Dựa vào đâu mà thả hắn?
Nghe thấy Đường Trọng hô như vậy, tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra hết.
Hắn muốn làm gì đây? Chẳng lẽ bọn họ không phải đến để dẫn bố vợ về sao?
Bởi vì Bạch Tố là mỹ nữ, mà lúc này Đường Trọng lại là một anh đẹp trai chọn trong cả vạn người, vì người đẹp mà xông vào đầm rồng hang hổ, vượt qua núi cao thác đổ, mang bụi gai chém Bạo Long... Nếu bọn họ không phải là một đôi thì hắn cần gì phải làm vậy chứ?
Ai đó đã từng nói, thế giờ này không có tình yêu vô duyên vô cớ. Một người đàn ông tự nhiên tiếp cận một người phụ nữ, cuối cùng vẫn là vì muốn lừa cô lên giường...
Không chỉ có Long ca của bọn họ hiểu lầm quan hệ giữa Đường Trọng và Bạch Tố, ngay cả lão Bạch cũng cho rằng Đường Trọng là bạn trai của Bạch Tố, cho nên mới vô cùng đắc ý hô lên “ không thấy con rể của tôi lợi hại sao? “.
Tình huống thực tế chính là Đường Trọng tới cứu Bạch Tố. Hắn cũng chỉ quan tâm tới an nguy của bình thường.
Nếu như lão Bạch bị bắt thì nể mặt Bạch Tố, hắn cũng không ngại tiện tay mang lão ra. Nhưng lúc hắn đứng ngoài cửa đã nghe được mấy câu đáng ném vào Địa ngục của lão già này rồi. Rốt cục là hạng cha gì mà có thể làm được chuyện như vậy chứ? Vì muốn đánh bạc mà lại còn bán cả con cho sòng bạc.
Thế còn là người sao? Quả thực là cầm thú mà.
Đường Trọng cố ý so sánh lão Bạch với ông già nhà mình, lập tức thấy hình tượng của ông lão đầy râu nhà mình tỏa sáng vạn trượng.
Lại thử lần nữa, ông lão đầy râu tỏa sáng mười vạn trượng.
Lại so lần nữa, ông lão nhà hắn biến thành một mặt trời.
Vì vậy Đường Trọng cảm thấy vô cùng thỏa mãn khi có một người cha tốt như vậy.
Đường Trọng mặc kệ người khác nghĩ thế nào. Hắn túm cổ Trần Long, kéo hắn từ mặt bàn dậy hỏi:
- Trước kia chúng mày đối phó với bọn đánh bạc nợ tiền không trả thế nào?
- Chúng em... Phái người tới nhà bọn họ đòi nợ.
Trần Long cẩn thận đáp.
- Còn gì nữa?
Đường Trọng hỏi tiếp.
- Uống bia nhà bọn họ, ăn hoa quả nhà bọn họ, đá sập bàn và thùng rác nhà họ... Còn viết sơn đỏ lên tường nhà bọn họ... Nợ tiền không trả, giết!
- Còn gì nữa?
- Không... Hết rồi ạ.
Tên đầy ria lắp bắp nói. Hắn cảm thấy mình gặp phải một tên điên rồi.
Chát...
Đường Trọng lại tát thẳng vào mặt hắn.
- Mày tưởng tao ngu à? Mày là xã hội đen hay cảnh sát hả? Xã hội đen mà như chúng mày thì quốc gia này còn cần cảnh sát làm gì nữa?... Còn thủ đoạn gì nữa? Nói.
- Em... Bọn em trói người lại, sau đó gọi điện thoại cho người nhà hắn để bọn họ mang tiền tới chuộc.
- Nếu người nhà của hắn không muốn trả thì sao?
...
Tên đầy ria không muốn nói nữa. Nói nữa là vi phạm pháp luật đó.
Chát...
Đường Trọng lại tát vào mặt hắn, nói:
- Mày không nói à? Tao mà không hỏi mãi thì mày cũng không nói.
- Em chưa làm gì hơn mà. Em chưa làm.
Vành mắt tên đầy ria đỏ hồng, kêu lên.
- Em chỉ nghe mấy anh em khác nói... Nếu không lấy được tiền nữa thì bọn họ sẽ bỏ người này vào bao rồi ném xuống biển.
- Cuối cùng cũng có biện pháp tốt.
Đường Trọng nói.
- Lúc chúng mày ném người xuống biển có cho thêm đá tảng vào bao không?
- Chắc là... Chắc là có.
Tên đầy ria nói.
- Tao đề nghị chúng mày thế này.
Đường Trọng nói.
- Bỏ đá tảng vào cũng nguy hiểm. Mày nghĩ xem, đá có cạnh sắc, lăn dưới nước khẳng định là sẽ đâm rách túi, đến lúc đó thi thể sẽ bị phát hiện ra... Như vậy thì chúng mày trước hết hãy cho người vào trong bê tông rồi hãy bỏ vào bao. Nếu thế thì hắn sẽ đông thành đá trong bao. Cho dù là có rách bao thì thi thể cũng không nổi lên nữa, chỉ có thể chìm vĩnh viễn dưới đáy biển. Trăm triệu năm sau, có khả năng trở thành hóa thạch đó.
...
Tên đầy ria chớp đôi mắt tam giác của hắn, nói không ra lời.
Con mẹ nó, mình mới là xã hội đen chứ. Mày... Mày làm thế không phải là đến đoạt chén cơm của tao sao?
Nghe Đường Trọng nói vậy, thân thể lão Bạch run run, són hết cả ra quần.
Hắn gào khóc:
- Con rể ơi... Con rể ơi. Cha sai rồi. Con tha cho cha một lần đi. Lần này được thả ra cha sẽ làm trâu làm ngựa cho con... Con gái ơi, con gái, mẹ con chết sớm, cha vất vả nuôi con khôn lớn, sống cũng không dễ dàng mà... Tố Tố, con cứu cha đi. Đừng để cha rơi vào tay bọn họ.
Bạch Tố muốn nói gì đó nhưng bị Đường Trọng dùng ánh mắt ngăn lại.
Đường Trọng vỗ mạnh bả vai tên đầy ria, nói:
- Giao hắn cho mày đó. Mày mà thả hắn ra thì lúc đó không xong với tao đâu.
- Đại ca, em... Em thật sự không làm được mà.
Tên đầy ria vội vàng nói.
- Lần đầu thì có thể hơi ngượng tay nhưng làm vài lần là quen thôi.
Đường Trọng nói. Hắn đi qua ôm bả vai bình thường, nói.
- Đi thôi, giờ cô là người của tôi rồi.
- Đại ca.
Tên đầy ria quỳ xuống mặt đất ôm lấy bắp chân Đường Trọng, cầu khẩn:
- Đại ca, là em có mắt không tròng, là em mắt chó như mù, em là con rùa đen khốn kiếp, em là loại chó đẻ... Em van anh đó, anh mang người về đi. Thật sự là em không làm nổi chuyện này đâu.
Đường Trọng đá hắn văng ra, mắng:
- Xã hội đen cũng phải có tôn nghiêm của xã hội đen. Đứng dậy mà. Chuyện này mày không làm được cũng phải làm.
- Đại ca à, anh không đồng ý thì em không đứng dậy đâu. Anh mang hắn về đi. Tiền này em không lấy nữa, em cũng không dám gọi điện cho tiểu thư Bạch nữa...
Tên đầy ria khóc lóc.
Sắc mặt Đường Trọng âm trầm hẳn, nói:
- Xem ra mày không nể mặt tao hả? Chúng mày thắng hết tiền của hắn rồi, giờ không giải quyết hắn thì chẳng lẽ tao lại phải đi sau chùi đít cho chúng mày à? Tao mang đồ phế thải này về làm gì? Tự mình bỏ tiền ra nuôi hắn sao?
- Không, không, không.
Tên đầy ria vội xua tay. Hắn đứng dậy, chạy tới két sắt vác ra một đống tiền rồi nói:
- Đại ca, tiền này anh cầm hết đi. Em trả lại hết tiền em thắng hắn cho anh... Đại ca, anh mang hắn về đi.
- Thu tiền lại đi.
Đường Trọng nói với Bạch Tố.
- Tiền này đều là của cô.
Bạch Tố nhìn Đường Trọng, sau đó lấy một cái túi nhét hết mấy chục cọc tiền chừng trăm tệ vào.
- Tiền tao cầm rồi, người thì vẫn là của mày.
Đường Trọng nói.
- Cứ thế đi.
- Đại ca...
Chát...
Đường Trọng xoay người, tát thẳng vào mặt hắn, mắng.
- Mày mà không xử lý tốt chuyện này thì tao sẽ dùng thủ đoạn đó để xử lý mày. Mày nếu xử lý xong chuyện này cho tao thì chuyện giữa chúng ta sẽ dừng ở đây.
...
Tên đầy ria ngẩn ra tại chỗ, không dám lên tiếng.
Bạch Tố nhìn thoáng qua lão Bạch, nói nhỏ.
- Đường Trọng...
- Đi thôi.
Đường Trọng kéo tay cô.
- Không có gì đáng để lưu luyến nữa.
- Con gái ơi, con gái...
Lão Bạch quỳ rạp xuống đất, khóc lóc kêu:
- Con gái ơi, con cứu cha một lần nữa đi. Cha thề đây là lần cuối cùng rồi...
Đáng tiếc là hắn kêu khóc cũng không có bất cứ hiệu quả gì. Đường Trọng khoác vai Bạch Tố, đưa người ngọc vốn không thuộc về nơi này biến mất khỏi sòng bạc đầy chướng khí này.
Vừa đi ra khỏi quán ăn, tài xế của Bạch Tố đã chạy tới, quan tâm hỏi:
- Tố Tố, cháu không sao chứ?
- Không sao đâu chú.
Bạch Tố lắc đầu.
- Tố Tố, xin lỗi.
Tài xế áy náy nói.
- Vốn tôi không nên nhiều chuyện như thế nhưng chuyện này...chuyện này tôi thật sự không thể nhìn tiếp nữa. Tố Tố, cháu kiếm tiền cũng không dễ dàng gì. Cháu lại giao cả tim gan cho hắn như vậy, cuối cùng để hắn đặt vào sới bạc cả. Cháu ngẫm lại đi, vì hắn mà cháu đã nộp cho sòng bạc bao nhiêu tiền trong mấy năm qua rồi.
- Chú Đức, không sao đâu.
Bạch Tố vừa cười vừa nói.
- Đường Trọng đi rồi mà còn quay lại thì cháu đã biết là chú nói chuyện của cháu cho hắn rồi.
- Tôi chỉ nhàn rỗi quá nên hỏi, chú Đức mới nói cho tôi biết.
Đường Trọng nói.
- Tôi nghĩ mình lớn thế này rồi mà còn chưa từng được vào sòng bạc, để chú Đức đưa tôi tới mở mang tầm mắt một chút, không ngờ lại gặp được cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân. Dù sao cũng không thể để lãng phí cơ hội thế được.
- Lần này là tôi nợ cậu rồi.
Bạch Tố cảm kích nhìn Đường Trọng, nói:
- Dù tôi cũng đoán là bọn họ không dám dùng súng... Nhưng mình tôi đối phó với cả đám người như vậy là phi thường khó khăn.
- Cái gì mà nợ với không nợ chứ.
Đường Trọng xua tay nói.
- Hiện giờ cô đã bị tôi thắng trở về rồi. Sau này cô là người của tôi.
Gương mặt Bạch Tố ửng hồng, đại mộ như chứa cả nước hồ xuân, muốn tiếp tục nói nhưng lại cảm thấy có chú Đức ở đây mà liếc mắt đưa tình với hắn thì đúng là xấu hổ quá.
Vì vậy cô liền nói sang chuyện khác.
- Đường Trọng, thật sự phải để ông ấy ở lại sao?
- Ác nhân phải có ác nhân trị.
Đường Trọng nói.
- Chúng ta bỏ ông ta ở lại như vậy, từ nay về sau ông ta sẽ tuyệt vọng với cô, sau này có vào sòng bạc cũng nhất định phải suy nghĩ thận trọng. Ông ta biết cô sẽ không cứu ông ta ra nữa. Như vậy cũng tốt. Một số chuyện phải giải quyết tuyệt tình một chút mới khiến người ta hoàn toàn nhận rõ sự thật được.
- Ôi.
Bạch Tố thở dài thật khẽ.
- Tôi được bọn họ nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi. Mẹ nuôi tôi nuôi tôi được mấy năm đã ngã bệnh qua đời, là ông tôi nuôi tôi lớn khôn. Mặc dù ông ta mê đánh bạc nhưng trong lòng tôi luồn nhớ tình nghĩa của ông ta, nghĩ là dù ông ta có làm gì thì nể tình mẹ nuôi... Tôi sẽ tận lực giúp ông ta. Không ngờ cuối cùng ông ta lại làm một chuyện hoang đường như vậy. Lúc này may mà có cậu tới, nếu không tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
- Không sao rồi.
Đường Trọng an ủi:
- Tên đầy ria không dám đổ bê tông ông ấy rồi ném xuống biển đâu, cùng lắm chỉ trút giận lên người ông ta thôi. Chẳng qua dù thế nào thì chuyện lần này trôi qua, hắn cũng dám làm phiền cô nữa.
Đường Trọng rút điện thoại từ túi quần ra, bắt đầu bấm số.
- Cậu gọi cho ai thế?
Bạch Tố hỏi.
- Gọi điện báo cảnh sát mà.
Đường Trọng nói.
- Không phải cậu nói là... Chuyện hôm nay dừng ở đây sao?
Bạch Tố hỏi.
- Lúc trước hắn muốn so lớn nhỏ với tôi, sau lại đổi giọng thành ba ván thắng hai mới được... Hắn cũng không giữ lời mà.
Đường Trọng giơ tay ra hiệu Bạch Tố im lặng, sau đó mới nói:
- Vâng, chào anh, có phải sở cảnh sát không? Tôi muốn trình báo...