Diệp Thanh Dương vỗ bàn đứng dậy, đẩy cặp kính trên mũi, tức giận nói:
- Tố chất gì đây? Đây là tố chất gì hả? Có phải là ngôi sao nữa hay không? Có phải là nhân vật của công chúng nữa hay không? Có người nói chuyện như vậy sao? Người như vậy tôi không hợp tác được, cũng không muốn hợp tác!
Tôn Văn Lâm nhanh chóng đứng lên khuyên nhủ:
- Thanh Dương, ông đừng kích động. Có chuyện gì thì từ từ nói, có phải không? Nể mặt tôi một chút đi? Nể mặt tôi một chút được không?
- Tổng giám đốc Tôn, ông cũng thấy rồi đấy. Không phải tôi không nể mặt ông mà là hắn không nể mặt tôi. Ông nghe hắn nói có khó nghe không? Quá khó nghe đi.
Diệp Thanh Dương tức giận tới mặt tái nhợt, ngón tay chỉ về phía Đường Trọng cũng run run.
- Đúng đúng. Đường Trọng tuổi trẻ, nói chuyện cũng không chú ý lắm... Chuyện này mọi người đều có chỗ không đúng, chúng ta đều lùi một bước có được không?
- Cái gì?
Diệp Thanh Dương càng giận.
- Mọi người đều có chỗ không đúng sao? Tôi cũng sai sao? Tôi sai ở chỗ nào?
- Muốn người khác tôn trọng thì phải tôn trọng người khác trước.
Đường Trọng ngồi trên sô pha, chân vắt chữ ngũ nói:
- Nếu không phải ngay từ đâu ông đã nói tôi không thích âm nhạc thì làm sao có những chuyện sau được?
Diệp Thanh Dương vọt tới trước mặt Đường Trọng, nói:
- Tôi nói sai sao? Cậu cảm thấy tôi nói sai sao?
Tôn Văn Lâm nhanh chóng chắn trước hai người. Hắn sợ Đường Trọng và Diệp Thanh Dương sẽ phát sinh xung đột tay chân. Nếu thế thì chỉ sợ là một nhân sĩ nổi tiếng trong làng âm nhạc sẽ lại ngã dưới nắm đấm thép của Đường Trọng thôi.
Hơn nữa người này còn được coi là "thầy giáo" trong làng âm nhạc nữa.
Chuyện này nếu bị tuyên truyền ra thì Đường Trọng chắc lại "hot" trên mặt báo một thời gian dài mất.
- Cậu yêu thích âm nhạc sao? Đánh nhau, mắng chửi người khác, đây là thái độ yêu thích âm nhạc của cậu sao? Cậu nói thử một chút xem, cậu thích âm nhạc ở điểm nào? Cậu nói ra được một điểm thì tôi sẽ xin lỗi cậu ngay.
Đường Trọng trầm mặc.
- Nói đi. Cậu nói xem nào.
Diệp Thanh Dương cười lạnh nói:
- Có sao?
- Không thích âm nhạc, tôi có thể viết được Thanh Phong sao?
Đường Trọng nói.
-...
Diệp Thanh Dương trầm mặc trong chốc lát, nói:
- Thực xin lỗi.
Tôn Văn Lâm kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Dương. Sao lại xin lỗi rồi? Hắn còn tưởng rằng Diệp Thanh Dương sẽ nói cậu chỉ có vận may cứt chó mà thôi. Sau đó hai người sẽ đại hiến ba trăm hiệp, vỗ tay cả đời không qua lại với nhau nữa...
Đây không phải là phong cách xử lý vấn đề của Đường Trọng sao?
- Hắn nói đúng rồi.
Diệp Thanh Dương nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Tôn Văn Lâm, giải thích:
- Tôi đã nghe Thanh Phong rồi. Đây là một bài hát hay rất hiếm có. Lần đầu nghe thấy, tôi thậm chí không tin nổi đây là do một người mới viết ra. Tôi vẫn tin tưởng vững chắc một điểm, mỗi người thành công trong một lĩnh vực đều có lòng si mê với nó. Tổng giám đốc Tôn, tôi cũng vậy. Chúng ta cũng không thể bài xích được hắn được.
- Đúng, đúng đúng.
Tôn Văn Lâm liên tục phụ họa. Trong lòng hắn thầm nghĩ thế nào không quan trọng, Diệp Thanh Dương nghĩ thế nào mới quan trọng. Chỉ cần có thể khiến hai người tương thân tương ái thì nhiệm vụ của hắn cũng coi như được hoàn thành, không còn lo lắng đề phòng gì nữa.
- Đường Trọng cũng rất cố gắng. Hắn là thành viên có tinh thần và thiên phú sáng tác nhất trong nhóm Hồ Điệp. Lần trước trong cuộc họp của công ty, tổng giám đốc Bạch còn cổ vũ hắn đưa ra nhiều ý tưởng sáng tác hơn trong album mới đấy.
Dù sao thì hiện nay hai thành viên khác của nhóm Hồ Điệp là Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm cũng không có mặt, cho nên Tôn Văn Lâm cố ý nâng Đường Trọng lên một chút.
Ánh mắt Diệp Thanh Dương nhìn về phía Đường Trọng ôn hòa hơn rất nhiều, nói:
- Tôi hiểu lầm cậu rồi phải không?
- Từ lúc tôi có trí nhớ tôi đã sinh hoạt ở vùng núi thẳm.
Đường Trọng cười nói.
- Tôi không có bạn bè, không có đồng trang lứa, có có siêu nhân biến hình, không có hiệp sĩ Đào Thái Lang, cũng không có các món đồ chơi chạy điện.
- Người lớn coi tôi là trẻ con, tôi cũng chính là đứa trẻ duy nhất trong nhà ngục. Tại thời điểm ba tuổi, có lẽ lớn hơn một chút... Rất lâu rồi, hình như là chuyện của đời trước vậy, tôi không nhớ rõ nổi nữa. Thời điểm đó tôi thật sự rất muốn có một người bạn nói chuyện với tôi. Nhưng đó là một nguyện vọng rất xa xỉ. Ai lại mang con vào ngục giam làm gì chứ?
- Người bạn nhỏ duy nhất của tôi chỉ là chiếc TV. Tôi đứng trước TV, nhìn bọn họ ca hát nhảy múa. Tôi cũng thường hát và nhảy theo... Như thế thì có vẻ như tôi không cô độc, giống như tôi có rất nhiều người làm bạn vậy.
- Lớn hơn một chút, khi tôi biết chuyện thì mới phát hiện ra tôi không giống những người bạn cùng lứa tuổi. Có một thời gian rất dài, thậm chí tôi không muốn nói chuyện. Bởi vì nhìn tới nhìn lui cũng đều là những khuôn mặt này, không biết nói chuyện với bọn họ. Nhưng tôi thích ca hát. Thời điểm lên núi bẫy thỏ cũng hát, nằm phơi nắng trên sườn núi cũng hát. Một mình ngồi trên nóc nhà cũng hát. Lúc đó tôi cũng không biết cái gì là tịch mịch nhưng hiện tại nhớ lại, lúc đó đúng là tôi rất tịch mịch.
- Rồi sau đó, tôi gặp được thầy Từ Tam Kim. Đương nhiên tại thời điểm đó, tôi gọi hắn là quỷ lôi thôi. Vì hắn lâu ngày không rửa mặt gội đầu, đến cả bạn tù cũng không chịu nổi hắn, bức hắn phải tắm mới được. Hắn dạy tôi khiêu vũ, dạy tôi cách phát âm. Sau đó tôi mới tiếp xúc sâu hơn với âm nhạc.
- Đương nhiên thời điểm đó tôi cũng không ham thích, chỉ nghĩ đó là một việc giết thời gian không tồi mà thôi. Bạch Tố tìm tới tôi, thế nên cuộc đời tôi mới thay đổi. Cho tới bây giờ tôi cũng chưa nghĩ sẽ có một ngày mưu sinh bằng âm nhạc. Nhưng nhờ âm nhạc mà cuộc đời tôi mới thành ra như bây giờ.
Tôn Văn Lâm trầm mặc. Hắn không ngờ đột nhiên Đường Trọng lại nói một hồi như vậy. Theo tiếp xúc và nhận thức của hắn thì Đường Trọng không phải là một người thích tâm sự hay giải thích với người khác.
Diệp Thanh Dương cũng trầm mặc. Hắn không ngờ Đường Trọng lại trải qua những chuyện như vậy, càng không ngờ Đường Trọng thoạt nhìn kiệt ngạo bất tuân lại có thể dùng phương thức như vậy để nói lên thái độ của hắn đối với âm nhạc.
Rất lâu sau.
Diệp Thanh Dương tiến tới trước mặt Đường Trọng, đưa tay vỗ mạnh lên vai hắn, nói:
- Người anh em, yên tâm đi. Album mới của cậu cứ giao cho tôi. Nhất định sẽ không khiến fan hâm mộ nhóm Hồ Điệp phải thất vọng đâu.
- Tôi tin tưởng.
Đường Trọng cảm động ôm lấy vòng eo hắn.
Tôn Văn Lâm nhếch miệng cười to. Cảnh tượng này hài hòa một cách quỷ dị.
Đường Trọng và Tôn Văn Lâm tiễn bước Diệp Thanh Dương, lúc trở về lại gặp A Ken.
Vẻ mặt A Ken vui sướng chạy tới trước mặt Đường Trọng nói:
- Tiểu Tâm Tâm, tôi đã thiết kế tốt hình tượng mới của cậu rồi. Nhất định sẽ đẹp tới bất ngờ đấy, khiến tất cả fans của cậu phải khuynh đảo. Ôi chao, ngẫm lại khiến người ta hưng phấn quá. Thật sự là chờ mong cả ngày lẫn đêm mà.
Tuy rằng A Ken này rất ẻo lả nhưng làm chuyện lại không èo uột chút nào. Về mặt thiết kế hình tượng thì hắn cũng rất chuyên nghiệp.
Nghe hắn nói vậy, Đường Trọng liền hiểu là hắn đã rất mất công suy ngẫm, vỗ vỗ bờ vai hắn nói:
- A Ken, vất vả rồi.
Khuôn mặt A Ken ngượng ngùng xấu hổ nói:
- Ôi chao, người nhà cả, Tiểu Tâm Tâm không cần khách sáo thế đâu. Cậu khách sáo như vậy khiến người ta cảm thấy không quen đâu.
- Tôi đã quen như vậy rồi, anh còn chưa quen sao?
Đường Trọng trêu chọc nói:
- Đúng rồi, "ông xã" của anh đâu rồi?
- Đáng ghét.
A Ken tức giận nói:
- Người ta cũng có tên cơ mà?
Đường Trọng cũng chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, không ngờ A Ken còn bênh cô ta.
Lần trước hai người bọn họ chẳng giương cung múa kiếm, đánh đấm một hồi sao?
Ánh mắt hắn nhìn A Ken quái dị, nói:
- Hai người?
- Hiện giờ tôi là bạn gái của Kiệt Băng... Không đúng, Kiệt Băng là bạn gái tôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Ken đỏ bừng lên:
- Bọn tôi đã ở chung mười bảy ngày rồi.
- Thật không?
Đường Trọng tưởng tượng thấy hình ảnh A Ken yếu ớt ôm lấy Lạc Kiệt Băng lưng hùm vai gấu, cố nén không cười thành tiếng, nói:
- Chúc mừng chúc mừng. Chuyện khi nào thế?
A Ken hơi không vui, nói:
- Không phải đã nói với cậu rồi sao? Hôm nay là kỷ niệm mười bảy ngày chúng tôi yêu nhau. Chúng tôi đã hẹn là tan tầm sẽ đi ăn nhà hàng rồi đi xem film đấy.
- Ngượng quá, ngượng quá.
Trong đầu Đường Trọng luôn là hình ảnh hai người ở cùng một nơi, xem nhẹ nội dung A Ken nói:
- Vậy hai người hưởng thụ thế giới của riêng hai người cho tốt nhé.
- Đương nhiên.
A Ken nói rất thản nhiên.
Nghĩ ngợi một chút, hắn lại lo lắng dặn dò Đường Trọng, nói:
- Chuyện tôi với Kiệt Băng yêu đương ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài nhé.
- Vì sao thế?
Đường Trọng kỳ quái hỏi.
- Bởi vì... Công ty không cho thành viên bên trong yêu đương.
A Ken nói nhỏ.
- Nếu để tổng giám đốc Tôn biết thì hắn sẽ khai trừ bọn tội hoặc bức bách một trong hai người chúng tôi từ chức đấy.
Đường Trọng nghiêm túc gật đầu nói:
- Yên tâm đi, chuyện quan trọng như vậy, tôi sẽ Khương Khả Khanh bán đứng hai người đâu.
A Ken vỗ một cái vào ngực Đường Trọng, cười duyên nói:
- Tiểu Tâm Tâm, tôi biết cậu tốt nhất với tôi mà.
-... Đừng như vậy, cẩn thận Lạc Kiệt Băng hiểu lầm đấy.
Đường Trọng nhanh chóng ngăn cản.
A Ken cẩn thận quét mắt nhìn bốn phía, không phát hiện ra thân ảnh của Lạc Kiệt Băng, tiếng nói đột nhiên đề cao hơn một chút, nói:
- Hiểu lầm sao? Cô ấy có gì đáng hiểu lầm chứ? Chúng ta là anh em tốt mà. Vỗ ngực một cái thì có sợ gì chứ? Chọc giận tôi thì...
- Chọc giận anh thì sao?
- Cả ngày tôi sẽ không thèm nhìn cô ấy.
A Ken nghiến răng nghiến lợi nói:
- Để cho cô ấy lo chết.
-...... Nghiêm trọng thế à?
Đường Trọng khuyên giải.
- Vì tôn nghiêm của đàn ông.
A Ken nói:
- Đây là chuyện vượt quá giới hạn, không thể thương lượng...
-...
Đường Trọng trở về văn phòng của Tôn Văn Lâm. Tôn Văn Lâm cười ha hả nói:
- Cậu biết chuyện A Ken và Lạc Kiệt Băng yêu đương rồi à?
Đường Trọng kinh hãi nói:
- Ông cũng biết rồi à?
- Hai người bọn họ suốt ngày đưa mày liếc mắt, đứa ngốc cũng nhận ra được.
Tôn Văn Lâm cười khổ:
- Không chỉ có tôi mà toàn bộ công ty cũng đã biết rồi.
- Vừa rồi hắn còn sợ ông khai trừ bọn họ đấy.
- Sao tôi làm thế được chứ?
Tôn Văn Lâm xua tay.
- Bọn họ cũng không sung sướng gì.
- Đúng vậy.
Đường Trọng cảm thán nói:
- Bọn họ cũng không sung sướng gì thật.