- A…
Đường Tâm kinh sợ hét lên.
- Sao anh có thể làm như vậy? Anh là ngôi sao mà, sao anh có thể làm thế?
Vẻ mặt cô tràn đầy hoảng sợ nói.
Cô cũng từng là ngôi sao, cũng từng lên sân khấu biểu diễn, cũng từng có được rất nhiều hoa tươi cùng tiếng vỗ tay nhưng cô cũng biết sự gian nan và khó khăn trên con đường này như thế nào. Ca hát, khiêu vũ, giao lưu, hình tượng bên ngoài, nhan sắc son môi, lông mi, ánh mắt, quần áo, trang sức, bất kỳ một sai sót nho nhỏ nào cũng có thể khiến truyền thông và dân mạng phê phán, châm chọc, thậm chí là chửi mắng.
Bây giờ Đường Trọng nổi tiếng hơn mình khi còn ở Hồ Điệp, hắn được mọi người gọi là một trong bốn tiểu Thiên Vương đang hot nhất Trung Quốc. Fans hâm mộ rất nhiều, nổi danh là ngôi sao thần tượng.
Bây giờ hắn vì muốn mình mở lòng mà cạo sạch lông mi cùng tóc, vậy sau này hắn muốn đối mặt với những bắt bẻ của truyền thông và fans hâm mộ như thế nào?
- Không sao.
Đường Trọng nắm tay Đường Tâm, vẻ mặt cưng chiều nói:
- Tóc và lông mi có thể dài lại.
Còn có một câu hắn không nói ra, cũng không nói lên lời, đó là, tóc và lông mi có thể dài lại nhưng tình cảm đã bỏ ra thì thu lại thế nào đây?
Trong cuốn nhật ký kia, ghi rõ yêu thương cùng chờ đợi của Đường Tâm đối với người anh trai chưa bao giờ gặp mặt này.
Hắn chỉ nhìn một lần nhưng bây giờ vẫn còn nhớ rõ nội dung bên trong.
Mỗi một câu, mỗi một chữ vẫn đang vang vọng trong lòng của hắn.
Trước kia Đường Trọng là một kẻ cô độc, ngoại trừ lão râu dài thì hắn cảm thấy trên thế giới này không thể tin tưởng vào bất kì ai.
Trong lòng hắn cũng không quan tâm một người nào khác.
Đây cũng là nguyên nhân mà khi ở Hận Sơn, hắn đọc sách nhiều năm như vậy nhưng cũng không có một bạn học hay một người bạn nào.
Thứ nhất, hắn cảm thấy bọn họ quá ngây thơ.
Thứ hai, hắn không muốn lãng phí thời gian với những người mình không quan tâm.
Nhưng khi mở ra cuốn nhật ký kia, cũng giống như đã mở ra một bảo tàng tình cảm. Đầy khắp núi đồi tình cảm hiện ra trước mắt hắn, làm cho hắn há hốc mồm, làm cho hắn miệng khát lưỡi, làm cho hắn trắng đêm không ngủ.
- Cần làm gì đó vì cô ấy.
Trong lòng hắn thầm nghĩ. Nếu không hắn muốn lấy gì để đổi lại tấm chân tình này?
Bắt đầu từ ngày đó mới có Đường Trọng bây giờ, mới có một Đường Trọng hoàn toàn mới.
- Nhưng như vậy cũng không được mà.
Hốc mắt Đường Tâm hồng hồng, kéo cánh tay Đường Trọng nói:
- Xấu quá, xấu chết người, làm sao anh có thể ra ngoài gặp người chứ?
- Anh lại không phải loại mèo khen mèo dài đuôi.
Đường Trọng cười nói:
- Chúng ta không có tóc, không có lông mi còn đẹp hơn khối người, chẳng lẽ em không có lòng tin với chính mình sao?
- Em…
Đường Tâm muốn nói lại thôi.
Cho tới bây giờ cô vẫn cảm thấy bộ dạng của mình chẳng khác gì quái vật. Không có lông mày, không có tóc, thậm chí cả lông mi cũng không có, toàn thân trắng bệch, thân thể gầy như củi khô, cô không dám gặp người, cũng không muốn gặp người.
Mỗi khi cô và Liên Hoa đi tản bộ, nếu đụng phải những người khác vội vàng đi tới thì bọn họ cũng sẽ lập tức đi sang hướng khác.
Có một số người bệnh sẽ giúp đỡ nhau, trao đổi, uống trà hay ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Nhưng cô thì không, cô từ chối tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Cô và Liên Hoa là độc hành hiệp trong cơ sở chữa bệnh này.
Mẹ muốn tới thăm cô, bị cô từ chối. Dì nhỏ muốn tới thăm cô cũng bị cô từ chối.
Bây giờ anh trai đã đến, cô vẫn muốn từ chối.
Cô không muốn bộ dạng xấu xí nhất của mình xuất hiện trước mặt họ, cô tình nguyện chết cũng còn hơn là sống như bây giờ.
Nhưng Đường Trọng không phải loại người dễ dàng chấp nhận thất bại.
Hắn dùng một phương thức khác đột ngột xông vào đứng trước mặt cô.
- Cô có thấy chúng tôi giống một đôi song bào thai không?
Hắn lựa chọn biến thành một Đường Tâm khác. Trên sân khấu là vậy, dưới sân khấu cũng là vậy.
Hắn cởi khăn trên đầu cô, xua đuổi tâm ma trong cô, làm cho sự phòng bị của cô với mình và với thế giới bên ngoài lập tức sụp đổ.
Liên Hoa nhìn Đường Trọng ngồi chồm hỗm trên mặt đất, thật lâu không nói nên lời.
- Giống.
Đáp án chỉ một chữ đơn giản.
Nhưng cổ họng cô động đậy lại không cách nào nói ra chữ đó.
Bọn họ giống như song bào thai, cực kỳ giống.
Cô nghĩ, chỉ sợ trên thế giới cũng không có ai giống như bọn họ.
Kiêu ngạo giống nhau, cố chấp giống nhau, nguyện ý vô tư trả giá tình cảm giống nhau và đều coi thân nhân còn quan trọng hơn tính mạng của mình.
Khi Đường Trọng vui vẻ lấy dao từ lồng ngực ra, không hề do dự gọn gàng cạo sạch hai bên lông mày, cô cảm thấy không chỉ có hai dúm lông bị rơi ra mà còn có cả thành kiến và địch ý của cô cũng biến mất.
- Đây là người đàn ông ôn nhu nhất trên đời.
Trong lòng cô thầm nghĩ.
Có lẽ cô cũng không cần nói ra đáp án bởi trong lòng ba người ở đây đều có câu trả lời cả rồi.
- Dù sao cũng đã thành như vậy rồi.
Đường Trọng tiếp tục an ủi Đường Tâm, nói:
- Bọn họ tiếp nhận thì tiếp nhận, mà không tiếp nhận cũng phải tiếp nhận. Trải qua thời gian dài rèn luyện như vậy, năng lực thừa nhận của các Fans hâm mộ của em đã được nâng cao rất nhiều. Đợi khi em về, dù có biến thành đấu sĩ thì bọn họ cũng không thấy bất ngờ.
- Là fans hâm mộ của anh.
Hốc mắt Đường Tâm ướt át nhưng trên mặt lại treo nụ cười hạnh phúc. Bộ dạng lê hoa đái vũ này thật khiến người ta thương tiếc.
- Không, là fans hâm mộ của em.
Đường Trọng nói.
- Anh chỉ thay thế em đứng trên sân khấu. Nếu không có sự tồn tại của em thì anh cũng không tiến vào ngành giải trí, thậm chí trước kia cũng chưa từng nghĩ tới. Lúc ở Hongkong, khi anh đứng ra nói rõ thân phận của mình, anh đã từng nói với bọn họ rằng chờ em trở về anh sẽ rời đi. Cái sân khấu kia là của em, nếu như em thích thì có thể tuỳ thời lấy đi và tiếp tục như trước. Em muốn làm gì thì có thể làm cái đó.
Đường Tâm nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Lúc trước đưa ra yêu cầu như vậy chỉ là trong lòng em nghĩ vẩn vơ mà thôi. Lúc trước em nghĩ, nếu em không về được thì mọi thứ sẽ biến mất, cái gì cũng không còn, không ai làm bạn với mẹ, không ai giúp em đầu võ mồm với dì nhỏ mà nhóm nhạc Hồ Điệp cũng phải giải tán. Nếu có một người thay em sống vậy thì thật tốt. Nếu là vậy, thì dù em có chết đi cũng sẽ không có quá nhiều tiếc nuối bởi vì, bởi vì em còn sống…
- Về sau em liền nghĩ đến anh và nói ý nghĩ này cho dì Bạch. Đầu tiên dì Bạch không đồng ý nhưng thấy em quá kiên trì mà dì cũng không hi vọng Hồ Điệp giải tán nên mới đi thuyết phục cao tầng công ty. Trước khi anh tới thì em đã rời đi. Nhưng tin tức về Hồ Điệp ngày càng phát triển và luôn xuất hiện ở đầu đề báo mỗi ngày thì em biết nhất định là anh đã tới rồi. Nếu không bọn họ không thể không biết Đường Tâm đã biến mất.
- Anh biết không, vào lúc em khó khăn nhất, mỗi ngày Liên Hoa đều lên mạng tìm kiếm các tin tức có liên quan đến Hồ Điệp rồi đọc cho em nghe. Đó chính là động lực giúp em kiên trì, em tự nói với mình rằng, không được từ bỏ. Nếu em từ bỏ thì sẽ không được nghe tin tức về Hồ Điệp nữa và cũng không thể trở về gặp anh nữa.
- Thậm chí em còn nghĩ rất kĩ về tình cảnh lúc chúng ta gặp mặt. Em nghĩ, trong lúc anh đang bận làm việc em sẽ đi đến, nét mặt rất nghiêm túc. Em sẽ bắt tay với anh nói, Đường Trọng, chào anh, em là Đường Tâm. Sau đó em nghĩ, lúc đó biểu lộ của anh sẽ như thế nào, sẽ nói với em cái gì, chúng ta có ôm nhau không, em nên khóc hay không nên khóc. Thật sự em đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó. Bởi vì em không thể làm được bất cứ việc gì nữa nên chỉ có thể dùng đầu để suy nghĩ thôi.
- Em thật sự không muốn chết.
Đường Tâm nói:
- Trong nhật ký em đã viết rất ngu ngốc, nếu em sống thì sẽ trở về gặp anh, nếu em chết thì anh hãy thay em sống sót.
- Anh biết.
Đường Trọng gật đầu. Bây giờ trong đầu hắn toàn là những lời nói của Đường Tâm nên tư duy đã không còn thanh tỉnh.
- Hoá ra anh đã biết.
Đường Tâm cười nói. Đột nhiên cô ngẩng đầu quái dị nhìn Đường Trọng, hỏi:
- Làm sao anh biết?
- A?
Lúc này Đường Trọng mới phát hiện mình bị lộ rồi. Đây không phải là thừa nhận mình xem trộm nhật kí của Đường Tâm sao. Trước kia Đường Trọng cảm thấy truyện cười ‘Vương Nhị nhà bên chưa từng trộm’ rất ngây thơ, không ngờ bay giờ mình cũng phạm sai lầm ngu ngốc như vậy.
- Anh là nói, anh vừa mới nghe em nói.
- Đúng thế. Em vừa mới nói thôi vì sao anh nói đã biết giống như đã biết từ rất lâu trước kia rồi vậy?
Đường Trọng gật đầu nói.
Đường Tâm không ngốc. Cô thấy biểu lộ của Đường Trọng không có một chút kinh ngạc liền biết hắn đã sớm biết những lời này rồi.
- Ha ha…
Đường Trọng xấu hổ cười nói:
- Là Bạch Tố nói cho anh biết đấy. Anh nói em nghe, em cũng không thể tìm cô ấy đối chất nếu không cô ấy sẽ mắng anh lắm miệng.
Đường Tâm nhếch miệng, nhìn Đường Trọng như người ngoài hành tinh nói:
- Nói dối. Đến bây giờ em cũng chưa từng nói với dì Bạch những lời này mà dì cũng không biết em có ý nghĩ đó. Lúc dì tiễn em đi, em nói với dì là không cần lo lắng, em sẽ rất nhanh trở về, cứ để tên anh trai ngu ngốc kia làm thay em một thời gian là được rồi.
- Đó là…
Đường Trọng tránh né ánh mắt của Đường Tâm nói:
- Có thể là cô ấy nhìn trộm nhật kí của em. Em cũng biết, sự tò mò của phụ nữ là rất mạnh. Biết đâu cô ấy đã làm như vậy. Em đừng vội, khi về anh sẽ hỏi giúp em. Nếu cô ấy làm vậy thì anh sẽ bảo cô ấy xin lỗi em.
- Không. Dì Bạch mới không làm loại chuyện này đâu.
Đường Tâm nói.
- Vậy thì nhất định là Trương Hách Bản rồi. Trương Hách Bản xem xong liền nói cho Bạch Tố, Bạch Tố lại kể với anh.
- Có phải anh xem trộm không?
Đường Tâm nhìn chằm chằm vào Đường Trọng hỏi.
Đường Trọng tức giận nói:
- Là anh xem thì làm sao? Anh là anh ruột của em, vì sao anh không thể xem nhật kí của em? Anh chỉ muốn xem một chút…xem em có yêu sớm hay không thôi?