- Là tao.
Lý Ngọc nói rất nhỏ, tiếng nói luôn chứa một chút ngại ngùng truyền tới.
- Lý Ngọc sao?
Đường Trọng cũng không lập tức trầm tĩnh lại, hỏi:
- Sao mày còn không đi ngủ?
Đã có thời gian thích ứng trong chốc lát, rốt cuộc con mắt của Đường Trọng có thể nhìn rõ tình huống trong phòng.
- Tao đang chơi trò chơi.
Lý Ngọc đáp trả nói.
- Bị cúp điện.
Đường Trọng không biết là “ bị cúp điện’ với chuyện hắn ngồi ở bên cạnh mình có liên hệ gì. Đường Trọng nói:
- Trong phòng ngủ có nước không?
- Có.
Lý Ngọc đưa một cái ly tới..
Đường Trọng tiếp nhận rồi xem xét, dĩ nhiên là ly của mình, hơn nữa nước sôi trong ly hơi nóng, hiển nhiên Lý Ngọc cũng không phải lấy từ lâu rồi.
Đường Trọng ngẩng đầu nhìn Lý Ngọc, kinh ngạc hỏi:
- Mày biết tao sẽ tỉnh à?
- Tao nghĩ mày sẽ tỉnh sớm thôi.
Lý Ngọc cúi đầu cười.
- Mày vẫn luôn rất cảnh giác. Tao đã cho rằng tao vừa ngồi ở bên cạnh mày thì ngay lập tức mày sẽ tỉnh lại.
Đường Trọng thất kinh.
Mình bình thường đã rất chú ý, bởi vì trong nội tâm cất giấu nhiều bí mật như vậy, lại được nuôi dưỡng ở trong tù nên tạo thành ý thức phản ứng tại thời khắc nguy cơ, khiến hắn khi sinh hoạt luôn luôn tự giác phòng bị. Không ngờ những chi tiết nhỏ này lại để cho Lý Ngọc sinh ra hoài nghi.
Ngay tại ngày đầu tiên khai giảng, Lý Ngọc bỗng nhiên nổi tiếng đối với Vương Ái Quốc hô lên ‘Anh cũng giống tôi’, nhưng về sau lại không thấy hắn biểu hiện như thế nữa. Đại đa số thời điểm, hắn luôn trầm mặc im ắng đi sau lưng ba người Đường Trọng, Hoa Minh, Lương Đào. Tại thời điểm Hoa Minh và Lương Đào cãi nhau ầm ĩ, hắn cũng không tới giúp giảng hòa, mãi cho đến khi có người hỏi hắn thì hắn mới nói một tiếng.
Hiện tại, hắn đã nhìn ra cái gì?
Đường Trọng đã uống vài ngụm nước sôi Lý Ngọc đưa cho. Hắn từ trên giường bước xuống, nói:
- Mày đã không ngủ được thì chúng ta đi ra hành lang ngồi một chút.
- Tốt.
Lý Ngọc đi ra đầu tiên. Hiển nhiên là hắn một mực chờ đợi giờ khắc này.
Đường Trọng mặc thêm áo khoác, đi dép lê vào rồi đi đến sân thượng.
Mưa thu trước khi ngủ đã ngừng giờ lại rơi xuống. Hạt mưa gõ vào cửa sổ thủy tinh kêu tách tách
Có một cửa sổ thủy tinh quên không đóng khiến không ít nước mưa lọt vào trong hành lang. Gió cũng rất lớn, thổi qua người lạnh đến phát run.
Đường Trọng nhanh chóng đi qua đóng cửa sổ lại, hỏi Lý Ngọc:
- Không lạnh sao?
- Hóng gió có thể làm cho người tỉnh táo một ít.
Lý Ngọc vừa cười vừa nói, nụ cười của hắn rất nhạt. Nếu như không phải Đường Trọng vừa mới nhìn sang thì không có cách nào biết hắn đang cười.
- Cũng có khả năng bị cảm. Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Mày muốn nói chuyện gì với tao?
- Mày từ chối Thu Ý Hàn hả?
Lý Ngọc nói trúng tim đen của hắn.
- Chẳng lẽ biểu hiện của tao sau khi trở về vô cùng bi thương sao?
Đường Trọng cười hỏi lại.
- Ít nhất là không giống như biểu hiện của mối tình đầu.
Lý Ngọc nói.
- Nếu như mày tiếp nhận cô ấy, sau khi trở về sẽ gọi điện thoại cho cô ấy, hoặc là bọn mày sẽ liên tục nhắn tin, nói không hết chuyện, chứ không phải giống như biểu hiện của mày bây giờ.
Đường Trọng cười khổ.
Chi tiết, tỉ mỉ là ma quỷ. Lý Ngọc rất chi tiết, là gã tiếp cận ma quỷ nhất.
- Không sai. Tao đã từ chối. Đường Trọng nói.
- Mày không thích cô ấy sao?
Lý Ngọc hỏi, nhưng ngay sau đấy hắn lại lắc đầu nói:
- Cũng không giống như hoàn toàn không thích. Mày có thiện cảm với cô ấy, điểm này tao có thể nhìn ra.
- Mày biết không?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Ngày đầu tiên đến Nam Đại, người tao nhìn thấy đầu tiên chính là cô ấy, nói đúng hơn là người làm tao có ấn tượng đầu tiên chính là cô ấy. Ở cửa trường học, người đến người đi ngựa xe như nước, thế nhưng trong đám người ấy tao lại đặc biệt chú ý đến cô ấy.
- Có nghiên cứu cho thấy, hơn 70% con gái là bị bề ngoài điều khiển, 100% con trai là bề ngoài điều khiển. Con gái lớn lên xinh đẹp càng có thể được nhiều con trai theo đuổi. Thu Ý Hàn rất đẹp, làm cho người ta sinh ra thiện cảm là chuyện bình thường.
Lý Ngọc giải thích.
- Hơn nữa, mày ở bên trong hoàn cảnh lạ lẫm, gặp được người đầu tiên là con gái, trong nội tâm và tiềm thức của mày sẽ có một chút chú ý, phụ thuộc cô ấy. Cô ấy giống như một cái tọa độ. Mày ở Nam Đại lưu lại cái dấu ấn đầu tiên, đây là bản tính trời cho con người. Mỗi người khi đến với hoàn cảnh lạ lẫm, thì người đầu tiên hắn tiếp xúc hoặc người đầu tiên trợ giúp hắn sẽ là người mà trí nhớ hắn khắc sâu.
Đường Trọng nhẹ gật đầu.
Quả thật hắn cũng đặc biệt chú ý tới Thu Ý Hàn. Hắn dạy cô cột dây giày, giúp cô lau gò má, dạy cô như thế nào ở chung cùng bạn cùng phòng, dễ dàng tha thứ tính tình tiểu thư của cô, tiếp từng cuộc điện thoại của cô, cho dù điện thoại kia gọi vào lúc muộn như thế nào.
- Mày từ chối là vì mày không tin cô ấy sao?
Lý Ngọc hỏi.
- Cũng không phải vậy. Đường Trọng lắc đầu. Hắn thò tay đóng cửa sổ, bắt đầu cảm thấy lạnh.
- Là vì cô ấy cũng không biết rõ cảm xúc của mình. Cô ấy không hiểu người khác, cũng không hiểu chính mình.
- Con gái trưởng thành sớm hơn con trai, con trai càng thêm thành thục hơn con gái.
Lý Ngọc nói.
- Xem ra mày vô cùng chiếu cố cô ấy. Một người đàn ông hiểu thấu một người phụ nữ, chứng tỏ hắn không hề ghét cô gái này. Chuyện tại đỉnh Ngọc Nữ đã khiến cho mày thất vọng lần đầu tiên về cô ấy. Cô ấy không có gia cảnh tầm thường, nhưng cô cứ bỏ đi như vậy. Cho dù có lý do gì, đứng tại lập trường của mày, mày luôn cảm giác bị tổn thương.
- Tao biết rõ chuyện đó nên không thể trách cô ấy. Đường Trọng giải thích thay Thu Ý Hàn.
- Cô ấy không thể tưởng được sự tình lại phức tạp như vậy.
- Đúng vậy.
Lý Ngọc nói.
- Có thể mày vẫn đang cảm thấy tổn thương bởi vì cô ấy không thể tưởng được những chuyện này. Mày vì cứu cô ấy mà tận tâm tận lực, nhưng sau khi trở về, ngay cả điện thoại cô ấy cũng không gọi tới hỏi thăm mày. Điều này khiến cho mày hoài nghi cái giá mình trả có đáng không. Cho nên, sau khi từ đỉnh Ngọc Nữ trở về, mày đã biến mất, cũng thờ ơ với cô ấy trong một thời gian ngắn.
Đường Trọng cười khổ nói:
- Có phải tao quá hẹp hòi không?
- Cái đó và lòng dạ hẹp hòi không có quan hệ gì. Đàn ông tìm đàn bà là tìm người có tâm linh phù hợp để bầu bạn, không phải tìm một sủng vật đáng yêu. Hơn nữa, mày cũng không giống với những đứa con trai khác, yêu cầu của mày về người bạn gái cao cấp hơn một chút.
Đường Trọng quay người nhìn về phía Lý Ngọc, trầm giọng hỏi:
- Mày còn nhìn ra cái gì nữa?
- Nhìn ra trong cơ thể mày ẩn chứa năng lượng cực lớn. Đương nhiên cũng có phẫn nộ cực lớn. Tao không biết năng lượng và phẫn nộ này từ đâu mà đến nhưng tao biết rõ cuộc sống mày khá nặng nề, có khả năng ngay cả chính mày cũng không rõ. Tao ngủ ở ngay bên trên mày, rất nhiều lần tao từ trên giường xuống đi toilet, mày nghe được tiếng vang đều bày ra một tư thế công kích phòng thủ. Quả thật tao không biết trước kia mày đã trải qua cuộc sống như thế nào.
Đường Trọng cười cười, không trả lời vấn đề này.
Hắn biết mình đã bạo lộ dưới mí mắt của Lý Ngọc. Trong lúc ngủ mơ vô ý thức bày ra tư thế phòng thủ, điều này khiến người khác có rất nhiều liên tưởng.
- Lần thứ hai mày thất vọng về cô ấy là hôm cô ấy tổ chức sinh nhật.
Lý Ngọc lại phân tích.
- Nếu như cô ấy thích hắn, mày sẽ có đầy đủ lý do để thất vọng. Nếu như cô ấy không thích hắn nhưng lại không cự tuyệt thì mày càng có đầy đủ lý do hơn để thất vọng.
- Bởi vì mày biết rõ, nếu như hai người bọn mày đi cùng một chỗ, tất nhiên sẽ gặp phải phản kích từ nhà họ. Cho dù bọn họ dùng thủ đoạn gì để đối phó mày thì mày cũng sẽ không khuất phục. Nhưng mày biết rõ cô ấy không có biện pháp phản kháng, ai cũng không giúp được cô ấy chút điểm này, mày cũng không giúp được. Cho nên mày không làm sai.
Đường Trọng dùng đầu ngón gõ nhẹ nhàng lên bệ cửa sổ, vừa cười vừa nói:
- Từ khi nào mày kiêm chức chị Thanh Tâm thế? Chuyên môn phân tích vấn đề tình cảm cho người khác sao?
Lý Ngọc lắc đầu nói:
- Hoa Minh và Lương Đào đều có thể giúp mày rất nhiều, tao thì cái gì cũng đều không làm được, cho nên cũng chỉ có thể tâm sự cùng mày.
- Thời đại bây giờ, chuyện đáng thương nhất chính là ngắm nhìn bốn phía muốn tìm một người nói chuyện phiếm nhưng lại không có. Cho dù như thế nào thì mày cũng đã đạt được mục đích của mày.
- Ngủ đi.
Lý Ngọc quay người đi về phòng ngủ.
- Mày vẫn luôn quan sát tao à?
Đường Trọng hỏi.
- Tao không thích nói chuyện.
Lý Ngọc đáp.
- Tao dùng thời gian nói chuyện với người khác để suy nghĩ. Cho nên tao suy nghĩ nhiều một ít, xem cũng rõ hơn một ít.
- Bộ dạng mày như vậy thì thầy giáo nào có thể dạy mày đây?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Tao có thể chứng kiến nhưng rất nhiều chuyện tao làm không được.
Lý Ngọc nói.
- Cho nên tao không bằng mày.
- Vậy mày có thể làm quân sư.
Đường Trọng nói.
Lúc Đường Trọng rời giường lần nữa thì sắc trời đã sáng rõ.
Gió ngừng, mưa nghỉ ngơi, chân trời xuất hiện một cái cầu vòng. Mặc dù mặt trời vẫn chưa thấy đâu nhưng ít nhất làm cho người ta cảm thấy ông trời sẽ không trở mặt rồi.
Cũng giống như thường ngày, Đường Trọng rửa mặt rồi mặc quần áo vận động cùng giầy thể thao chạy tới thao trường.
Nhìn thấy Lý Ngọc đang ngủ ngon say, Đường Trọng cũng không nhẫn tâm đánh thức hắn.
Có nhiều thứ buông dễ dàng, tìm kiếm lại cũng rất khó khăn. Rèn luyện thân thể vào sáng sớm mỗi ngày là thói quen nhiều năm của hắn, hắn không muốn hoang phế như vậy.
Thao trường còn rất ẩm ướt, một số hố trũng đã ngập nước. Những giọt nước treo mình trên nhánh cỏ, cảnh sắc tràn đầy sức sống.
Hắn chạy dọc theo đường băng, còn chưa chạy xong một vòng chợt nghe có tiếng bước chân từ sau truyền lại.
Không cần quay đầu lại, chỉ cần nghe tiếng bước chân vô cùng dồn dập, có tiết tấu này là cũng biết ai rồi.
Tâm tình Đường Trọng có chút vui mừng.
Có người làm bạn chạy bộ, ít nhất cũng để cho thân ảnh của hắn không đến mức cô đơn như vậy.
Bịch, bịch, bịch.
Tốc độ cô gái nhanh hơn, nhẹ như gió vọt tới bên cạnh hắn.
Đường Trọng đã sớm quen thuộc với tính cách không chịu thua ai của cô nên vẫn giữ vững tiết tấu cố hữu của mình, không nhanh không chậm đi theo phía sau cô.
Tiêu Nam Tâm chạy một hồi ở phía trước, sau đó cô thả chậm bước chân của mình.
Cô đợi đến lúc Đường Trọng chạy song song với cô, lên tiếng hỏi:
- Chúc mừng nhé.
- Cái gì?
Đường Trọng hỏi.
Tiêu Nam Tâm bĩu môi, nói: - Người gây náo động tại bữa tiệc đón người mới chính là anh đúng không? Được một cô gái xinh đẹp như vậy chủ động chạy lên sân khấu tỏ tình, có phải anh mừng rỡ đến mức không tìm rõ phương hướng rồi không? Tôi còn tưởng rằng nhất định đêm qua anh sẽ kích động ngủ không yên, hôm nay không thể chạy bộ đây này.
Đường Trọng quay người nhìn về phía đường cong ưu mỹ bên mặt cùng cái cằm thon gọn của Tiêu Nam Tâm hỏi:
- Cô quan tâm tới việc tôi có chạy bộ không à?
- Nói giỡn. Ai quan tâm đến anh?
Tiêu Nam Tâm cười lạnh liên tục.
- Chỉ là ông tôi muốn tôi nói với anh một câu, ông ấy cho anh buổi tối tới nhà ông ăn cơm.
- Cho dù tôi không đến chạy bộ thì cô cũng có thể nói với tôi ở khu giảng đường. Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Bởi vì hôm nay tôi muốn xin phép nghỉ, không đi học. Tiêu Nam Tâm tức giận phản bác một câu, sau đó cô vung vẩy đôi chân dài tiếp tục chạy nhanh.