Xèo xèo…tiếng nước trong ấm trà sôi lên, Đường Trọng lập tức tắt bếp, bắt đầu dùng nước sôi rửa ấm pha trà.
Khương Lập Nhân kéo chiếc ngăn kéo đựng trà, nói:
- Trong này cũng có mấy hộp trà ngon. Cậu xem pha loại nào. Nếu có loại cậu thích thì cầm về mà uống. Tôi già rồi thích nhất vẫn là uống nước sôi.
Đường Trọng chọn Hổ khiếu sơn trân. Đây là một loại trà xanh rất hiếm.
Hương vị trẻ trung nhưng ngâm lâu lại có mùi vị lạ lùng.
Chúng ta thường xuyên nói ‘ trà có thể thấm vào ruột gan’ nhưng loại trà có thể thực sự thấm vào ruột gan ít càng thêm ít. Hổ khiếu sơn trân này thuộc về loại đó.
Đường Trọng pha hai chén, sau đó bê một chén đến trước mặt Khương Lập Nhân.
Tình cảm của Đường Trọng đối với ông già này cực kỳ phức tạp.
Trước kia, hắn cảm thấy ông lão này rất mất mặt, là tộc trưởng của nhà họ Khương mà lại để cho người ta chèn ép con trai, con gái cùng cháu ngoại của mình cũng không nói một tiếng. Không chỉ thế, rất nhiều thời điểm, ông lại là một người ba phải.
Tộc trưởng phải là người dứt khoát, uy nghiêm, một khi lên tiếng thì phải khiến mọi người tin phục. Nếu không, những người khác sẽ bỏ qua uy nghiêm của hắn, các loại tranh chấp cũng trầm trọng thêm.
Mẫu thuẫn trong nhà họ Khương ngày càng ác liệt, đến cuối cùng sẽ không khống chế được, lúc đó tộc trưởng là Khương Lập Nhân sẽ phải chịu trách nhiệm chủ yếu.
Nhưng đến khi anh hiểu rõ ông ta lại phát hiện, tầm nhìn xa của ông vượt quá mức bình thường, trí tuệ uyên thâm giống như biển cả.
Nội loạn giống như một cây gai độc trên người nhà họ Khương, chỉ cần động một chút là có thể tổn thương da thịt. Đó là điều không ai muốn.
Vì vậy, ông liền mặc kệ, để cho cái gai này đâm càng sâu, càng ngày càng đau nhức, cuối cùng hư thốivà nhiễm trùng buộc phải phẫu thuật.
Lúc này, ông không chỉ lấy ra cái gai mà còn khoét luôn chỗ thịt bị thối nữa.
Mọi người cho rằng nhà họ Khương đang trong nội loạn, khó mà khống chế được, nhưng thực ra, tất cả đều nằm trong dự liệu của ông.
Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, tất cả các phe phái đều suy yếu mà một mình ông độc tôn trong nhà họ Khương. Như thế, nhà họ Khương có thay đổi gì?
Ông đào cái hố này để lừa Khương Như Long. Nhưng có phải chỉ có Khương Như Long bị rơi xuống không?
Khương Như Long đại biểu cho một nhà họ Khương khác, đại biểu cho phe nhà họ Khương không chung ý kiến với ông.
Khương Như Long bị đánh bại, những người khác cũng bị chìm theo.
Bây giờ, dù bọn họ muốn tranh giành nhưng biết chọn ai thích hợp để đứng ra đây?
- Các người nói Khương Như Long là nhân tài, nhưng ngay cả Khương Như Long cũng không thắng thì ai có thể đấu được đây?
Câu nói đầu tiên có thể chặn được miệng của mọi người.
Điều khiến Đường Trọng khiếp sợ nhất là chính mình là một diễn viên, có trụ cột diễn xuất, cho nên cũng biết đóng kịch, nhưng biểu hiện của hai cha con Khương Lập Nhân và Khương Khả Kỳ thì hoàn toàn có thể giành được huy chương của giải Oscar.
Khương Khả Kỳ hung ác đâm một đao, Khương Lập Nhân quân pháp bất vị thân. Đây có thể coi là một tác phẩm phim đặc sắc.
Khương Lập Nhân nhấp một ngụm nước trà, miệng vẫn nhẹ nhàng nhấm nháp, sau đó mới nuốt ngụm nước trà này vào trong bụng.
- Trà ngon.
Khương Lập Nhân khen.
- Không biết là do tay nghề hay do tâm tình hôm nay tốt mà cảm thấy mùi vị của hổ khiếu sơn trân này xông tận vào mũi. Trà ngon đúng là danh bất hư truyền.
- Đây là lần đầu tiên cháu uống loại trà ngon như thế này.
Đường Trọng nói.
- Cậu cầm số còn lại về đi.
Khương Lập Nhân nói.
Cầm về đi.
Đường Trọng nhấm nuốt ba chữ kia. Hắn cũng không khách khí để lại.
- Cám ơn.
Đường Trọng nói.
- Tôi biết rõ lý tưởng của cậu, ông cụ cũng cố ý nhắc lại.
Khương Lập Nhân nói:
- Tạo dựng phú quý của chính mình. Cậu không thể tưởng tượng tôi đã rung động thế nào khi nghe câu này. Bây giờ, có rất ít người trẻ tuổi có thể nói ra câu này. Quan trọng là phải có năn lực tương xứng.
- Cháu chỉ tuỳ tiện nói thôi.
Đường Trọng cười nói.
- Tôi tin cậu có thể làm được. Tất cả những người quan tâm cậu đều tin cậu có thể làm được.
Khương Lập Nhân trịnh trọng nói:
- Đường Trọng, cậu không giống người khác. Nếu người khác nói ra câu này thì tôi chỉ coi là một câu nói đùa. Nhưng là cậu nói thì tôi sẽ suy nghĩ xem tỉ lệ thành công được bao nhiêu.
Đường Trọng cười không nói.
Hắn đang đi trên con đường tạo dựng phú quý của chính mình rồi. Làm sao đơn giản sẽ từ bỏ được?
Nhà người khác tuy đẹp nhưng cuối cùng cũng chỉ là phong cảnh ven đường.
Chỉ có nhà của mình mới có thể khiến mình yên giấc ngủ trưa.
- Từ nay về sau, nhà họ Khương chính là hậu thuẫn vững chắc của cậu.
Rốt cục Khương Lập Nhân đã nói ra lời hứa của mình với Đường Trọng.
- Nếu cậu cần giúp đỡ thì nhà họ Khương sẽ toàn lực ủng hộ.
- Cám ơn ông ngoại.
Đường Trọng sảng khoái nhận.
Hắn không tự đại đến mức nghĩ mình là vô địch thiên hạ, thêm một người ủng hộ là thêm một phần lực lượng. hơn thế nữa, nhà họ Khương cũng không phải một hai người.
Bây giờ hắn đã trực tiếp liên hệ với gia tộc thuộc quyền quý nhất Yến Kinh. Có mấy người trong quá trình phấn đấu mà được như vậy?
- Cuối cùng cậu cũng chịu gọi tôi một tiếng ông ngoại.
Khương Lập Nhân cười:
- Nhưng loại ủng hộ này không phải không có điều kiện. Đợi đến khi Đường thị lớn mạnh cũng là lúc cậu phụng dưỡng cha mẹ Khương thị này.
- Một lời đã định.
Đường Trọng nói.
- Đây coi như lời của quân tử phải không?
- Đông điện vẫn thuộc Khả Nhân. Điều này cậu có thể yên tâm rồi chứ?
- Đây là việc nhà họ Khương, cháu làm gì có tư cách xen vào.
Đường Trọng cười nói.
Khương Lập Nhân chỉ vào Đường Trọng, cười ha hả:
- Cái thằng ranh dối trá này.
Nằm ở dưới giường, khó mà ngủ được.
Trong mấy ngày này đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Mặc dù là Đường Trọng, loại người có ý chí khác hẳn với người thường cũng cảm thấy khó chịu.
Có quá nhiều việc cần hắn lo lắng, có quá nhiều chuyện cần hắn lựa chọn.
Tạo dựng phú quý cho chình mình, dễ như vậy sao?
Thành công cho một người thì hắn tự mình cố gắng một chút là được.
Nhưng cơ nghiệp thì….việc này cần cả đám người cùng chung sức đấy.
Có thể dùng dạng người gì? Có thể tin loại người nào?
Hắn không thể không cẩn thận suy ngẫm, chỉ cần hơi chút sơ sẩy liền rơi vào vạn kiếp bất phục.
Cốc cốc…bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Đường Trọng mở miệng định nói ‘mời vào’ thì cửa phòng đã bị người ta đẩy ra từ bên ngoài.
Khương Khả Khanh mặc một bộ áo ngủ màu đen làm nổi bật dáng người hình chữ S, phong tình vạn chủng đi đến, nhìn Đường Trọng đang nằm trên giường nói:
- Biết cậu sẽ không từ chối người đẹp chủ động yêu thương nên tôi tự mình đẩy cửa vào.
Cô đi đến cạnh giường của Đường Trọng, bỏ dép lê rồi trèo lên, sau đó, song song nằm với Đường Trọng.
Chắc cô vừa mới tắm xong nên trên người còn mang theo mùi thơm. Tất nhiên, khi cô chưa tắm thì mùi thơm trên người cũng rất dễ chịu. Tóc cô chắc đã dùng qua máy sấy, thoạt nhìn có cảm giác ấm áp ẩm ướt.
Áo ngủ trên người cô mỏng như cánh ve, khi nằm xuống càng làm lộ rõ khe rãnh trước ngực.
Đường Trọng không dám nhìn thẳng, cả người nằm thẳng cẳng, con mắt dán chặt lên trần nhà.
- Cậu là yêu tôi hay sợ tôi mà không dám mở mắt nhìn tôi hả?
Khương Khả Khanh khanh khách cười hỏi.
- Vừa yêu vừa sợ.
Đường Trọng nói.
- Vì sao yêu? Vì sao sợ?
Vẫn đề này không dễ trả lời nên Đường Trọng chỉ có thể im lặng.
- Tôi cũng giống cậu.
Khương Khả Khanh nói.
- Đối với cậu là vừa yêu vừa sợ.
Khương Khả Khanh đã nói trắng ra như vậy, Đường Trọng sẽ không ngốc nghếch mà hỏi lại vì sao yêu, vì sao sợ nữa.
- Sao? Không dám trả lời câu hỏi của tôi à? Không làm trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa. Huống chi bây giờ không phải cái ác quỷ gì mà là một hồ tiên.
Khương Khả Khanh cười khanh khách.
- Thế này không giống với phong cách của Đường Trọng nha.
Đường Trọng quay người nhìn Khương Khả Khanh, nói:
- Đây cũng không phải phong cách của cô. Có việc gì thì nói thẳng đi.
- Thực ra cũng không có gì đáng nói. Tôi chỉ đang biểu đạt lòng ngưỡng mộ đối với cậu thôi.
Khương Khả Khanh chớp đôi mắt to xinh đẹp, thoạt nhìn rất ngây thơ.
- Khó trách Ngô Sâm Lâm nhìn thấy cậu lần đầu tiên đã muốn cậu đóng Hắc Hiệp, cậu đúng là vua diễn viên trong lòng tôi nha. Dù là ông già nhà chúng ta và Khương Khả Kỳ…đáng tiếc, điều kiện của bọn họ kém một chút nên không thể nổi danh trong ngành giải trí được. Vậy nên tài hoa cũng chỉ có thể để mai một rồi.
- Tôi biết cô rất tức giận.
Đường Trọng nói.
Nụ cười trên mặt Khương Khả Khanh biến mất, nói:
- Cậu biết tôi tức giận mà còn làm như vậy?
“…….”
- Bởi vì bất đắc dĩ sao?
“…..”
- Dám lấy cớ ngu ngốc đi lừa gạt người khác còn được chứ muốn lừa Khương Khả Khanh tôi thì nằm mơ.
Khương Khả Khanh lạnh giọng nói:
- Bởi vì tham lam, bởi vì cậu muốn thắng trận này. Cho nên dù biết rõ như vậy sẽ bất lợi cho chị ấy, thậm chí sẽ khiến chị ấy gặp nguy hiểm nhưng cậu vẫn mặc kệ. Đường Trọng, lương tâm cậu bị chó ăn rồi hả?
- Tôi sẽ bảo vệ an toàn cho bà ấy.
Đường Trọng nói:
- Cho dù phải dùng thủ đoạn gì thì tôi cũng sẽ bảo vệ an toàn cho bà ấy.
- Bây giờ cậu nói những lời này thì có ích gì? Hiện tại chị ấy không sao nên cậu mới dám nói như vậy à. Nếu lúc đó chị ấy thật sự bị làm sao thì ai sẽ gánh chịu trách nhiệm này? Đường Trọng, nếu chuyện đó xảy ra thì cậu sẽ không có một chút áy náy sao?
- Tôi sẽ.
Đường Trọng nói:
- Mặc kệ cô có tin hay không, nhưng tôi sẽ làm tất cả những gì mình có thể.
- Vậy sao? Kể cả việc phối hợp với lão hồ ly kia diễn tuồng ư? Tôi biết vở kịch này không phải do cậu đạo diễn nhưng cậu có dám nói mình không phát giác một chút nào sao?
Khương Khả Khanh mỉa mai:
- Đường Trọng, cậu biết vì sao ngày đó tôi dặn cậu dù thế nào cũng phải mang chị ấy về, mang một Khương Khả Nhân vui vẻ về không? Bởi vì tôi sợ cậu không khống chế được dã tâm của mình. Nếu trong quá trình Khương Khả Nhân bị bắt cóc mà chết thì kết cục của Khương Như Long và những người khác nhà họ Khương có phải càng thảm hơn không?
- Tôi khinh thường trao đổi như vậy.
Đường Trọng nói.
- Thật vất vả tôi mới tìm được bà ấy thì làm sao đơn giản sẽ khiến bà ấy rời đi.
- Trong lòng cậu nghĩ như vậy sao?
Anh mắt Khương Khả Khanh sáng quắc nhìn chằm chằm vào Đường Trọng.
- Tôi có thể dùng cái mạng này cùng danh dự của cha tôi thề.
Đường Trọng nói.
Khương Khả Khanh có chút bực bội vân vê mái tóc, hai chân ở trên giường đá lung tung, mắng:
- Cha bắt cóc con gái, con trai thì thành đồng loã, đây là chuyện khốn nạn gì vậy?