Hai cha con rất ‘ vui vẻ ’ ăn một bữa tối rất không vui vẻ. Bởi vì đều có tâm tư cho nên quả thật bữa cơm này cũng ăn không biết ngon là gì.
Sau khi ăn xong, cha con Vương Kỳ Khuê xin cáo từ, Đường Trọng cùng Tiêu Nam Tâm vâng lệnh đi tiễn khách.
- Đường Trọng, Nam Tâm, hai người trở về đi.
Tại bãi đỗ xe cư xá, Vương Kỳ Khuê dừng bước lại, cười ha hả nói:
- Cũng không phải là người ngoài, sao phải đưa tiễn làm gì? Thầy giáo cũng quá khách khí.
- Tôi cũng biết thầy giáo khánh khí.
Đường Trọng rất nghiêm túc gật đầu.
- Đều là người một nhà, sao phải đi tiễn làm gì? Lúc tôi đi ra cửa, thầy cũng không cho người đi tiễn tôi.
Tiêu Nam Tâm trợn tròn mắt, hung hăng liếc nhìn Đường Trọng, cuối cùng lại nhịn xuống không nói lời gì.
- Đó là thấy giáo yêu quý cậu hơn một chút.
Vương Kỳ Khuê vừa cười vừa nói.
- Tốt rồi. Chúng tôi trở về đây. Hai người cũng trở về nghỉ ngơi sớm một chút.
Nói xong, Vương Kỳ Khuê liền chui vào phòng điều khiển, bắt đầu phát động chiếc xe.
- Gặp lại.
Vương Địch Âu non nớt hơn nhiều cho nên không làm được như cha, trong lòng uất hận nhưng trên mặt lại trò chuyện vui vẻ. Ngữ khí nói chuyện và sắc mặt cũng không tốt.
Dĩ nhiên hắn biết rõ mấy người nhà này có chủ ý gì, hắn cũng biết bọn họ liên hợp soạn sách để công kích quan điểm học thuật của cha mình tại trên báo chí tâm lý học quốc tế. Thế nhưng hắn nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao người ta đối xử với cha như vậy rồi, cha còn chạy tới thăm hỏi, ăn cơm làm gì?
Hắn hận đám người Tiêu Dục Hằng, Đường Trọng, Tiêu Nam Tâm, cũng không hài lòng với biểu hiện của cha mình.
Người ta mới vừa giơ bàn tay lên, cha đã chủ động đem mặt qua, như vậy mà cũng coi được sao?
Cái này lại khiến trong lòng của hắn cảm thấy rất uất ức. Thế nhưng cha đã quyết định, cũng không phải hắn có thể sửa đổi đấy.
- Phải gọi là sư thúc.
Đường Trọng răn dạy nói.
- Còn nhỏ không thể không có lễ phép. Không biết lớn nhỏ là cái gì sao?
Vương Địch Âu lại càng thêm tức giận. Dựa vào cái gì mà bối phận của mình thấp hơn hắn?
Sắc mặt hắn đỏ tía, thở phì phì cũng không nói chuyện, quay người kéo cửa xe phía sau ra, nhanh chóng chui vào.
- Thật sự là không có lễ phép. Nhất định là gia trưởng không giáo dục tốt.
Đường Trọng rất bất mãn nói cùng Nam Tâm:
- Có một gã gọi là Đinh Tuấn Hạo, bởi vì cha mẹ không giáo dục tốt cho nên hắn đã chạy đi khắc chữ trên tượng nữ thần Ai Cập, làm chúng ta mất mặt với nước ngoài.
- Tôi đã nghe nói qua chuyện này.
Tiêu Nam Tâm nói. Nghĩ thầm, cha con nhà họ Vương bị Đường Trọng đấu gắt gao đấy. Như vậy cũng tốt, có hắn khiến cho cha con bọn họ ngột ngạt, bên tai ông nội cũng thanh tĩnh.
- Tại Hận Sơn, trên thân cây, trên tảng đá, còn có cả trên tường ngục giam, tôi đều ghi ‘ Đường Trọng là một tên du côn ’, như vậy người khác có xem cũng không lấy, thấy được cũng không thể cho truyền thông đưa tin.
Đường Trọng nói.
- Hắn chọn sai địa điểm, làm chuyện sai lầm. Nếu như hắn khắc chữ ở trên quần áo của chính mình thì đó chính là nghệ thuật. Nếu như hắn khắc chữ ở trên cánh tay của mình, đó chính là hình xăm. Khắc vào bên trên tượng thần…
- Đó là cái gì?
- Đó là ngu xuẩn.
Đường Trọng nói.
- Có thể trong lòng nguyền rủa thần linh, nhưng ngàn vạn không được nói ra. Tựa như bọn hắn chiếm cứ toàn bộ danh sơn sông rộng tốt nhất thế giới, lại nói đây chẳng qua là vì tu hành giảng đạo cần. Mỗi một vật phẩm đều công khai ghi giá, lại nói rằng đây là tín đồ ‘ bố thí ’.
- Đây là anh xúc phạm thần thánh sao?
- Tôi không tin thần.
Đường Trọng nói.
Con mắt xinh đẹp của Tiêu Nam Tâm bắt đầu híp lại, nói:
- Tôi cũng không tin.
Sau đó, hai người vô cùng có ăn ý cười ha hả.
- Xe của bọn hắn cũng đi xa. Chúng ta không phải là phải đi về rồi hả?
Đường Trọng cười hỏi.
Tiêu Nam Tâm vẫn không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm vào Đường Trọng hỏi:
- Lần đầu tiên anh về nhà không phải là tôi có đi tiễn anh hay sao? Chẳng lẽ trong mắt anh tôi cũng không phải là người à?
Tiêu Nam Tâm vẫn nghẹn đến bây giờ, coi như là đã cho Đường Trọng mặt mũi.
- Chỉ đùa một chút thôi.
Đường Trọng ngượng ngùng nói.
- Dùng trí thông minh của cô cùng với thân phận thiếu nữ thiên tài lĩnh vực tâm lý học, nhất định hiểu rõ những lời này của tôi. Tôi nói lời đó để cho thấy quan hệ giữa tôi, cô cùng thầy Tiêu vô cùng tốt, căn bản không cần nghênh đón tống tiễn, chủ yếu là để cho hai cha con bọn hắn ghen tỵ thoáng một phát. Không có ác ý gì.
- Thì ra là như vậy.
Tiêu Nam Tâm hiểu rõ gật đầu.
- Đã như vậy, vậy sau này tôi sẽ không tiễn anh nữa.
- Không được.
Đường Trọng rất dứt khoát từ chối.
- Vì sao không được?
- Bầu trời tối đen tôi không biết đường.
Vẻ mặt Đường Trọng thành thật nói.
Kỳ thật đối với Đường Trọng mà nói, Tiêu Nam Tâm có tiễn hắn hay không cũng không quan trọng.
Thế nhưng nếu nói như vậy, nhất định sẽ làm cho Tiêu Nam Tâm rất tức giận.
Thì ra việc tôi tiễn anh đi về đối với anh mà nói chỉ là một chuyện râu ria thôi à? Như vậy chẳng phải hành động trước kia của tôi là rất lãng phi sao?
Tiêu Nam Tâm có nguyện đưa tiễn Đường Trọng hay không là một chuyện nhỏ, nhưng nếu như Đường Trọng chủ động không cho người đưa tiễn thì đó chính là đả thương người rồi.
Đường Trọng làm sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy được? Nói như vậy, hắn chẳng phải biến thành ‘ Đinh Tuấn Hạo ’ sao?
Khóe miệng Tiêu Nam Tâm giương lên, không nói gì.
Hai người về đến nhà, viện trưởng Tiêu Dục Hằng trong phòng khách đã pha trà xong.
Nhìn thấy Đường Trọng cùng Tiêu Nam Tâm trở về, hắn vẫy vẫy tay, nói:
- Tới uống trà.
Đường Trọng đi đến ghế sofa đối diện với Tiêu Dục Hằng ngồi xuống, vừa cười vừa nói:
- Lại có lộc ăn. Có thể được thưởng thức trà thầy giáo pha.
- Mũi cậu đủ nhọn rồi đấy.
Tiêu Dục Hằng vừa cười vừa nói.
- Vẫn chưa gọi điện thoại cho cậu, sao cậu đã chạy tới?
- Em chỉ tính toán một chút, biết rõ hôm nay bà làm vằn thắn, cho nên em vội vàng chạy tới.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Đang ở trong phòng bếp lau dọn, bà lão nghe thấy lời Đường Trọng nói, cười không ngậm miệng được, nói:
- Thằng nhóc này khéo nịnh quá. Nếu cháu thích ăn sủi cảo bà nấu, vậy thì mỗi ngày đến đây ăn cơm là tốt rồi. Mỗi ngày bà sẽ làm vằn thắn cho cháu ăn.
- Cái đó sao được? Làm vằn thắn là việc rất vất vả. Cháu cũng không thể khiến bà phải mệt nhọc.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn nào dám ngày nào cũng đến đây ăn cơm? Nói như vậy, quan hệ giữa hắn và nhà họ Tiêu là như thế nào?
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
Bà lão liếc nhìn Đường Trọng một cái, lại nhìn Tiêu Nam Tâm ngồi ở bên cạnh Đường Trọng, trong lòng nhẹ nhàng thở dài.
- Biết rõ bữa cơm này không thể ăn, cho nên tôi không cho Nam Tâm gọi điện thoại cho cậu tới.
Tiêu Dục Hằng vừa cười vừa nói.
- Nếu cậu chưa ăn no, đâu có lạ gì đám bọn họ.
- Thầy dạy đồ đệ tốt.
Đường Trọng cảm thán nói.
- Ừ. Em nhìn ra cái gì?
Tiêu Dục Hằng cười hỏi.
- Nhìn ra Vương Kỳ Khuê không phải là một nhân vật đơn giản.
Đường Trọng nói.
- Quyển sách của thầy giáo vừa phát ra.
- Là chúng ta. Cũng có công lao của em cùng Nam Tâm.
Viện trưởng Tiêu Dục Hằng uốn nắn nói.
- Được rồi. Chúng ta. Quyển sách này của chúng ta vừa phát ra, thì đã có không ít người nhìn ra chủ yếu là nhằm vào luận điểm tâm lý học xí nghiệp của Vương Kỳ Khuê đấy. Đã có một ít truyền thông e sợ cho thiên hạ không loạn đã viết ra một bài có tiêu đề là ‘ tình thầy trò rạn nứt ’. Ở vào tình huống này, Vương Kỳ Khuê nhất định là ở vào hoàn cảnh xấu đấy. Thứ nhất, hắn là học sinh của thầy, là thầy một tay giáo dục ra đấy. Thậm chí, hắn được ra nước ngoài học cũng là thầy giúp hắn đấy. Học phí là do thầy thương lượng cùng trường học giúp hắn đấy. Thứ hai là hắn động đao công kích vị ân sư này trước. Hắn không chỉ là công kích mà còn là phá vỡ toàn bộ, chối bỏ toàn bộ. Nếu như tiền căn hậu quả này đều bị báo chí đưa tin ra, như vậy thanh danh của hắn có thể xấu tới mức nào.
Tiêu Dục Hằng gật đầu cười, nói:
- Ừ, em nói tiếp đi.
Đường Trọng nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, sau đó nói tiếp:
- Cho nên, sau khi hắn nhìn thấy bài báo đó, phản ứng đầu tiên của hắn chính là hủy bỏ hết thảy, mua vé máy bay quay lại Trung Hoa, mang theo con trai đến nhà thầy giáo thăm hỏi, hơn nữa lại ở lại ăn bữa cơm tối. Nếu như em suy đoán đúng thì ngày mai, nhất định Vương Kỳ Khuê sẽ không cẩn thận đưa hành trình của mình ra ngoài ánh sáng, trong lúc tiếp thụ phóng viên phỏng vấn, nhất định sẽ bị hỏi vấn đề thầy trò tranh chấp. Hắn sẽ phủ nhận nói tuyệt đối không có chuyện như vậy, hơn nữa nói tình cảm giữ hắn và thầy giáo vô cùng tốt, tối qua còn ăn cơm cùng nhau. Nếu như hắn càng không biết xấu hổ thì có thể sẽ nói ra những câu như cha con hắn coi thầy như cha… Cuối cùng, hắn sẽ thẳng thắn nói ý nghĩ của mình, giữa hắn và thầy chỉ tồn tại tranh giành quan điểm học thuật, không tồn tại mâu thuẫn cùng hiểu nhầm tình cảm tư nhân.
Nụ cười trên mặt Tiêu Dục Hằng lại càng thêm nồng đậm rồi, dùng đầu ngón tay gõ vào đùi. Động tác này chỉ xuất hiện lúc hắn xem vở kịch hắn thích nhất.
- Ừ, em nói tiếp đi.
Viện trưởng Tiêu Dục Hằng lại nói mấy chữ này.
- Sau đó, hắn sẽ dẫn theo dao mổ đằng đằng sát khí nhào về phía thầy.
Giọng nói của Đường Trọng bắt đầu trở nên lãnh liệt.
- Trước dùng đại nghĩa, sau đó lại chọc dao nhỏ. Cái này là chuyện thần cùng ngụy quân tử thích làm nhất.
Ngón tay Tiêu Dục Hằng vẫn đang có tiết tấu đánh vào đùi, thật lâu không nói gì.
Thật lâu mới nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Tôi có hai đồ đệ tốt. Một là hắn, một là em.
- Em còn trẻ, có rất nhiều thứ phải học.
Đường Trọng khiêm tốn nói.
- Học thuật của em ngắn hơn hắn nhưng nhân tính của em lại dài hơn hắn.
Tiêu Dục Hằng bình luận nói:
- Nếu như em có thể chuyên tâm nghiên cứu học thuật, đợi một thời gian nữa, tiền đồ của em sẽ là không có giới hạn. Nếu thực sự có một ngày như vậy, tôi hy vọng em giống như Vương Kỳ Khuê.
Đường Trọng hiểu rõ ý của Tiêu Dục Hằng. Vương Kỳ Khuê tích lũy tri thức từ Tiêu Dục Hằng, nhưng lại thành lập quan điểm mới của mình, chối bỏ toàn bộ quan điểm của thầy giáo. Thầy Tiêu Dục Hằng muốn mình học tập Vương Kỳ Khuê, vậy thì chính là muốn hắn làm chuyện giống như Vương Kỳ Khuê.
Không phá thì không xây được. Vì chính mình, đạp đổ người khác là chuyện vô cùng quan trọng.
Thí dụ như Tiêu Dục Hằng, hắn là ngôi sao sáng trong lĩnh vực tâm lý học tai Trung Hoa. Hướng hắn khai đao là có thể giống như Vương Kỳ Khuê, lập tức có thanh danh cùng địa vị trong xã hội cực lớn.
Nhưng khác nhau giữa mình cùng Vương Kỳ Khuê chính là thầy giáo Tiêu Dục Hằng tự nguyện vì mình mà chấp nhận bị bổ đao.
Phần nhân tình này không thể nói là không nặng. Quả thật là ân cùng tái tạo.
Đường Trọng cười lắc đầu, nói:
- Thầy, em không phải Vương Kỳ Khuê. Em là Đường Trọng.