́c hôn!
Quách Mỹ Trân không ngờ Tô Sơn sẽ thừa nhận trước mặt nhiều người như vậy, mặt lúc trắng lúc xanh, quát lớn:
- Không được. Tuyệt đối không thể như thế được.
- Tô Sơn, sao chị lại có thể làm chuyện như vậy chứ? Chị còn chưa kết hôn, sao lại có thể cùng đàn ông...
Tô Cẩm Dự nghiêm túc phê bình Tô Sơn nhưng trong bụng đã nở hoa.
Cho tới nay thanh danh của cô không tinh khiết bằng Tô Sơn. Mọi người đều biết cô chính là cô gái lẳng lơ. Đàn ông lên giường với cô không 100 thì cũng 80, đổi người như cắt rau, hết lại đổi, hết lại đổi. Mà sở dĩ Tô Sơn có địa vị cao trong Tô Hàng như vậy là vì cô ta giữ mình trong sạch, vô số đàn ông đẹp trai, anh hùng thiếu niên đều tranh nhau theo đuổi.
Không chiếm được là tốt. Sau đó lại có thêm con ông cháu cha đến cạnh tranh.
Thậm chí không biết là ai còn đặt cho cô tên “con dâu hào phú”. Ngoại hiệu này không chỉ lưu truyền trong Tô Hàng mà còn truyền ra cả Yến Kinh, Đông Nam, Hoa Nam.
Bây giờ cô ta lại thừa nhận lên giường với một người đàn ông khác trước mặt nhiều người như vậy, sao Tô Cẩm Dự lại không vui chứ?
- Trước kia tất cả mọi người đều bảo chị là Ngọc Nữ. Về sau chắc tất cả mọi người sẽ bảo chị là kỹ nữ thôi.
- Con điếm thối, nhìn mày có thể thanh cao tới khi nào nữa?
Tô Cẩm Dự mới không hi vọng Tô Sơn có thể gả cho Khương Như Long. Tuy có lợi với gia tộc nhưng nếu Tô Sơn đắc thế, ai biết nó sẽ đối phó với mình thế nào?
Cho dù cô ta không báo thù nhưng nghĩ đến mối quan hệ tốt đẹp giữa mình và cô ta, trong lòng Tô Cẩm Dự cảm thấy rất không thoải mái.
- Chị muốn em nói với chị thế nào thì mới được đây? Con gái chúng ta phải giữ trong sạch. Chị cũng không hiểu đạo lý này à?
Tô Cẩm Dự than thở, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nghe Tô Cẩm Dự nói Tô Sơn như vậy, trong lòng Đường Trọng thấy không vui.
Hắn nghiêng mắt nhìn Tô Cẩm Dự, nói:
- Người đàn ông có thể bò lên giường Tô Sơn chỉ có một người là tôi thôi. Mà đàn ông có thể leo lên giường cô lại chỉ cần thỏa mãn một điều kiện: đàn ông còn sống.
- Đường Trọng, anh đừng ngậm máu phun người.
Tô Cẩm Dự lớn tiếng nói. Đang đứng trước mặt trưởng bối mà bị Đường Trọng vũ nhục như vậy, cho dù Tô Cẩm Dự da mặt dày đến mấy thì cũng không chịu được.
Không chỉ Tô Cẩm Dự mà Tô Vinh Bính, Quách Mỹ Trân, Tô Cẩm Hoài, tất cả đều đại biến.
- Đường Trọng, cậu thật không biết xấu hổ. Cậu là người nào? Dựa vào cái gì mà chạy đến nhà tôi gây sự thế hả?
Quách Mỹ Trân thở phì phì quát.
- Nghe con nói, bảo người ném hắn ra ngoài mới đúng.
Tô Cẩm Hoài uy hiếp nói. Nói xong những lời này, nghĩ đến chuyện đêm qua thì lại bổ sung:
- Đừng tưởng mày có thể đánh nhau thì không ai đối phó được mày. Bên cạnh chính là cục cảnh sát đấy.
Tô Vinh Bính biết con gái mình có một số tật xấu, nhưng đã làm một người cha nên ông vẫn rất bao dung cho cô. Hơn nữa hôm nay lại có khách, Đường Trọng lại công kích Tô Cẩm Dự như vây, quả thật là đánh vào mặt Tô Vinh Bính mà.
- Đường Trọng, nếu không có chuyện gì thì cậu về trước đi.
Tô Vinh Bính đè nén cơn giận trong lòng lại, nói:
- Ở đây không có chuyện của cậu.
- Nói láo.
Đường Trọng mắng to:
- Tô Sơn là bạn gái tôi. Các người thương lượng muốn gả bạn gái tôi cho người khác, lại còn nói là không liên quan tới tôi?
Rầm...
Tô Vinh Bính đập bàn một cái, rống lớn nói:
- Người đâu.
Tô Cẩm Hoài nghe thấy cha gọi người, lập tức chạy đến cửa ra vào gọi hai tên bảo tiêu mặc đồ đen vào.
Hắn chỉ vào Đường Trọng, nói:
- Đuổi tên lưu manh này đi cho tôi.
Hai tên bảo tiêu không chút do dự, lập tức chạy đến chỗ Đường Trọng.
- Không cần đuổi. Đây tự đi.
Đường Trọng cười lạnh nói. Hắn kéo Tô Sơn, nói:
- Cô gái của tôi, tôi mang đi.
- Tô Sơn là con gái Tô gia chúng tôi.
Quách Mỹ Trân nói.
- Là của tôi.
Đường Trọng một bước cũng không nhường.
- Chúng tôi không đồng ý chuyện chung thân của cậu.
Quách Mỹ Trân chuẩn bị bảo mọi người cùng tiến lên ngăn cản chuyện tốt của Đường Trọng và Tô Sơn.
Đường Trọng lườm Quách Mỹ Trân, nói:
- Bà có đồng ý không thì có quan hệ gì với tôi? Bà không phải mẹ Tô Sơn, cũng không phải mẹ nuôi của cô ấy. Sao bọn tôi phải nghe lời bà?
- Tô Sơn.
Quách Mỹ Trân bị Đường Trọng mắng, thật sự là đứng ngồi không yên. Bà chỉ vào Đường Trọng, hỏi:
- Cháu thật sự muốn đi với nó?
- Muốn.
Tô Sơn chỉ trả lời một chữ đơn giản nhưng thái độ lại vô cùng kiên định.
- Cô dám.
Quách Mỹ Trân quát lạnh:
- Nếu cô dám đi với nó thì đừng hòng bước vào cửa lớn Tô gia nữa. Tô gia sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với cô.
Tô Sơn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Quách Mỹ Trân.
Lông mi cô nhíu nhíu lại, thoạt nhìn vô cùng tức giận. Nhưng cô vẫn giữ âm thanh bình tĩnh không thay đổi, nói:
- Bà thấy uy hiếp của bà có thể hù được ai?
- Tô Sơn, cô...
- Tôi vẫn muốn nói với bà một câu,
Tô Sơn nhìn Quách Mỹ Trân, âm thanh lãnh liệt nói:
- Gả con gái bà đi đi.
-...
- Chỉ sợ người khác không muốn.
Đường Trọng cười bổ sung một câu, sau đó kéo tay Tô Sơn ra ngoài.
Thấy hai tên bảo tiêu ngẩn người ở đây, Quách Mỹ Trân rống lên một câu:
- Còn không ngăn bọn nó lại cho tôi.
Bảo tiêu lập tức phóng tới Đường Trọng. Đường Trọng đưa một quyền đánh bay, sau đó lại đá một cước ngã. Chỉ trong nháy mắt, hai tên bảo tiêu đã kêu thảm rồi ngã xuống đất, đơn giản như giết chết con sâu vậy.
Dưới sự trợn mắt há hốc mồm của mọi người, trong tiếng rên rỉ của hai tên bảo tiêu dưới đất, Đường Trọng nắm tay Tô Sơn nghênh ngang rời đi.
Rất nhanh, cổng sân nhỏ liền vang lên tiếng xe oto khởi động.
Trong phòng yên tĩnh một hồi, thật lâu không có tiếng vang.
Thật lâu sau, Tô Vinh Bính mới thở dài, nói với Khương Khả Minh:
- Gia môn bất hạnh, để anh Minh chế giễu rồi.
Trong lòng Khương Khả Minh vô cùng đồng tình với Tô Vinh Bính, cũng cảm động lây với ông ta, vỗ vỗ lưng ông ta, nói:
- Vinh Bính, cái này không liên quan gì với anh. Quan trọng là thằng nhóc chết tiệt kia kìa.
Lúc Đường Trọng đánh Khương Di Nhiên ở Yến Kinh, một đám người chạy tới bắt hắn xin lỗi, kết quả lại bị mẹ con hắn đuổi ra ngoài. Cũng chính chuyện này đã kích thích đám người Khương gia liên hợp lại đoạt quyền Khương Khả Nhân.
Nếu không thì sao chuyện lại có thể diễn biến thành thế này được?
Thằng nhóc kia quá mạnh mẽ, hơn nữa lại ngang ngược bạo lực, không tuân thủ quy tắc, người ta cũng không biết nên đối phó với nó như thế nào mới phải.
- Chú à, không sao đâu ạ.
Khương Khả Long cười an ủi:
- Tô Sơn chỉ bị nó lừa thôi, về sau sẽ hồi tâm chuyển ý.
Quan hệ thông gia nhà hào phú, đại đa số đều không có tình cảm. Trước hôn nhân vẫn chơi tất cả, sau hôn nhân vẫn tất cả chơi tất cả.
Khương Như Long chọn Tô Sơn hẳn là thật sự thích cô gái này. Nếu không cô gái cho hắn chọn nhiều như vậy, cô gái có thể trợ lực cho hắn nhiều như vậy, sao hắn phải làm con mèo thắt cổ dưới gốc cây này chứ?
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại chọn cô, hơn nữa còn đưa cha mình đến Tô gia cầu hôn.
Đúng vậy, lần này Khương Khả Minh và Khương Như Long đến Tô Hàng gặp Tô Vinh Bính đúng là vì hôn sự của Khương Như Long và Tô Sơn.
Khương Như Long thích Tô Sơn, đây là chuyện tất cả mọi người trong giới thượng lưu ở Yến Kinh và Trung Hoa biết. Trước kia Khương Như Long thường xuyên đến Tô Hàng, mượn danh nghĩa vẽ cây cối mời Tô Sơn du hồ Tây Tử. Đáng tiếc Tô Sơn xa cách nguội lạnh, từ chối toàn bộ, ngay cả Khương Như Long mệnh danh là “người đàn ông vẽ hổ” của Khương gia thì cũng không ngoại lệ.
Cô càng như vậy lại càng để Khương Như Long thấy cô gái này cao thượng và tự ái, không chỉ không bỏ cuộc mà lại càng tôn trọng hơn.
Hắn đã sớm muốn đến Tô Hàng cầu hôn nhưng lúc đó Tô Sơn chưa tốt nghiệp, cô ấy có lý do từ chối rất tốt.
Trước đó cũng có rất nhiều tin đồn rơi vào tai hắn, nói Tô Sơn và Đường Trọng quan hệ vô cùng mật thiết. Nhưng lúc đó hắn chỉ nghĩ đơn giản hai người là quan hệ bạn bè bình thường. Vì tuy Tô Siwn từ chối tất cả con trai theo đuổi nhưng cô muốn có nhiều mối quan hệ. Ví dụ như Lục Quân Trác, hắn theo đuổi không thành nhưng lại như một tên tùy tùng ở bên cạnh bảo vệ Tô Sơn.
Nếu hắn muốn đố kỵ thì đối tượng đầu tiên phải là Lục Quân Trác mới đúng chứ?
Về sau em hắn lại đến Minh Châu một chuyến, cũng tìm hiểu được mối quan hệ mật thiết giữa Đường Trọng và Tô Sơn, thậm chí còn có một số chuyện cụ thể để chứng minh nữa. Khương Như Long biết Tô Sơn đã tốt nghiệp, có lẽ giờ tới cầu hôn thì Tô Sơn sẽ dễ chấp nhận hơn.
Vì thế hắn và cha hắn thương lượng với nhau, tìm một thời gian rảnh rồi đến đây.
Hắn biết cha hắn Khương Khả Minh và Tô Vinh Bính là bạn cũ. Hơn nữa dùng địa vị của Khương gia ở Trung Hoa, người Tô gia không có lý do không đồng ý.
Không ngờ vấn đề lại ở Tô Sơn.
Không, vấn đề ở Đường Trọng.
Nếu chỉ là Tô Sơn, mặc dù cô ấy muốn phản kháng sự an bài của số phận nhưng cũng làm sao có thể phá trời được?
Chạy trốn? Hai tên bảo tiêu là xong.
Quan trọng là có Đường Trọng tham gia.
Vì Đường Trọng nên chuyện mới phức tạp như vậy.
Nghe thấy Khương Như Long không những không tức giận mà còn an ủi mình, Tô Vinh Bính phải dụi mắt nhìn.
Luận công phu tu dưỡng, thằng nhóc này có thể nói là tuổi trẻ nhân tài kiệt xuất đây. Khó trách ngay cả lão thái gia Khương gia đều coi trọng nó như vậy.
- Như Long à, chú vô cùng coi trọng cháu đấy.
Tô Vinh Bính nắm tay Khương Như Long, dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói:
- Nhưng chuyện hôm nay cháu cũng thấy đấy, chúng ta... những trưởng bối này nói chuyện bọn nó lại không nghe.
- Cảm ơn chú đã coi trọng. Tô Sơn từ chối cháu, vậy nhất định là cháu chưa đủ tốt. Cháu nhất định sẽ nghĩ cách khiến cô ấy nghĩ lại.
Khương Như Long vừa cười vừa nói.
Cha con Khương gia rời khỏi Tô gia, Khương Khả Minh nhìn con trai đang ngồi cạnh, lên tiếng nói:
- Con xác định con bé này à? Nổi danh như vậy, thật khó đối phó.
Tất cả mọi người đều đồn rằng Tô Sơn rất thích lông vũ. Nhưng hôm nay lại thừa nhận đã lên giường với một tên nhà quê trước mặt bọn họ. Con gái như vậy thật không được.
Khương Khả Long khẽ nhếch miệng, nói:
- Cô ấy vẫn là cô gái con thích. Chuyện này vẫn không thay đổi.
Hơn nữa hắn biết rõ Tô Sơn cũng chưa lên giường với Đường Trọng. Vì hắn đã nhìn ra Tô Sơn vẫn còn là xử nữ.