Đường Trọng cho rằng mình cứ chối như thế thì những cô gái có ý đồ với thân thể mình sẽ biết khó mà lui.
Không ngờ là thời điểm ăn điểm tâm, Mỹ Phù lại bưng khay đồ ăn tới ngồi cạnh Đường Trọng, mặt cười ngọt ngào nói với Đường Trọng:
- Đường, đêm qua anh ngủ có ngon không?
- Rất ngon.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Ngồi máy bay mười tiếng đồng hồ, điều khát vọng nhất là có thể ngủ trên một cái giường thật lớn. Cảm tạ Yale đã để cho tôi thực hiện được nguyện vọng.
- Thế thì tốt quá rồi.
Mỹ Phù cười khanh khách, nhìn Đường Trọng nói:
- Thảo nào đêm qua em rủ anh đi chơi đêm lại bị anh từ chối. Anh không biết anh đã bỏ lỡ cảnh đẹp thế nào đâu.
Chơi đêm?
Tiêu Nam Tâm và Roman ngồi đối diện với Đường Trọng đồng thời ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn cô gái tóc vàng này. Các cô này cũng trực tiếp quá nhỉ?
Đường Trọng không ngờ cô lại nói chuyện này ra trước măt mọi người những vậy. Chẳng lẽ cô ấy chỉ muốn mời mình đi chơi đêm chứ không chơi những nơi khác sao? Thí dụ như chơi một thân thể nóng bỏng xinh đẹp chẳng hạn.
Ý nghĩ của cô ấy thật là đơn thuần đấy, mình lại đi xuyên tạc ý tốt của người ta là sao?
Ý nghĩ vừa lóe lên liền biến mất, Đường Trọng cười ha hả nói:
- Thực xin lỗi, hôm qua tôi thật sự mệt mỏi quá, sau khi về đi nằm liền ngủ ngay. Dù sao thì chúng ta còn có nhiều thời gian mà, đúng không?
- Vậy tối hôm nay thì sao?
Mỹ Phù ép sát từng bước.
- Tối nay thế nào?
- Tốt.
Đường Trọng sảng khoái đồng ý.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Nam Tâm và Roman, cười nói:
- Lúc ngồi phi cơ, hai người các cô không phải nói đại học Yale là kỳ tích trong lịch sử kiến trúc sao? Các cô không phải rất muốn xem cảnh đêm của Yale sao? Mỹ Phù đồng ý làm hướng dẫn viên du lịch cho chúng ta đó.
Biểu lộ của Mỹ Phù cứng đờ, sau đó khôi phục tự nhiên rất nhanh, nhiệt tình mời chào.
- Đúng vậy, hai bạn, tôi rất vinh hạnh được trở thành người hướng dẫn du lịch cho các người.
- Như vậy sẽ không quấy rầy hai người chứ?
Tiêu Nam Tâm thả dĩa ăn trên tay xuống, dùng khăn giấy vừa lau miệng, cười nói.
- Đương nhiên là không rồi.
Mỹ Phù nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Nam Tâm. Cô cảm thấy cô gái này có địch ý với mình.
Cô nhìn Đường Trọng, lại nhìn Tiêu Nam Tâm, đột nhiên như hiểu ra điều gì.
- Thế thì tốt quá rồi.
Tiêu Nam Tâm nói.
- Mấy giờ thế? Chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.
Ăn sáng xong, dưới sự dẫn đường của William Vance, đoàn người liền đi thăm đại học Yale.
Đại học Yale rất nổi tiếng trong các trường đại học trên thế giới, một số kiến trúc còn được coi là điển hình cho các kiến trúc trong lịch sử. Viện mỹ thuật đại học Yale, viện nghệ thuật....
Trong mắt Đường Trọng, Nam Đại đã coi là trường học đỉnh cấp của Trung Hoa rồi. Thế nhưng sau khi đi thăm trường đại học Yale, Đường Trọng mới cảm thấy Nam Đại so với nó còn một khoảng cách rất xa, muốn đuổi theo hoặc vượt qua thì không biết phải dùng bao nhiêu tiền xây dựng các trung tâm và thư viện hiện đại mới đủ.
Sư Vĩnh Cương cũng tán dương rất nhiều với độ cao kiến trúc và nhân văn của Yale, William Vance mỉm cười tiếp nhận ý tốt cả.
Sau khi ăn trưa xong, mấy người Đường Trọng lại được viện trưởng William Vance kéo tới lớp học của giáo sư tâm lý học nổi tiếng của đại học Yale, tự cảm nhận phóng cách dạy học của Yale và phong thái của giáo sư.
Trên lớp học, Đường Trọng bị dẫn chứng phong phú và quan điểm dạy học cởi mở của giáo sư Sirloin hấp dẫn, thầm nghĩ trường học đừng hàng đầu thế giới quả là danh bất hư truyền. Nam Đại có học viện tâm lý học tốt nhất cả nước, ngoài viện trưởng Tiêu Dục Hằng và một số ít giáo sư ra thì các thầy giáo khác vẫn dạy học theo lối máy móc, phổ biến là lối giáo dục nhồi vịt.
Chuyện này lại khiến hắn cảm thấy áp lực và cấp bách. Hắn biết rõ viện trưởng Tiêu Dục Hằng vẫn luôn cố gắng đề cao tiêu chuẩn của tâm lý học Trung Hoa, đẩy ngành học này tới gần với trình độ thế giới. Nhưng sau khi dự thính về xong, Đường Trọng biết rõ là con đường đầy gánh nặng này còn xa lắm.
Đường Trọng nhìn về phía Tiêu Nam Tâm được sắp xếp ngồi cách hắn không xa, phát hiện ra hình như cô cũng đang có điều suy nghĩ. Không biết là cô nghĩ về vấn đề thầy giáo giảng hay là nghĩ về chênh lệch tâm lý học giữa hai quốc gia.
Dường như chú ý tới có người nhìn mình, Tiêu Nam Tâm quay sang, ánh mắt hai người đối mặt, sau đó tách ra rất nhanh.
Mỹ Phù ngồi cạnh Đường Trọng nhạy cảm phát hiện ra cảnh này, khóe miệng lộ nụ cười mỉm.
Chương trình học chấm dứt, Sư Vĩnh Cương dẫn theo sinh viên đứng dậy vỗ tay. Giáo sư Sirloin đi tới nắm tay chào hỏi thân thiết những sinh viên dự thính này, hơn nữa còn nhờ bọn họ đưa ra nhận xét quý giá.
Mùi cà phê thơm nồng đậm, các loại điểm tâm tinh xảo. Viện trưởng William Vance mời khách và năm sinh viên của học viện tâm lý học Yale đi tới phòng mình hưởng thụ tiệc trà.
Nói về nghiên cứu các món ăn thì người Trung Hoa đi trước các quốc gia phương tây cả ngàn năm.
Tuy ngoài miệng khen ngợi không dứt đối với những món điểm tâm của viện trưởng nhưng thật ra trong lòng bọn họ cũng không cảm thấy mấy món này ngon lành ở đâu.
Một số bánh bích quy ngòn ngọt mà thôi, nếu so với trà bánh Tô Hàng, Việt - Quảng thì chỉ là rẻ rách.
Tìm được một khoảng thời gian trống, Carter bưng chén cà phê đi tới cạnh William Vance, vừa cười vừa nói:
- Viện trưởng tiên sinh, tôi cảm thấy phương thức tiếp đãi khách của chúng ta thật là đơn giản quá.
Con cáo già như William Vance làm sao không nắm được tâm tư của người sinh viên này, không thay đổi sắc mặt rồi hỏi:
- Ô, vậy sao? Em có đề nghị gì tốt hơn không?
- Các bạn người Trung Hoa của chúng ta từ vạn dặm xa xôi tới đây, chúng ta cần phải cho bọn họ một hành trình khó quên. Chỉ đi thăm sân trường, nghe giảng bài thì cũng quá không thú vị rồi...
`- Tôi cũng cho là như vậy.
William Vance gật đầu khẽ.
- Carter, em có đề nghị gì thì nói ra đi. Thầy sẽ cân nhắc.
- Thi biện luận một hồi đi.
Carter nói.
- Em biết rõ chúng ta có truyền thống như vậy.
Đúng là mỗi năm khi trao đổi sinh viên, sinh viên hai trường đều dùng đủ cách để tiến hành cạnh tranh. Mà thi biện luận là phương thức hay dùng nhất.
Một phương diện là biện luận liên quan tới tâm lý học có thể khiến cho mọi người thấy được tình huống tích lũy tri thức của các sinh viên. Hơn nữa thi biện luận cũng là một trận so trí đấu dũng, hai bên đều dùng tất cả ác chiêu thần kỳ, đấu võ mồm để hất đối thủ xuống ngựa.
Thứ ba là nếu thi biện luận mà đưa ra được chứng cứ sỉ nhục đối phương thì đó là quang minh chính đại, không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào. Đây mới là điều Carter quan tâm nhất. Hắn không thích Đường Trọng, rất không thích.
Những trận đấu biện luận trước, không ngoài dự tính, tất cả đều là sinh viên học viện tâm lý học của Yale thắng cả.
Lúc này bọn họ cũng vẫn tiếp tục quá khứ huy hoàng của mình thôi.
William Vance vờ do dự một phen, nói:
- Carter, tôi cần phải thương lượng với các thầy giáo Trung Hoa đã. Nếu bọn họ từ chối thì tôi cũng không thể ép được.
Carter chế nhạo:
- Bọn họ sợ sao? Đương nhiên dựa theo chiến tích trước kia thì bọn họ có từ chối cũng là chuyện đương nhiên thôi.
William Vance vỗ vỗ bả vai Carter, nói.
- Carter, chúng ta phải coi bọn họ là bạn.
- Đương nhiên. Ai nói là không phải đâu?
Carter cười ha hả.
William Vance đi tới cạnh Sư Vĩnh Cương, nói.
- Viện trưởng tiên sinh, có uống một ly cà phê nữa không?
- Không cần đâu. Cám ơn viện trưởng.
Sư Vĩnh Cương lễ phép cảm tạ.
P- Cà phê ngon lắm. Tôi nghĩ nếu uống thêm thì sao này sẽ nhớ đấy.
- Đó là vinh hạnh của tôi.
William Vance vui vẻ nói:
- Viện trưởng tiên sinh, vừa rồi có sinh viên tìm tôi nói muốn thi biện luận với vô số Trung Hoa. Bọn họ nói là như thế có thể hiểu được tri thức và thói quen học tập của sinh viên nước bán, cũng gia tăng hiểu biết của hai bên, cùng tiến bộ... Ôi, tôi thấy bọn họ nói như vậy, đáp rằng tôi không thể đồng ý, phải trưng cầu ý kiến của các ông.
Sư Vĩnh Cương chần chờ trong vài giây, sau đó sảng khoái đồng ý, nói:
- Điều này cũng tốt quá rồi. Tôi nghĩ các sinh viên Nam Đại nhất định sẽ cam tâm tình nguyện có hoạt đồng như vậy đấy.
Nếu hắn từ chối thì sẽ chỉ khiến sinh viên Yale xem thường mà thôi. Đã không thể từ chối thì làm sao không đồng ý lưu loát một chút.
- Vậy thì tốt quá rồi.
William Vance nắm tay Sư Vĩnh Cương, nói:
- Viện trưởng tiên sinh, chúng ta quyết định như vậy nhé. Buổi tối nay ông thấy có được không?
- Không có vấn đề gì.
Sư Vĩnh Cương đồng ý.
- Bọn họ với chúng ta thi biện luận sao?
Roman kinh ngạc nói:
- Trước kia cũng có tiết mục này sao?
- Quả nhiên là tới rồi.
Kim Sâm cười lạnh nói.
- Em cố ý tìm người nghe ngóng, quả nhiên trước đây có chuyện này, hơn nữa mỗi lần đều có kết quả là chúng ta thua đấy.
- Bọn họ muốn làm nhục chúng ta.
Tiêu Nam Tâm cũng rất tức giận.
- Lúc này chúng ta nhất định không thể để bọn chúng thỏa mãn.
- Không tồi. Nam Tâm nó rất đúng.
Sư Vĩnh Cương biểu lộ vẻ nghiêm trọng, nói:
- Mặc kệ là có mục đích gì, mặc kệ là kết quả trận đấu trước kia thế nào, lúc này cũng không phải như vậy. Bởi vì sinh viên chúng ta mang đi lần này khác rồi. Lúc này chúng ta nhất định phải thắng.
- Đề mục biện luận là gì? Bao giờ thì bắt đầu thi? Chúng ta có thời gian chuẩn bị không?
Roman hỏi một hơi ba câu.
- Thời gian thi là tám giờ tối này. Địa điểm trận đấu do học viện tâm lý học Yale sắp xếp. Đề mục biện luận tạm thời còn chưa biết. Dựa theo lệ cũ, hẳn là rút thăm tại chỗ để quyết định.
Sư Vĩnh Cương giải thích.
- Chúng ta không phải là không có nổi một chút thời gian để chuẩn bị sao?
Vương Địch Âu nhíu mày nó.
- Không sai.
Sư Vĩnh Cương gật đầu.
- Đương nhiên bọn họ cũng không có thời gian chuẩn bị.
- Cũng công bằng đấy.
Đường Trọng cười.
Sư Vĩnh Cương nhìn quét qua năm sinh viên trong phòng, sau đó ánh mắt rơi vào Kim Sâm, vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Kim Sâm, em là quán quân kỳ thi biện luận của trường và của viện, trận đấu này do em phụ trách, chỉ được thắng, không được thua.
�ường Trọng vừa trở về phòng, lập tức nhận được tin nhắn.
- Đường, đi chơi tối ở Yale với em không?
Người gửi là Mỹ Phù. Buổi tối lúc ăn cơm cô đã xin số điện thoại của hắn.
Đi chơi tối ở Yale? Quá trình chơi tối muôn màu muôn vẻ đó. Mấy cô gái ngoại quốc này thật là gan dạ, cũng thật trực tiếp.
Đường Trọng cười cười, trả lời:
- Thực xin lỗi, tôi ngủ rồi.