... Anh mắng hắn.
- Mắng như thế nào?
- Anh...
Vẻ mặt Lâm Trạch Đào cầu xin, nói:
- Em gái, anh sai rồi. Em tha cho anh lần này được không? Anh không dám nữa. Anh đi xin lỗi hắn nhé? Anh đi xin lỗi em rể?
- Em hỏi anh mắng hắn thế nào?
Mặt Lâm Vi Tiếu lạnh như băng, giọng nói lại càng giá rét hơn.
- Anh... Anh nói hắn mù, không biết nhìn đường. Anh còn nói hắn là xác chết, bảo hắn xin lỗi anh... Anh... Em gái, anh sai rồi. Em bỏ qua cho anh lần này đi. Anh biết là anh không đúng, không nên chọc hắn. Anh đi xin lỗi hắn nhé? Quỳ xuống cũng được.
Chát!
Lâm Vi Tiếu tát thẳng vào mặt Lâm Trạch Đào.
Lâm Trạch Đào há miệng thở dốc, không thể tin nổi chuyện xảy ra.
Em gái bình thường yêu thương mình như vậy, bảo gì nghe nấy. Sao giờ lại... Sao giờ lại đối xử với mình như thế?
Chát!
Lâm Vi Tiếu lại tát hắn một cái nữa.
- Vi Tiếu, em...
Loảng xoảng...
Lâm Vi Tiếu đá một cú. Lâm Trạch Đào liền ngã lăn ra đất như hồ lô.
Cả người Lâm Trạch Đào đau đớn, xương cốt như sắp nứt cả.
Lâm Vi Tiếu đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Trạch Đào, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, nói:
- Em còn không dám mắng hắn, sao anh có thể mắng hắn chứ? Về nhà đi, đừng để em thấy anh nữa.
- Em gái...
Lâm Trạch Đào ôm lấy chân Lâm Vi Tiếu không buông.
Lâm Vi Tiếu kéo anh trai từ dưới đất lên, nói:
- Tất cả mọi thứ của em đều là được hắn ban cho. Tất cả mọi thứ của anh đều là em ban cho... Em nghĩ, không trải qua chuyện này, vĩnh viễn anh không biết cảm ơn là chuyện quan trọng tới mức nào.
y> ��c. Lúc hắn không bận gì cũng thường hát. Làm việc hát, đi đường hát, tắm rửa hát, lúc ngủ cũng hát. Hắn cũng thường xuyên kéo đàn cho phạm nhân lao động tập thể...
Diệp Thanh Dương nghe mà cảm thấy kính trọng, nói:
- Đức nghệ song toàn. Đây mới là đức nghệ song toàn mà. style='mso-special-character:line-break'>