Sự tủi thân này là do có hát hò cũng vô ích.
Một cô bé xinh đẹp vô cùng, đứng trên sân khấu trước gần vạn người, khóc không thành tiếng. Nhưng người yêu mà cô luôn xin lỗi, luôn cầu mong mang hoa tới lại mãi không xuất hiện. Cảnh tượng này có thể gây công phẫn tới mức nào chứ?
- Cô bé à, đi xuống đi. Nam sinh như vậy không đáng để em thích. Xinh đẹp như em thì nhất định có thể tìm được người tốt hơn.
Ai cũng không ngờ được người hô to lên như thế lại là một vị nữ viện trưởng ngồi trong hàng ghế lãnh đạo.
Hàn Linh là viện trưởng học viên Hóa học công trình, giống hệt lĩnh vực cô nghiên cứu, tác phong chăm chú nghiêm cẩn, không nói cười bừa bãi, bình thường vẫn luôn giữ bộ mặt đen xì, giống như có ai nợ cô vài trăm tệ không trả vậy. Lúc Thu Ý Hàn vừa mới lên sân khấu, cô cũng không có thiện cảm với Thu Ý Hàn, cảm thấy trường học là nơi học tập, chuyện sinh viên yêu đương là không giống với người đi học.
Không ngờ khi bài ca chấm dứt, thái độ của cô lại hoàn toàn biến đổi.
Hiện tại hai mắt cô đỏ ngầu, lớn tiếng đứng lên khuyên giải Thu Ý Hàn đang đứng mãi trên sân khấu không chịu xuống, nói cô có thể tìm được người tốt hơn.
Người biết chuyện phỏng đoán, có lẽ cô nhớ tới con gái mình đang du học ở nước ngoài. Người nào làm cha làm mẹ lại muốn thấy con mình đứng trước mặt bao nhiêu người mà trái tim tan nát thế này chứ?
Hàn Linh nói thế được toàn bộ thầy trò trong trường hưởng ứng. Ai cũng thấy rõ người không chịu lên sân khấu kia đã trở thành công địch của toàn bộ nhân dân.
- Người đẹp, xuống đi. Hắn không lên thì em đi theo anh. Anh đi uống rượu với em...
- Cái tên gia súc kia hệ nào thế? Mau lên sân khấu đi thôi. Mày không lên thì... Con mẹ nó để tao lên cho...
- Thu Ý Hàn, anh yêu em.
...
Có tiếng mắng chửi.
Nhưng những cô gái yêu thích lãng mạn vẫn cầu mong đoạn nhân duyên này có thể thành.
Không biết ai bắt đầu, một loạt nữ sinh đứng lên hô:
- Lên đi, lên đi, lên đi...
Dưới cơn thủy triều này, tất cả đều chấn động. Cả Minh Lễ Đường đều vang lên tiếng “ lên đi, lên đi, lên đi “.
- Lên đi.
- Lên đi.
- Lên đi...
Không chỉ có người khác sốt ruột mà Lương Đào ngồi gần Đường Trọng cũng không ngừng nháy mắt với Đường Trọng, thúc giục hắn mau chóng đi lên, không nên để phụ ân tình người đẹp. Hoa Minh đi ra sau sân khấu chuẩn bị tiết mục rồi, nếu không hắn lại ôm luôn Đường Trọng đi lên trên sân khấu mất...
Lý Ngọc ngồi ngay cạnh Đường Trọng, chỉ thấy mọi người gào thét càng ngày càng to, lúc này mới xoay người liếc hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng thở dài.
- Ôi.
Đường Trọng cũng thở dài sâu kín.
Nói thật là hắn đã bị cô bé này làm cảm động rồi.
Một người con gái cành vàng lá ngọc như cô, tính tình yếu đuối không có chính kiến, trời biết để cô có thể đứng lên sân khấu nói những lời này thì cần phải có bao nhiêu dũng khí.
Ánh mắt Đường Trọng hơn hẳn người khác. Hắn đã thấy từ đầu lúc Thu Ý Hàn lên sân khấu, bắp chân run rẩy. Cô sở dĩ phải dùng hai tay cầm mic là bởi vì tay cô run rẩy, lo lắng cầm một tay sẽ rơi mic xuống mặt đất. Khi cô nói câu đầu tiên còn lắp bắp, đến giọng nói cũng run rẩy theo Thu Ý Hàn.
Đây là lần đầu tiên cô lên sân khấu.
Đáng tiếc là hiện tại cảnh còn người mất...
Người xem kêu to hồi lâu, nam diễn viên chính lại mãi không xuất hiện. Chuyện này càng khiến bọn họ vừa tức giận vừa không cam lòng.
- Lên đi.
- Lên đi.
- Lên đi.
Bọn họ càng hô to hơn, càng rống nhiệt tình hơn, muốn không bức được nam diễn viên chính ra mặt thì thề không bỏ qua.
Kỳ quái là mãi tới lúc này cũng không có ai đứng ra ngăn cản, duy trì trật tự, cứ để mọi chuyện phát triển.
Không ai muốn cắt đứt sự chờ đợi của cô bé này. Không ai muốn phá hoại một cảnh lãng mạn như vậy. Ai cũng thế, ai cũng coi cái tên không chịu xuất hiện kia là công địch của toàn bộ nhà trường.
Thu Ý Hàn đứng trên sân khấu kinh ngạc mở to mắt, nước mắt lăn theo hàng mi dài. Cô không ngờ mọi chuyện lại phát triển thành cảnh này, mang tới thanh thế lớn tới mức này.
Cô chỉ... Chỉ muốn nói lời xin lỗi thôi mà.
- Mọi người... Mọi người đừng như vậy.
Thu Ý Hàn lo lắng nói:
- Tôi... Không cần hắn lên đây nữa.
Cô vội vàng cúi đầu tạ ơn với mọi người phía dưới, sau đó bối rối chạy về phía sau màn.
Mặt Nông Quận đã sớm cười tới cứng ngắc, cũng cúi đầu nhanh chóng bước xuống.
Nữ MC mặc váy đỏ mỉm cười đi lên, vành mắt đỏ ửng nói:
- Tôi thật sự bị cảm động rồi. Thật sự là tôi ở phía sau màn đã khóc. Người trang điểm nói với tôi là đừng khóc, đừng khóc, hiện giờ không có thời gian trang điểm lại đâu... Nhưng tôi vẫn không thể nhịn nổi.
- Tôi nắm chặt tay, cùng mọi người hô “ lên đài, lên đài, lên đài “ nhưng hắn lại không lên... Tôi thật sự muốn cho mọi người xem một chút, trái tim tôi cũng đang tan nát.
- Cô bé đáng yêu vừa rồi tên là Thu Ý Hàn, người xinh đẹp, hát cũng rất hay. Hơn nữa... Tình cảm của cô rất đẹp. Tôi không biết cô chờ đợi nam sinh thế nào nhưng tôi muốn nói là, người con gái như vậy đáng để bất cứ nam sinh nào chờ đợi.
- Tôi cũng giống như mọi người, cũng chỉ là người đứng xem. Theo đạo lý mà nói thì chúng ta không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác. Bởi vì có đi giầy mới biết là giầy thoải mái hay không. Nhưng tôi vẫn không nhịn được muốn nói với nam sinh mãi không lên kia một tiếng. Hãy suy nghĩ cho kỹ. Cô rất đáng để được quý trọng. Bất cứ nam sinh nào mất đi một cô gái như vậy cũng là tổn thất lớn nhất trong đời.
- Tốt lắm, cảm ơn Thu Ý Hàn và Nông Quận đã mang cho chúng ta một ca khúc “ thủy tinh “ rất hay, cũng cảm tạ Thu Ý Hàn đã khiến tâm linh chúng ta cảm động. Hiện giờ xin mời mọi người thưởng thức tiết mục kế tiếp, tiểu phẩm “ nói dối “.
Cao trào đầu tiên của tiệc tối chấm dứt, tiết mục tiếp theo bắt đầu.
Bởi vì có chuyện này xảy ra, trái tim của Đường Trọng cũng khó có thể bình tĩnh được nữa.
Lời hát đi vào tai nhưng hắn cũng chẳng biết là đang hát cái gì.
Trong mắt hắn có hình ảnh nhảy múa mà lại chẳng biết người ta nhảy cái gì.
Hắn ngồi ngẩn ra, dường như đã bị ngăn cách ra khỏi thế giới này vậy.
Điện thoại di động rung bần bật trong túi mới khiến hắn bừng tỉnh. Hắn lấy di động ra, nhìn một cái liền thấy số của Lý Cường đang gọi.
Hắn bắt máy, nói nhỏ:
- Thầy giáo Lý, sao thế?
- Đường Trọng, mang tới hậu trường một chuyến. Tôi đợi cậu ở cửa.
Giọng nói của Lỗ Nhất Phi dồn dập.
Đường Trọng vội vàng đứng lên, đi ra cánh cửa cách hắn không xa.
Lúc Đường Trọng chạy tới, Lý Cường và Vương Ái Quốc đã đang chờ ở đó.
Đợi Đường Trọng tới rồi, Lý Cường vội nói:
- Đường Trọng, Hoa Minh đâu rồi? Sau tiết mục này sẽ tới hắn biểu diễn đó.
- Không phải Hoa Minh đã ra sau màn chuẩn bị rồi sao?
Đường Trọng kỳ quái hỏi.
- Không có.
Vương Ái Quốc nói.
- Trước còn nhìn thấy hắn, một lúc sau liền không thấy đâu nữa, gọi điện thì hắn tắt máy... Người này chạy đâu rồi hả?
Đường Trọng cũng gọi điện cho Hoa Minh, quả nhiên là tắt máy.
Cái tên khỉ này khiến ngay cả Đường Trọng cũng bối rối.
- Có thể là đi vệ sinh không?
Đường Trọng hỏi.
- Không có mà.
Vương Ái Quốc nói:
- Hai cái toilet ở gần đây cũng được chúng tôi tìm hết rồi.
- Hắn không có khả năng chạy tới chỗ khác chứ?
Đường Trọng nói.
- Chúng ta thử đi tìm ở phòng vệ sinh khác xem.
Khi ba người Đường Trọng, Lý Cường và Vương Ái Quốc đi tới một phòng vệ sinh sau hội trường, tìm thấy được Hoa Minh thì hắn đang đau khổ ngồi chồm hỗm giải quyết mối cấp bách trong cuộc đời.
- Hoa Minh, có chuyện gì vậy? Cậu sắp phải lên sân khấu biểu diễn rồi, sao lại còn đang... Cho dù có mót thì ở ngay gần cũng có phòng vệ sinh, cần gì phải chạy xa như vậy chứ?
- Thầy ơi, em cũng không có cách nào mà. Lúc ấy em đi vào thì các phòng đều đã có người rồi. Em chờ không nổi, chỉ còn cách chạy ra xa tìm thôi.
Hoa Minh bất đắc dĩ nói.
- Vậy thì cũng phải nghe điện thoại chứ.
- Em không tắt máy. Đó là do lúc chiều em rảnh rỗi ngồi chơi game... Kết quả là kết sạch cả pin rồi.
- Mau lên, sắp tới phiên em lên sân khấu rồi.
Lý Cường nói.
- Thầy giáo Lý à, không được đâu. Em sợ rằng em không có cách nào lên hát rồi.
Hoa Minh cũng cuống tới muốn khóc.
- Chuẩn bị thời gian dài như vậy, đang chuẩn bị cất một tiếng hát khiến mọi người kinh ngạc, một bài hát trở thành người nổi tiếng, trở thành thần tượng trong đại chúng nam sinh, trở thành tình nhân trong đám nữ sinh... Nhưng hiện giờ tất cả đều trở thành ảo ảnh rồi. Em bị tào tháo đuổi, nếu đứng lên... Là sẽ...
Không cần Hoa Minh giải thích, hắn còn chưa nói xong thì bủm một tiếng rất lớn truyền ra, sau đó một mùi thối kinh người khiến người ta buồn nôn tràn ngập khắp WC.
Rầm...
Đường Trọng vội vàng đóng cửa WC hộ hắn, tránh cho hắn đầu độc quần chúng vô tội.
- Phải làm sao bây giờ?
Vương Ái Quốc sốt ruột nói.
- Hiện giờ đổi người cũng không kịp rồi.
Lý Cường cũng vội tới khoa chân múa tay.
Tiết mục đã được báo lên trên rồi, lãnh đạo cũng đã duyệt rồi.
Lúc này không có cách nào đổi tiết mục khác. Quan trọng hơn là bọn họ tạm thời cũng không tìm đâu ra người hát được. Đám người này đi hỏi sinh viên, sợ còn chưa tìm ra ai thì MC đã báo kết thúc chương trình rồi.
Hoãn tiết mục xuống phía sau cũng là một biện pháp. Nhưng còn thể diện thì sao? Chuyện này truyền ra, thể diện của học viện tâm lý học còn gì nữa?
Ca sĩ tuyển chọn bị đau bụng không thể lên sân khấu. Sau này bọn họ còn có mặt mũi chào hỏi các thầy giáo của hệ khác không?
Hơn nữa trong lòng Lý Cường còn mơ hồ lo lắng.
Buổi tối hôm nay là lần đầu tiên hắn phụ trách, nếu như Hoa Minh vì ăn uống linh tinh mà bị đau bụng, sợ rằng mình sẽ trở thành người chịu trách nhiệm hủy hoại danh tiếng của hệ. Đến lúc đó lãnh đạo có tha cho mình không?
Mọi cố gắng cực khổ trong thời gian này đều uổng phí cả. Hắn còn có khả năng bị lãnh đạo phạt nặng nữa.
- Lần này thì đúng là hỏng bét rồi.
Lý Cường đi vòng quanh WC, sau đó ôm bả vai Đường Trọng, vội vàng nói:
- Trong lớp em còn ai hát được không? Để hắn lên hát thay Hoa Minh bài này đi... Chúng ta không cần đoạt vị trí mười ca sĩ sân trường nữa, chỉ cần ứng phó cho qua chuyện này đã. Mau đi tìm người. Chúng ta không còn thời gian rồi.
Nhớ tới cảnh Hoa Minh chai bia đập bể đầu Trương Hải Dương, Lý Cường dùng thân thể mình ngăn cản bà xã Trương Hải Dương cào cấu Hoa Minh, Đường Trọng cũng không đành lòng nhìn hắn phải khổ sở như vậy. Hắn hơi do dự rồi trầm giọng nói:
- Để em lên đi.
- C<font size="5">ậu sao?
Lý Cường và Hoa Minh đồng thời lên tiếng nghi vấn hỏi.
Ôi, Hoa Minh ngồi trong WC mà vẫn còn hóng được chuyện của bọn họ.