Trước kia, tuy Đổng Bồ Đề đang tại chân trời xa xôi nhưng tâm lại ở Trung Quốc, dù đi xa tới đâu thì thường xuyên cũng sẽ nhớ nhà.
Nhưng từ sau việc bị Đường Trọng bắt cóc, ý muốn về nhà của cô đã phai nhạt rất nhiều. Có lẽ, trong đất nước này, không còn có việc gì hay người nào đáng giá để cô tưởng niệm và quý trọng nữa.
Một lần kia, cô bị thương thật sự rất nặng.
Vốn Đổng Bồ Đề cũng không có ý định trở về. Đối với cô, bây giờ trở về không phải là thời cơ thích hợp nhất.
Trong lòng cô có oán, cần có thời gian để hoá giải. Trong lòng cô có hận, cần có thời gian để làm công tác chuẩn bị.
Cô muốn báo thù, cần thời gian để tìm cơ hội.
Hiện tại, cô còn chưa chuẩn bị tốt.
Nhưng cô lại nhận được điện thoại của ông nội gọi đến.
- Trở về đi. Ông muốn nói với cháu một số chuyện.
Một câu đơn giản lại khiến cô khó có thể bình tĩnh. Sư phụ Long Thụ Bồ Tát thấy cô băn khoăn liền nói: nếu không bỏ được thì nhặt lên đi.
Vì thế, cô bảo Tiểu Kiểm đặt vé máy bay từ Thái Lan về Trung Quốc vào ngày hôm sau cho mình.
Thật không ngờ, vừa mới xuống máy bay liền nghe được một cái tin tức khiếp sợ như vậy.
- Tại sao nhà họ Đổng lại đồng ý hoà giải với nhà họ Khương? Hai nhà Đổng Khương hoà giải thì có ý nghĩa gì với mình?
- Chẳng lẽ ông nội lo lắng mình trả thù Đường Trọng, nên cố ý gọi điện thoại bảo mình về để khuyên mình buông cừu hận sao?
Cô vươn tay vuốt bụng, chỗ ấy sớm đã không thấy đau đớn. Bởi vì sư phụ cho thuốc mỡ rất có hiệu quả, thậm chí vết sẹo cũng biến mất.
Nhưng, như thế đại biểu rằng chưa từng xảy ra việc gì sao?
- Đường Trọng.
Trong lòng cô nặng nề gọi lên hai chữ này.
- Bị tin này làm choáng váng à?
Đổng Tiểu Bảo thấy vẻ mặt không thay đổi của em gái, trong lòng thầm thở dài.
Từ sau việc kia, cô trở nên im lặng, trầm ổn hơn rất nhiều. Trước kia cô là một cô gái nhí nhánh, hoạt bát cỡ nào, thích nói đùa, thích mắng hắn là ngựa giống, thích cùng hắn nói chuyện cười, còn thích ra tay đánh người…đáng tiếc, rốt cuộc không được như xưa nữa.
Đổng Tiểu Bảo biết rõ, tại thời điểm mình làm ra quyết định kia, cũng là lúc mất đi cô em gái này. Chỉ là, loại cảm giác này sao lại khiến người ta khó chịu vậy?
Nhất tướng công thành vạn cốt khô!
Thế nhưng, khi tướng quân đứng trước vạn bộ hài cốt đó, thậm chí, trong những hài cốt kia còn có thi thể của người thân, bạn bè mình thì hắn còn cảm thấy vinh quang, công thành danh toại nữa hay không?
Nếu có thể, hắn thật sự hi vọng Đổng Bồ Đề sẽ tát một cái vào mặt mình, hoặc đá vào đầu gối mình một phát, sau đó mắng một tiếng ‘anh trai ngựa giống’.
- Vì sao?
Đổng Bồ Đề hỏi.
- Aiz, không thể không nói, tên ranh Đường Trọng này đúng là quá may mắn. Ngay cả ông trời cũng chiếu cố hắn.
Đổng Tiểu Bảo cười nói.
Hắn kể rõ đầu đuôi câu chuyện một lần, nói:
- Bây giờ chú ba rất vui vẻ.
- Giết một tên Quan Ý mà hai mươi năm cừu hận cùng cả đời tàn tật có thể tan thành mây khói sao?
- Sao có thể như vậy được? Quan Ý chỉ là cái rắm.
Đổng Tiểu Bảo lắc đầu:
- Ông ấy chỉ là được giải thoát rồi, được giải thoát khỏi tâm ma đã tra tấn ông ấy hai mươi năm.
- Vì người phụ nữ kia?
- Ừ. Bởi vì người phụ nữ kia.
Đổng Tiểu Bảo nói:
- Chỉ cần người hại ông ấy không phải người phụ nữ kia thì ông ấy không cần kiêng kị cái gì.
- Đúng là kẻ si tình.
Đổng Bồ Đề nói.
- Đây là truyền thống tốt đẹp của đàn ông họ Đổng.
Đổng Tiểu Bảo vô sỉ nói.
Nếu là trước kia, Đổng Bồ Đề nghe hắn tự kiêu như vậy thì nhất định sẽ giương mặt, nhướng mày, nói:
- Chỉ bằng anh? Anh còn không xứng xách giày cho chú ba.
Thế nhưng lúc này, mặt cô không biểu cảm, đối với lời hắn nói không có đáp lại.
- Chỉ sợ, nó đã coi mình là người ngoài rồi.
Trong lòng Đổng Tiểu Bảo chua xót nghĩ.
- Đường Trọng làm chuyện này, thì địa vị bên nhà họ Khương có thể được nâng cao hơn nữa.
Đổng Tiểu Bảo biết trong lòng Đổng Bồ Đề quan tâm nhất là chuyện gì, liền cố ý nịnh nọt, nói:
- Một thời gian ngắn trước, nhà họ Khương rất náo nhiệt. Khương Khả Nhân bị bắt cóc, nhưng người bắt cóc lại là Khương Như Long cùng Khương Khả Kỳ. Hiện tại, Khương Như Long cùng Khương Khả Kỳ đều bị đánh gãy chân rồi bị đuổi khỏi nhà. Khương Khả Nhân độc chưởng Đông Điện, địa vị ở nhà họ Khương ngày càng cao.
- Chẳng qua, anh cùng chú ba không tin vẻ bề ngoài này. Chúng ta cảm thấy, việc là do lão hồ ly Khương Lập Nhân kia âm mưu. Dùng Khương Khả Kỳ con ngựa xấu đuổi đi Khương Như Long, con ngựa tốt thì coi như ông ta đã kiếm lợi lớn. Về sau, mấy đứa em của ông ta ai còn dám xen vào việc của gia tộc nữa? Bây giờ, mọi người trong hội gọi Đường Trọng là ‘thái tử’, thái tử Đông Điện. Cái biệt hiệu này cũng được nha, so với anh, BMW Hãn Thanh uy phong hơn nhiều.
- Em mệt.
Đổng Bồ Đề tỏ vẻ không quá hứng thú với mấy chủ đề này, thanh âm bình thản nói.
- Nha, được. Vậy em nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi. Một lúc nữa sẽ đến nơi.
Đổng Tiểu Bảo vội nói.
Trong khu nhà nhỏ có một cây bồ đào, dưới cây bồ đào có một bàn đá nhỏ.
Trên bàn đá có hình hoa mẫu đơn rất tục khí đã ố vàng cùng một ấm trà lớn hoa phú quý nở rộ. Ấm nước có một lỗ nhỏ, ở lỗ nhỏ bị nước trà đọng lại đã biến thành màu đen, thoạt nhìn giống như ấm trà của quán hàng ven đường vậy.
Thế nhưng, nó lại xuất hiện trong khu nhà nhỏ mà người bình thường khó có thể vào được này.
Không chỉ thế, mọi người trong khu nhà hiểu rõ, ông cụ ở đây rất quý trọng cái ấm trà này. Năm đó, cháu trai ông thương yêu nhất, Đổng Tiểu Bảo làm vỡ một góc của ấm trà, ông sửng sốt rồi liền cầm nhánh cây đánh hắn vài roi.
Một ông cụ đang cầm một chén trà lớn, xì xụp uống trà, không phải uống từng ngụm nhỏ, mà là tu ừng ực, giống như rất khát vậy.
Ngồi đối diện ông là một người đàn ông trên chiếc xe lăn, mặc áo bào xám, đôi mắt rủ xuống. Tuy không xác định dc tuổi của hắn nhưng lại có thể thấy được hoàng hôn trên người hắn. Thoạt nhìn, hắn còn muốn tang thương hơn ông cụ ngồi đối diện một chút.
Cạch…
Ông cụ buông chén trà trong tay xuống, nhìn người đàn ông đối diện, hỏi:
- Con nói xem, liệu nó có đồng ý không?
- Có.
Đổng Tân Hàng không do dự đáp.
- Vì sao?
- Nó cần thân phận này.
Đổng Tân Hàng nói.
- Đã nợ con bé quá nhiều.
Ông cụ trầm giọng nói.
- Có thể coi đây là đền bù tổn thất.
- Hi vọng nó sẽ nghĩ như vậy.
Lão quản gia tới báo, thiếu gia Tiểu Bảo cùng tiểu thư Bồ Đề đã về.
Ông cụ xua tay nói:
- Về nhà mình mà còn phải báo sao?
- Dạ, tôi sẽ mời họ tới.
Lão quản gia đáp một tiếng xong liền đi ra ngoài.
Hai phút sau, hai anh em Đổng Tiểu Bảo và Đổng Bồ Đề một trước một sau đi vào.
Đổng Tiểu Bảo nhìn ông cụ cười ha hả nói:
- Ông, lần này ông pha là cây Đại Hồng Bào già kia à? Nếu vậy thì cháu cũng phải nếm thử.
Rồi vừa cười nhìn về phía Đổng Tân Hàng, nói:
- Chú ba, mỗi lần chú đến ông đều pha trà ngon. Đều nói ông thương cháu nhất nhưng điều này còn phải xem xét lại.
- Đều lớn như vậy rồi mà còn không đứng đắn.
Ông cụ răn dạy. Tầm mắt ông chuyển sang Đổng Bồ Đề, trên mặt nở nụ cười, nói:
- Bồ Đề, về rồi à?
- Ông, chú ba.
Đổng Bồ Đề chủ động chào hỏi hai người.
- Ngồi xuống uống trà.
Ông cụ chỉ chiếc ghế đá nhỏ bên cạnh.
- Anh trai cháu nói đúng, hôm nay ông pha đúng là cây Đại Hồng Bào già kia. Hàng tồn năm nay cũng chỉ còn lại như vậy, uống hết thì phải đợi sang năm bên Phúc Khê đưa trà tới thôi.
Đổng Bồ Đề cười cười, ngồi vào vị trí ông cụ nói.
Đổng Tiểu Bảo không cần người mời, tự ngồi đối diện Đổng Bồ Đề, cầm ấm trà giúp mấy người rót nước.
- Sư phụ cháu khoẻ không?
Ông cụ hiền lành hỏi.
- Cũng khoẻ ạ.
Đổng Bồ Đề nói:
- Lúc về sư phụ còn cho cháu hai hộp trà dược thảo để mang về cho ông.
- Loại trà dược thảo này có công hiệu kéo dài tuổi thọ. Thay ông cám ơn sư phụ cháu.
- Cháu biết rồi.
Đổng Bồ Đề nói.
- Cháu gầy đi.
- Thời gian gần đây luyện công hơi vất vả.
- Con gái thì cần công phu tốt để làm gì? Nhất định phải chú ý sức khoẻ.
- Vâng thưa ông. Cháu biết rồi.
Đổng Bồ Đề cười nói.
Trước kia, cô thường ỷ lại ông cụ, ông cụ cũng sủng ái đứa cháu gái này nhất. Lúc nhỏ, cô lớn lên ở khu nhà này. Cô theo sau ông cụ trồng cây chăm cỏ, câu cá, bắt gà. Cô làm nũng, kiêu ngạo trước mặt ông, không kiêng nể gì.
Cô là đối tượng hâm mộ của những đứa trẻ khác trong nhà. Nhưng bây giờ, dù cô cố gắng thế nào đều không thể dung nhập vào được.
Cô ngồi ở đây, cảm giác như mình chỉ là người ngoài cuộc.
Ông cụ cũng phát hiện điểm này, nụ cười ôn hoà như trước nhưng trong mắt đã có một tia cô đơn.
Sinh ở nhà giàu, đây là cái giá lớn phải trả.
- Cháu đã biết chuyện chưa?
Ông cụ hỏi.
- Đã biết.
Đổng Bồ Đề gật đầu nói.
- Cháu thấy thế nào?
Ông cụ hỏi.
Đổng Bồ Đề hơi suy nghĩ, nói:
- Đây là chuyện tốt đối với hai nhà Khương - Đổng.
- Vậy…đối với Đường Trọng thì sao?
Đổng Bồ Đề im lặng, không nói một lời.
Đối với Đường Trọng, tự nhiên cũng là chuyện tốt. Chân tướng rõ ràng, hung thủ bại lộ, nhà họ Đổng tất nhiên sẽ không lại làm khó cha con nhà họ Đường.
Việc này mình cũng hiểu, chẳng lẽ ông không hiểu?
Ông hỏi vậy, đơn giản là muốn mình buông cừu hận với hắn, không muốn phá vỡ cục diện hợp tác của hai nhà mà thôi.
Cô không cam tâm.
- Đối với Đường Trọng cũng là chuyện tốt.
Ông cụ tự trả lời câu hỏi của mình.
- Trên đầu Đường Trọng không còn ngọn núi lớn nhà họ Đổng thì hắn sẽ dễ dàng phát triển. Có tâm cơ, có thủ đoạn, năng lực lại xuất chúng, người trẻ tuổi như vậy cũng không nhiều. Ngay cả anh trai của cháu cũng còn kém hắn xa. Gây dựng quyền quý của chính mình? Dã tâm của chàng trai này không nhỏ đâu.
- Việc đó không liên quan đến cháu.
- Không. Có liên quan.
Ánh mắt ông cụ như ưng nhìn chằm chằm Đổng Bồ Đề, nói:
- Ông và ông cụ nhà họ Khương đã nói chuyện điện thoại mấy lần, cũng đã bí mật gặp mặt một lần. Hai bên đàm phán đã thành công mấy việc…Còn nữa, ông chuẩn bị gả cháu cho Đường Trọng. Cháu cảm thấy thế nào?
Cả người Đổng Bồ Đề run lên, vẻ mặt không thể tin nhìn ông cụ trước mặt.
Cô nghĩ rằng mình đã chuẩn bị đủ, nhưng giờ mới biết, cô lại không thể chịu nổi một kích.