Khi Đường Trọng mở mắt ra, cũng có một đôi mắt sáng ngời xinh đẹp đang nhìn hắn.
- Đang nghĩ tới chuyện kết hôn đây.
Khương Khả Khanh cười nói tự nhiên.
- Vì sao?
Đường Trọng hỏi.
- Buổi tối ngủ có người làm bạn, sáng dậy rời giường có thể chúc buổi sáng tốt làm. Loại cảm giác này cũng không tệ lắm.
Khương Khả Khanh đặt một cánh tay dưới đệm, áo ngủ rộng thùng thình tụt xuống, để lộ một đoạn cánh tay trắng như ngọc.
Chú ý tới ánh mắt của Đường Trọng, Khương Khả Khanh cười khanh khách nói:
- Gợi cảm không?
- Gợi cảm lắm.
Đường Trọng khen ngợi. Hắn nói những lời này đều phát ra từ nội tâm cả. Nếu như ngay cả Khương Khả Khanh mà không thể dùng từ "gợi cảm" để hình dung thi hắn thật cũng không còn biết ai có thể dùng từ này nữa.
- Ôi, tôi là một người phụ nữ đẹp như thế, lại không cho người đàn ông nào được hưởng, thật sự là phung phí của trời mà.
-......
- Cậu không đồng ý à?
- Tôi rất đồng ý.
- Đúng là biết nghe lời.
Khương Khả Khanh ôm cổ Đường Trọng, hôn mạnh lên trán hắn một cái rồi nói:
- Rời giường, đi làm điểm tâm giúp tôi đi.
Đường Trọng đứng từ trên giường dậy, nhìn quần áo nhăn nhúm trên người, cười khổ.
Đêm qua hắn kể chuyện cho Khương Khả Khanh xong, thế là Khương Khả Khanh lăn ra ngủ. Hắn cũng không tắm rửa, thậm chí quần áo cũng chẳng thèm cởi, nằm đó ngủ luôn.
Lúc ấy là vì thuận tiện, giờ phát hiện ra chuyện này đúng là phiền toái.
Hắn là ngôi sao được vạn người chú ý, bên ngoài có vô số fans hâm mộ và phóng viên ngó chừng hắn. Nếu để bọn họ phát hiện ra hắn dùng hình tượng kỳ nhân này thì sợ là trên báo sẽ lập tức xuất hiện một tiêu đề: Một đêm bét nhà, Đường Trọng ăn mặc lôi thôi như người rừng.
Khương Khả Khanh đi tắm buổi sáng, vừa dùng khăn mặt lau tóc vừa đi ra, nhìn Đường Trọng rồi nói:
- Quần áo này không mặc được nữa rồi. Nếu không để người khác nhìn thấy còn tưởng là tôi làm gì cậu đấy.
- Tôi cũng không mang theo quần áo.
Đường Trọng nói.
- Không sao. Cậu tắm trước đi. Dưới lầu có cửa hàng quần áo, tôi xuống chọn cho cậu vài món.
Khương Khả Khanh nói.
- Cám ơn.
Sóng mắt Khương Khả Khanh lấp lánh, liếc hắn nói:
- Hai chữ này xem ra không đủ sức nặng đâu.
Đường Trọng cười. Rất nhiều chuyện hắn đều ghi tạc trong lòng.
Khương Khả Khanh làm vì hắn, làm sao có thể chỉ dùng một tiếng cám ơn này mà trả hết được chứ?
Đường Trọng tắm xong, Khương Khả Khanh đã mang một túi đồ vừa "mua sắm" trở về.
- Ít hàng quá, cũng chẳng có nhiều sự chọn lựa.
Khương Khả Khanh nói.
- Không sao đâu, thế này tốt lắm rồi.
Đường Trọng nói. Âu phục Armani, quần và áo sơ mi, còn cả cà vạt. Mấy món này trước kia bản thân hắn sao mà mua nổi chứ.
- Thay đi. Xem thử ánh mắt của tôi thế nào.
Khương Khả Khanh thúc giục.
Đường Trọng liền mang mấy bộ đồ vào phòng tắm thay. Đợi tới khi hắn đi ra một lần nữa thì đã trở thành một thiếu niên đẹp giai đi giày tây rồi.
Khương Khả Khanh rất hài lòng đối với kiệt tác của mình, tay phải vỗ vỗ vai trái, nói:
- Khương Khả Khanh, cô đúng là một thiên tài.
- Cũng chứng tỏ là tôi đâu có tồi.
Đường Trọng cũng tự thiếp vàng lên mặt mình.
Khương Khả Khanh bĩu môi, nói:
- Giấy vẽ có đẹp mấy mà họa sĩ trình độ kém thì bức họa có thể bán giá cao không?
-......
- Không ai lại bởi giấy vẽ tốt mà đi mua bức họa cả.
Khương Khả Khanh lại bổ đao một lần nữa.
Bị Khương Khả Khanh dùng giấy vẽ để hình dung mình, Đường Trọng đúng là dở khóc dở cười.
Ăn sáng tại nhà hàng trên lầu sáu của khách sạn, lần này không bị mấy người Nhật quấy phá như trước nữa.
- Đàm phán thuận lợi không?
Đường Trọng cười hỏi. lần trước cũng là nhà hàng này, hắn và mấy người Nhật bản đã tranh cãi một phen, kết quả biện luận là hắn thắng. Thật ra trong hiện thực thì hắn đã thua rồi.
Miệng nhỏ của Khương Khả Khanh đang cắn bánh bao, nói:
- Bọn họ quá tham lam, tôi lại không thích để bị người khác chiếm lợi cho nên chuyện này còn chưa xong.
- Bọn họ gặp cô đúng là kỳ phùng địch thủ rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Với hiểu biết của hắn về đám Đằng Tỉnh Ưng, bọn họ vì nắm quyền chủ động của lần đàm phán này, nhất định sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Thế như đối thủ của bọn họ lại là Khương Khả Khanh, dù bọn họ có dùng thủ đoạn nào đi nữa thì cũng chỉ mất công mà thôi. Chắc hiện giờ Đằng Tỉnh Ưng cũng đang rất đau đầu.
Đúng lúc này, di động của Khương Khả Khanh đặt trên bàn đổ chuông.
Cô nhìn số điện thoại, dùng tư thế ưu nhã lau tay, lúc này mới bấm nghe, hỏi:
- Có chuyện gì?
- Boss, chúng tôi thăm dò được tin tức, Đằng Tỉnh Ưng liên hệ tốt với bên Tây Thiết, nghe nói buổi trưa sẽ ký tên hợp tác.
Trong loa truyền tới giọng một người phụ nữ.
- Biết rồi.
Khương Khả Khanh nói. Khi nói ra những lời này, cô nhíu mày, biểu hiện là đang không vui vẻ lắm.
- Sao rồi? Bị người ta đoạt trước sao?
- Tôi không phải tức giận vì chuyện đó.
Khương Khả Khanh nói.
- Tôi chỉ sợ đám khốn kiếp Tây Thiết kia cầm đồ vật của quốc gia đi làm lợi cho người khác thôi. Với hiểu biết của tôi về Đằng Tỉnh Ưng, Tây Thiết nếu muốn hoàn thành vụ làm ăn này thì nhất định phải hi sinh rất lớn.
- Vậy giờ cô muốn làm gì?
Đường Trọng cười híp mắt.
Khương Khả Khanh đập bàn một cái, tức giận nói:
- Đồ mà bà đã muốn, đừng có ai hy vọng cướp đi được.
Thấy Đường Trọng dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, Khương Khả Khanh cười phì một tiếng, nói:
- Được nhiên, những thứ có thể cướp đi được thì bà đây cũng chả cần.
- Nếu nưh Đằng Tỉnh Ưng đúng là muốn hợp tác với Tây Thiết thật, vụng trộm ký hợp đồng thì tốt rồi, còn cần gì phải có ý rêu rao tin này nữa?
- Cho nên mới nói, bà đây mới là tình yêu đích thực của hắn.
Khương Khả Khanh kiêu ngạo ngẩng đầu..
- Đợi thằng rùa đen kia về thè lưỡi liếm chân bà đây, lúc đó nhất định là tôi thắng rồi.
- Hắn cũng hơi nóng vội.
Đường Trọng nói.
Khi Đường Trọng lái xe về biệt thự Tử Viên, A Ken vừa mới dậy, đang mặc đồ ngủ ăn điểm tâm trong bếp.
Nghe thấy tiếng ô tô ngoài cửa, hắn thò đầu nhìn ra, sau đó mừng rỡ kêu lên:
- Ui chao, Tiểu Tâm Tâm, cậu về rồi à? Bao nhiêu ngày rồi không nhìn thấy cậu đó. Thật sự là nhớ cậu muốn chết mà.
Trương Hách Bản ngồi trên ghế salon cầm laptop chơi game, nghe A Ken nói xong liền nhếch miệng, nói:
- Không gặp anh cũng chẳng thiếu khối thịt nào, không phải là sống vẫn tốt hay sao?
- Cái người đáng ghét này. Người ta ví von thế thôi. Ví von đấy, cô có hiểu không hả?
- Hiểu rồi. Đáng ghét.
Trương Hách Bản học theo giọng điệu của A Ken nói.
- Hừ.
A Ken hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác không thèm nói chuyện với Trương Hách Bản nữa.
Hắn ra đón Đường Trọng, nói:
- Tiểu Tâm Tâm, gần đây cậu nổi tiếng lắm nhé. Tất cả báo chí đều đang đưa tin về chuyện của cậu. Chuyện kia thật sự do cậu làm sao?
- Chuyện gì nhỉ?
Đường Trọng cười hỏi.
- Đánh cảnh sát đấy. Đâm gãy rào chắn, còn cả Tô gia của Tô Hàng sụp đổ nữa. Đều là do cậu làm à?
Trí tò mò của A Ken thiêu đốt hừng hực, mà ngay cả Trương Hách Bản cũng bởi nghe lén bọn họ nói chuyện mà để đối thủ chiếm lợi rồi.
- Đánh cảnh sát và đâm rào chắn là do tôi làm.
Đường Trọng nói.
- Thế còn đại gia tộc kia sụp đổ thì không phải cậu làm à? Sao lại có nhiều người nói là có liên quan tới cậu đấy.
- Không phải tôi làm đâu.
Đường Trọng nói.
- Bọn họ làm chuyện phạm pháp, cuối cùng cũng bị bắt thôi. Không phải là hôm nay thì là ngày mai, tôi chỉ trùng hợp đụng phải thôi.
- Thế còn Tô Sơn kia thì sao? Đúng là bạn gái cậu thật à?
- Chúng ta chỉ là bạn bè thôi.
Đường Trọng nói. Xem ra mình cũng nhiều lời đồn đại yêu đương ghê.
A Ken lườm Trương Hách Bản, nói:
- Ôi chao, đúng là cao hơn người khác một bậc đấy.
Trương Hách Bản đương nhiên biết rõ là A Ken đang hạ thấp mình, rất khinh thường đáp:
- Có phải là đẹp hơn tôi hay không thì tôi không biết. Người nào nhìn sẽ tự so sánh. Bộ ngực của tôi to hơn của cô ta, chỉ cần không phải kẻ ngốc là thấy rồi phải không?
Đường Trọng liền quay mặt nhìn về phía bộ ngực khủng của Trương Hách Bản dưới tấm áo phông in Spiderman, thầm nghĩ, Trương Hách Bản quả là nói không sai. Về phương diện này đúng là cô ấy có vốn liếng để khinh thường quần hùng mà.
- Bộ ngực lớn thì sao chứ? Ai mà thèm quan tâm?
A Ken tức giận nói.
- Ôi chao, chị A Ken à, em gái A Ken, bà cô A Ken, chỉ cần là đàn ông thì bọn họ đều nhìn cái này cả đấy.
Trương Hách Bản khinh thường. Anh có phải là đàn ông đầu mà hiểu được điều này.
- Tôi...
A Ken dậm chân tức giận nói;
- Không nói với cô nữa.
Vì thế hắn liền dùng tư thế yểu điểu, cong mông đi lên lầu.
Đường Trọng đi tới ngồi xuống cạnh Trương Hách Bản, hỏi:
- Mọi người ở nhà khỏe không?
- Chỉ cần anh không có việc gì thì chúng tôi cũng không sao.
Trương Hách Bản nói, ý nói là mỗi lần đều do anh gây chuyện, chúng ta bị vạ lây từ anh cả.
- Cám ơn.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn biết là Trương Hách Bản vì đứng ra nói chuyện ủng hộ mình nên cũng bị dân mạng với giới truyền thông mắng vô cùng thảm.
- Tôi cũng không thèm chấp nhặt với lũ ngu dốt bọn họ.
Trương Hách Bản nói.
Dừng lại một chút, cô bổ sung:
- Tôi cũng chưa nói anh ngu dốt đâu.
-......
Cửa biệt thự lại vang lên tiếng còi xe hơi, sau đó truyền ra tiếng phụ nữ. Trương Hách Bản rướn cổ nhìn ra ngoài, ném laptop lên ghế salon, nhảy lên rất nhanh, hô:
- Chị Hồi Âm và dì Bạch về rồi.
Lâm Hồi Âm và Bạch Tố đồng thời trở về, sắc mặt cũng không tốt lắm.
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Đường Trọng hỏi.
- Trương Hách Bản, mở máy tính đi.
Bạch Tố nói. Lâm Hồi Âm gật đầu nhẹ với Đường Trọng, sau đó trực tiếp đi tới quầy bar rót nước uống.
- Làm gì vậy?
Vẻ mặt Trương Hách Bản nghi hoặc hỏi.
- Từ khóa tiệc tại Hải Thành đi.
Bạch Tố cắn răng nói.
Trương Hách Bản nghe Bạch Tố nói xong liền lập tức mở mạng tìm kiếm. Sau đó cô bị rất nhiều tin tức trước mắt khiến cho chấn kinh.
Cô nói:
- Tại sao lại xảy ra chuyện thế này được?
Cô cũng lăn lộn trong ngành giải trí nhiều năm, đối với một chuyện như thế này cũng tương đối mẫn cảm.
Ổ mại dâm ở Hải Thành bị phá, vô số ngôi sao tai to mặt lớn nhao nhao trúng đạn. Mà Lâm Hồi Âm lại vừa mới tới đó quay quảng cám mỹ phẩm dưỡng da bằng ngọc trai xong.
Nói cách khác, thời điểm co quay chụp quảng cáo lại trùng hợp với thời gian tổ chức tiệc tại Hải Thành đấy.
Hiện giờ tình cảnh của cô thế nào cũng có thể hiểu được.