- Đường Trọng, tôi muốn báo thù.
Tô Sơn nói.
Giọng nói của cô khô khốc, khàn khàn giống như đã rất nhiều năm rồi không nói chuyện vậy, cất tiếng cũng chỉ vì nói những lời này thôi.
Hơn nữa Đường Trọng nghe giọng nói của cô có hơi không khỏe, hẳn là bị cảm lạnh rồi.
Đường Trọng vội vàng choàng một cái chăn lên vai cô, trách:
- Đêm qua cô không ngủ phải không? Cô vừa mới bị thương, nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt, cô có biết không hả? Cô để thân thể mệt mỏi như vậy làm sao được? Hơn nữa cô còn phải chú ý tới miệng vết thương nữa. Tuy đã bôi thuốc rồi nhưng nếu không chú ý thì nó có thể lại bị vỡ ra đấy. Vỡ ra lần thứ hai thì khó có thể khỏi hẳn lắm.
- Tôi muốn báo thù.
Tô Sơn lại nói.
- Thời điểm đau nhất cũng chính là thời điểm tỉnh táo nhất. Tôi muốn dùng những thời giờ này để suy nghĩ thật kỹ phải trả thù bọn chúng thế nào.
Nghe cô nói xong, Đường Trọng có cảm giác không rét mà run.
Cô gái này đúng lả hung ác mà. Hung ác đối với người khác, hung ác đối với mình hơn nữa.
Bởi đau đớn cho nên tỉnh táo. Sau đó tại thời điểm tỉnh táo cô lại nghĩ tới đại kế báo thù. Chỉ là vì muốn cho những kẻ gây tổn thương cho cô một đòn trí mạng sao?
Chuyện này là nguyên nhân cô ngồi ở cửa sổ cả đêm không ngủ tới khi trời sáng?
Tình nguyện đắc tội với tiểu nhân, chớ đắc tội với phụ nữ. Những lời này không biết là vị tiền bối nào nói, thật đúng là có đạo lý mà.
- Vậy thì cũng đừng nóng vội chứ. Cô nếu bị ốm thì còn báo thù kiểu gì?
Đường Trọng tức giận nói. Cô gái này sao lại cứng đầu thế chứ?
- Yên tâm đi. Thù nhất định phải báo rồi. Cho dù cô không truy cứu thì tôi vẫn truy cứu. Chuyện lần này không chỉ là riêng mình cô gặp nạn mà chuyện này đã liên quan tới tôi. Cho dù tôi không mở điện toại, tôi cũng biết hiện tại tôi đã bị bọn chúng khiến toàn bộ nhân dân đứng phía đối lập rồi.
Đường Trọng đã suy nghĩ tới hậu quả của sự kiện này, không muốn nhận nhiều điện thoại, cũng không muốn đối mặt với quan tâm thật giả của thế giới bên ngoài. Khi bọn họ chạy tới núi Hạc Minh, hắn liền lập tức tắt điện thoại.
Chắc chắn chuyện này chỉ có một kết quả. Trước khi sự thật được đưa ra, hắn cũng không muốn giải quyết cái gì cả.
- Làm sao tôi lại không truy cứu chứ?
Tô Sơn cười khẽ. Cô thò tay bó sát tấm chăn trên người. Có lẽ hiện giờ cô cũng cảm thấy lạnh rồi.
- Trước kia vẫn là tôi tìm cớ trốn tránh thôi. Tôi vẫn nghĩ là chuyện không như tôi tưởng tượng, tôi nghĩ bọn họ đều là người thân của tôi, nghĩ là bọn họ quá mạnh, thực lực tôi còn chưa đủ. Hiện giờ tôi không viện cớ gì nữa. Phải tính sổ thôi, nợ mới nữ cũ tính cùng một lượt.
- Còn tình bạn cố tri thì sao?
Đường Trọng thầm nghĩ trong lòng. Xem ra oán hận hai bên đã chất chứa rất lâu rồi, sự kiện lần này chỉ là thuốc dẫn thôi.
Hơn nữa nghe lời nói của Tô Sơn thì giống như trong chuyện này còn ẩn dấu chuyện khác nữa.
- Cô định thế nào?
Đường Trọng hỏi.
- Tôi biết rõ một chuyện nhưng cần phải có căn cứ chứng minh chuyện này là chính xác.
Tô Sơn nói.
Đường Trọng nở nụ cười,, nói:
- Không có chứng cứ, chúng ta cứ giả tạo một chút đi. Chỉ cần có người điều tra thì nhất định mọi chuyện sẽ lộ ra hết.
- Lần này làm phiền cậu rồi.
Tô Sơn nói.
Đường Trọng cười nói:
- Chuyện của cô cũng là chuyện của tôi. Lúc này chúng ta cùng tiến cũng lùi. Không đưa Tô gia lên đầu sóng ngọn giố, chúng ta thề không bỏ qua.
Đường Trọng nói chuyện với Tô Sơn một hồi, sau đó lấy chút đồ ăn và thuốc cảm cho cô, lại để cô nằm nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc này mới đóng cửa, ra khỏi phòng.
Bạch Quân Dật vẫn luôn chờ ở cửa ra vào, thấy Đường Trọng đi ra liền vội tới nắm tay hắn, quan tâm hỏi:
- Đường Trọng, Tô Sơn thế nào rồi?
- Cô ấy rất khỏe.
Đường Trọng vừa cười vừa Nói:
- Chỉ là mệt mỏi quá, chưa nghỉ ngơi tốt, cần ngủ tiếp một chốc thôi.
- Thế thì tốt rồi. Ngày hôm qua mệt mỏi quá, thân thể lại còn bị thương... Có cần phải đánh thức nó dậy cho nó ăn chút đồ ăn đã không?
- Tạm thời không cần. Đợi tới khi cô ấy ngủ đủ rồi ăn cũng được bác ạ. Lúc đó khẩu vị sẽ tốt hơn.
Đường Trọng nhìn Bạch Quân Dật, an ủi bà:
- Bác à, bác cũng phải ăn chút gì đi. Vừa rồi Tô Sơn còn hỏi thăm tình hình bác đấy. Cô ấy đã như bây giờ, chúng ta không nên để cô ấy lo lắng thêm có được không?
- Được.
Hốc mắt Bạch Quân Dật đỏ lên, gật đầu đồng ý.
Bà ngồi xuống trước bàn ăn, bưng bát cháo rồi húp.
Mặc dù thực không thấy vị gì nhưng cũng phải ăn no để con gái không lo lắng.
Đường Trọng thở dài khe khẽ, mở di động lên, phát hiện vẫn còn hai vạch sóng.
Điện thoại vừa mở ra, tiếng tin nhắn đinh doong liền được truyền tới.
Hiển nhiên những người kia không gọi điện được cho hắn, cũng không bỏ cuộc, sau đó nhắn tin tới hỏi thăm.
Đường Trọng nhắn cho Bạch Tố một tin, báo cho cô biết là mọi chuyện của mình vẫn ổn, để cô đỡ lo lắng.
Sau đó hắn căn cứ theo tin tức Tô Sơn đưa cho, bắt đầu gọi điện thoại sắp xếp mọi chuyện.
Gọi vài cuộc điện thoại xong, Đường Trọng lại trở về phóng nói chuyện phiếm với Bạch Quân Dật. Thân thể của bà vốn không tốt, hai ngày này lại trải qua quá nhiều chuyện cho nên chút màu hồng trên mặt bà kia đã gần như biến mất, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt đã gầy trơ xương giờ lại tràn đầy vẻ lo lắng, thật khiến người ta lo là bà có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
- Những kẻ giết người không thấy máu của Tô gia này.
Đường Trọng thầm nghĩ trong lòng.
Tới buổi trưa, một cô bé mặc áo hoa, quần tím, đi giầy thêu hoa ngọt ngào đẩy cửa tới, đại khái tầm bảy tám tuổi.
Cô bé gái này mặc quần áo rất chất phác, giống như một cô bé ở thôn quê, tuy nhiên lại không thể dấu đi linh khí tràn ngập thân thể cô.
Đôi mắt đen láy của cô đảo một vòng, sau đó hỏi:
- Chị tiên nữ đâu rồi?
- Ai là chị tiên nữ thế?
Đường Trọng hỏi.
- Chị Tô Sơn tiên nữ ấy.
Cô bé nói.
- Chị tiên nữ Tô Sơn đâu rồi?
Cô bé này gọi Tô Sơn như vậy khiến Đường Trọng rất bất ngờ, tiếng nói ngọt ngào, dáng vẻ nhìn rất đáng yêu.
- Chị tiên nữ của em còn đang ngủ đấy. Em tìm chị ấy có việc gì không?
Đường Trọng hỏi.
- Còn đang ngủ à?
Cô bé nghiêng đầu nghĩ ngơi, nói:
- Vậy thì anh đi với em.
- Anh à? Đi đâu nào?
Đường Trọng hỏi.
- Đi gặp sư phụ đó.
Cô bé nói.
- Chính là Lý Hương Quân.
Lý Hương Quân sao?
Tinh thần Đường Trọng chấn động, nói:
- Em nói trà tiên tìm anh à?
- Đúng vậy đó. Bằng không thì em tới đây tìm anh làm gì chứ?
Cô bé nói, vẫy vẫy tay bảo:
- Đi theo em đi. Theo sát nha. Bằng không anh sẽ lạc đường đấy.
Đường Trọng chào Bạch Quân Dật một câu, sau đó đi với cô bé này tới gặp Lý Hương Quân.
Trong nội tâm hắn có hơi kích động, thầm nghĩ rốt cục là cũng nhìn thấy được nhân vật trong truyền thuyết này rồi.
- Anh tên là gì thế?
Cô bé đi phía trước, vừa đi vừa hỏi.
- Anh tên là Đường Trọng. Em thì sao?
- Em tên là Lý Quả Quả.
Cô bé nói, nghĩ một chút lại hỏi:
- Vậy anh là bạn trai của chị tiên nữ sao?
Đường Trọng nhịn không được mà bật cười, nói:
- Em biết cái gì gọi là bạn trai không?
- Đương nhiên là biết rõ đó.
Cô bé tức giận nói, rất bất mãn vì Đường Trọng hoài nghi chỉ số thông minh của cô.
- Chính là người đàn ông cùng nằm trên một giường với chị tiên nữ Tô Sơn, rồi sinh em bé đấy. Cha em chính là bạn trai của mẹ em. Bọn họ cùng nằm trên giường là có em rồi.
- Em thật thông minh.
Đường Trọng cười nói.
- Đương nhiên. Tất cả mọi người đều nói vậy.
Lý Quả Quả dương dương tự đắc nói.
- Vậy em nói cho anh biết, vì sao em lại gọi chị Tô Sơn là chị tiên nữ hả?
- Ngốc thế. Bởi vì chị ấy rất đẹp mà.
Lý Quả Quả lườm hắn nói.
- Còn đẹp hơn cả sư phụ sao?
Cô bé suy nghĩ chăm chú một hồi, khó xử nói:
- Em cũng không biết ai đẹp hơn nữa.
Những lời này của cô bé này khiến Đường Trọng càng hiếu kỳ về Lý Hương Quân hơn. Nhưng hắn sẽ biết ngay thôi.
Lý Quả Quả nói không sai. Nếu không ai dẫn đường thì nói không chừng một mình hắn lạc đường thật.
Đất đai của Hạc Minh sơn trang cực kỳ rộng lớn, hơn nữa xây dựng dựa vào núi, có rất nhiều địa điểm của ngọn núi căn bản không thể xóa bỏ được, trực tiếp nằm trong sơn trang này. Cho nên thực ra nơi này chính là một khu du lịch nhỏ.
Cây cối rậm rạp, non bộ ban công, các loại hoa cỏ kỳ lạ tranh nhau khoe sắc, cũng không có chim chóc và một số động vật nhỏ. nơi này đúng là một khu rừng nhỏ.
Lý Quả Quả ngược lại rất quen thuộc, thỉnh thoảng lại chào hỏi với mọi người, thoạt nhìn giống như một thủ lĩnh nhỏ.
Rốt cục cô cũng mang Đường Trọng đi vào một khu lầu các bằng gỗ, hét lớn:
- Sư phụ, con mang bạn trai của chị tiên nữ Tô Sơn tới đây rồi.
Sau đó cô cũng không đi vào, quay người nói với Đường Trọng:
- Anh vào một mình thôi. Em phải đi học buổi trưa đây. Chào nhé.
Đường Trọng không biết buổi trưa cô học cái gì, đại khái chắc là có liên quan tới huấn luyện trà đạo rồi.
- Cám ơn Lý Quả Quả, hẹn gặp lại.
Đường Trọng nói cám ơn, đến lúc cô bé phất tay chạy đi rồi, hắn mới nhấc chân rảo bước tiến vào căn lầu gỗ gió lùa bốn phía này.
Căn lầu do gỗ chế thành, bên trong trống trải, thỉnh thoảng có một bông hoa hay một cái bình xuất hiện, đều có tác dụng như vẽ rồng điểm mắt.
Vị trí của căn lầu vô cùng tốt, dù là từ phương hướng nào nhìn lại cũng đều thu hết cảnh sắc bốn phía của núi Hạc Minh vào mắt.
Hắn bàn trà điêu khắc dạng một con hạc đá đặt ở cửa sổ phía đông, đón ánh mặt trời, chịu gió núi, ngửi hương hoa thơm, nghe tiếng chim hót suốt reo, còn chưa uống trà mà lòng người đã say rồi.
Thế nhưng lại không thấy người. Lý Hương Quân đâu rồi?
Đang lúc Đường Trọng nghi hoặc, lối vào phía tây truyền tới tiếng bước chân.
Sau đó liền thấy một người phụ nữ mặc một bộ áo dài màu trắng, tóc dài xõa vai dời bước tới.
Da thịt cô trắng như tuyết, mặt như khay ngọc, mắt như ánh trăng.
Người chưa tới gần đã ngửi thấy một mùi hương trà nhàn nhạt. Đây là hương trà nhưng lại như mùi hương đặc biệt của cơ thể. Có lẽ đáp án chỉ có chủ nhân của thân thể này mới biết được.
Cô đi từ xa tới, khí chất ung dung lộ ra từ trong bước chân.
Vẻ đẹp của cô không rừng rực, mỗi chỗ toàn thân đều khiến người ta nhìn mà cảnh đẹp ý vui. Thế nhưng trong lúc cô tiếp cận lại khiến người ta cảm thấy nội tâm khẩn trương hoang mang.
Đây là sức mê hoặc!
Càng nhìn càng đẹp!