Một đám khí màu hồng từ từ tụ lại thành hình người, đột nhiên dí sát lại gần, tựa như vừa bổ thẳng từ trong bảo kính đen tối kia ra vậy.
“Lan Ba?”
Dương Dật Chi thầm giật mình, đang định nhìn cho rõ hơn, thì thân thể đã không thể khống chế nổi mà rơi thẳng xuống!
Dương Dật Chi cảm giác cơ thể mình trong nháy mắt như mất đi trọng lượng, nhẹ nhàng lơ lửng ở nơi nào đó. Bốn phía đen tối như biển sâu. Kiếm khí của y vốn mượn sức của gió trăng mà phát ra, muốn ở thế bất bại, cảm giác đối với gió và ánh trăng tự nhiên phải nhạy bén hơn người khác nhiều lần.
Có thể nói dù ở trong một ngôi cổ mộ, chỉ cần có một kẽ hở cực kỳ nhỏ, y cũng cảm nhận được, đồng thời ngưng tụ nó thành kiếm khí không gì là không phá nổi.
Thế nhưng ở đây cả một chút gió và ánh trăng yếu ớt nhất cũng không có. Tuyệt đối không có.
Dương Dật Chi thử nhắm mắt lại, chỉ dựa vào cảm giác phán đoán vị trí của bản thân. Song qua một lúc lâu, y vẫn không thu hoạch được gì hơn. Tất cả những thứ xung quanh y hoàn toàn chìm sâu vào bóng tối tuyệt đối.
Hoặc là xung quanh bố trí đáy cơ quan cạm bẫy; hoặc là y đang đứng trên một tảng đá lớn dài hẹp, xung quanh bốn bề đều là vực sâu muốn trượng, hoặc là đối thủ mạnh nhất của y đang đứng ngay trước mặt, chỉ đợi y cử động, ắt sẽ tung ra một dòn chí mạng.
Thế nhưng, y đã không thể tiếp tục đợi thêm nữa. Bởi vì cảm thấy sức mạnh toàn thân mình đang không ngừng chảy đi, tựa như nước triều rút xuống.
Y cần phải tìm thấy nguồn sáng.
Cho dù có phải lấy sinh mạng ra để đánh cuộc cũng được, chỉ cần đánh cuộc, là luôn luôn có cơ hội dành chiến thắng. Vậy nên y bước lên một bước.
Đúng vào khoảnh khắc chân y vừa đặt xuống, trong lòng Dương Dật Chi bỗng có một cảm giác không thể nói thành lời. Cảm giác này không có dấu hiệu gì khơi gợi, mà đơn thuần chỉ là trực giác.
Y khẽ nghiêng người sang một bên.
Chính lúc đó, một luồng kiếm khí khiếp người lướt sạt qua bên tai. Tuy không bị thương nhưng cột tóc của y đã bị đánh tung bay. Tóc xõa ra rồi phất xuống trong nháy mắt, che trước mặt y.
Dương Dật Chi cơ hồ như ngẩng đầu lên theo bản năng, kiếm thứ hai đã quét tới cổ họng!
Dường như đúng vào sát na lúc lưỡi kiếm chạm vào da y, Dương Dật Chi đã đột nhiên lướt người ra phía sau cả trượng, đạo kiếm khí bỗng bùng lên, hóa thành một bức tường kín, gió thổi không lọt, dồn ép đuổi theo họ Dương Trong cung điện ngầm này.
Không có ánh kiểm, không có tiếng gió, chỉ có kiếm khí và sát khí ngùn ngụt ở khắp nơi nơi.
Đúng khi Dương Dật Chi không thể lùi được nữa, kiếm thứ ba đã lặng lẽ âm thầm đâm từ sau lưng tới. Kiếm khí phía trước tuy mạnh mẽ, nhưng chẳng qua chỉ là mồi nhử, còn kiếm sau lưng, mới thật sự là đòn chí mạng. Mọi đường lui của Dương Dật Chi cơ hồ đều đã bị phong tỏa chặt.
Nhưng lại đúng vào lúc đó, một tia sáng mờ mờ chợt chiếu rọi xung quanh, thân hình y đã vọt lên cao, tia sáng mờ mờ ở ngay trong lòng bàn tay, hóa thành một thanh kiếm xanh nhạt, bổ thẳng xuống dưới!
Chỉ nghe "keng” một tiếng vang lên, thanh kiếm đâm vào sau lưng y đã bị đánh bay lên không trung, sau đó cung với luồng sáng yếu ớt ấy chìm vào bóng đêm vô biên vô tận.
Bốn bề lại chìm trong den tối im lìm chết chóc. Một lúc sau, không trung vang lên tiếng từng giọt nước nhỏ xuống đất, trong địa cung trống vắng này, âm thanh ấy trở nên thập phần rõ rệt.
Đột nhiên có người cất tiếng cười vang: “Dương Dật Chi, tuy ngươi đánh rơi được kiểm của ta, nhưng cuối cùng cũng bị thương rồi!”
Dương Dật Chi trầm mặc không đáp, có lẽ là lúc bình thường, y có thể né tránh được một kiếm vừa rồi, nhưng trong địa cung không trăng không gió này, y chỉ có thể miễn cưỡng tụ khí thành quang rồi dùng ánh sáng ấy xuất kiếm, vì vậy rốt cuộc vẫn chậm mất một chút, bị đạo kiếm khí khủng khiếp ấy làm bị thương.
Nhưng nguy hiểm nhất là, vì một chiều này mà y dã tiêu hao mất quá nửa sức mạnh còn lại.
Dương Dật Chi Cố gắng hết sức để hô hấp của mình vẫn đều đặn như bình thường, y tuyệt đối không để đối thủ nhận ra thương thế của mình. Tuy y đã phong tỏa các huyệt đạo xung quanh vết thương, nhưng vết thương quá sâu, tiếng máu chảy tí tách ấy vẫn không ngừng, tựa như một chiếc đồng hồ sinh mạng đang không ngừng thúc giục y vậy.
Người kia chậm rãi nói: “Ngươi không cần gắng gượng nữa, với thương thế của ngươi, căn bản không thể cầm cự được nửa canh giờ đâu.”
Dương Dật Chi lạnh lùng nói: “Vậy thì sao? Cớ sao người không ngồi xuống mà đợi ta ngã xuống?”
Người kia cười gằn âm độc: “Không cần. Lẽ nào ngươi đã quên, ta còn một thanh kiếm nữa?”
Trái tim Dương Dật Chi lập tức trầm xuống. Khắp thiên hạ này, người dùng hai tay hai kiếm không nhiều, nhưng cao thủ thì chỉ có một, đó chính là Tỳ Lưu Ly Thiên trấn thủ mặt phía Nam Phạn Thiên địa cung trong Mạn Đà La giáo.
Mười năm trước, khi Dương Dật Chi vừa mới đến Mạn Đà La giáo, người này đã là một trong Tứ thiên vương, thủ hạ của Cơ Vân Thường rồi. Nghe đồn bất luận là kiếm xuất ra từ tay nào của y, cũng đều khiến cho quỷ thần phải than khóc.
Đồng thời y còn luyện đến cảnh giới hai tay có thể đánh nhau. Nếu cùng lúc xuất thủ, uy lực sẽ tăng lên gấp bội, tựa như hai cao thủ tuyệt đỉnh cùng giáp kích vậy. Một đối thủ như vậy, dù là Dương Dật Chi công lực đầy đủ, đối chiến trường thành nơi sáng trăng đầy gió, y cũng chưa chắc đã hoàn toàn nắm được phần thắng nữa.
Dương Dật Chi chăm chậm nói: “Tỳ Lưu Ly?”
Tỳ Lưu Ly cười khanh khách nói: “Hiếm thấy, ngươi vẫn còn nhớ. Chỉ tiếc rằng ta lại không nhớ mình có một sư đệ như ngươi.”
Dương Dật Chi không trả lời. Hiện giờ mỗi một phần tinh lực của y đều là bảo bối. Bởi vì dù sao thì thêm một phần sức mạnh, là sẽ thêm một phần cơ hội sống sót. Mà những câu hỏi trả lời hay không cũng thế kia, chỉ có tác dụng làm đối phương tìm ra nhược điểm của y ở đâu thôi.
Tỳ Lưu Ly cũng trầm mặc không nói, thân hình hai người chìm vào bóng đêm đậm đặc, tựa như kẻ đứng bờ vực người nơi đỉnh núi, nhưng thủy chung vẫn không thấy mặt đối phương đâu.
Hồi lâu sau, Tỳ Lưu Ly mới cất tiếng: “Phạn Thiên bảo quyển thật sự ở trong tay ngươi?”
Dương Dật Chi đáp: “Phải.”
Tỳ Lưu Ly lạnh lùng nói: “Ta vốn không tin chuyện thiên hạ này có võ công bí kíp. Bởi vì đạo dùng kiếm, trọng ở biến hóa. Trên chiến trường, chỉ một biến hóa hết sức nhỏ cũng có thể khiến thắng thua đổi chỗ, đối với một kẻ bình thường, dù ngươi chất đống tất cả võ học bảo điển trong thiên hạ trước mặt hắn, hắn cũng không thể trở thành đại hành gia kiếm thuật. Muốn trở nên mạnh lên thì chỉ có duy nhất một cách, đó chính là không ngừng chiến đấu. Khi ngươi đánh bại tất cả các đối thủ, ngươi chính là thiên hạ đệ nhất kiếm khách mà không có gì phải hổ thẹn, bất kể là dùng phương thức gì cũng như vậy cả.”
Y đột nhiên cười gằn một tiếng, nói tiếp: “Nhưng lời của Âm Ma đại nhân thì ta không thể không tin, bởi vì đại nhân là người duy nhất đánh bại được ta. Vì vậy hai mươi năm nay ta vẫn luôn rất muốn biết, bên trong Phạn Thiên bảo quyển viết những gì?”
Dương Dật Chi điềm đạm nói: “Sao ngươi không đánh bại ta, rồi tra hỏi nội dung của bảo quyển.”
Tỳ Lưu Ly nói: “Không cần. Bởi vì ta đã biết mình không thể nào tu luyện võ công trong bảo điển. Tuy ta không biết nguyên nhân là gì, nhưng ta tin Âm Ma đại nhân tuyệt đối không gạt ta.”
Y ngừng lại một chút, rồi lại nói: “Vậy nên, ta rất muốn xem thử xem, võ công trong Phạn Thiên bảo quyển ở trong tay người khác rốt cuộc là mạnh đến mức nào!”
Dương Dật Chi nói: “Vừa rồi người đã thấy rồi.”
Tỳ Lưu Ly cười khẩy: “Đích thực là thấy rồi, nhưng vẫn còn chưa đủ.”
Đột nhiên, trong bóng tối bừng lên ánh lửa. Tuy rất yếu ớt, nhưng đã đủ để Dương Dật Chi nhìn thấy mọi thứ trong vòng ba trượng xung quanh mình.
Tay phải Tỳ Lưu Ly cầm kiếm, tay trái cầm mồi lửa. Ngọn lửa bốc lên, chiếu rõ gương mặt xanh lét của Tỳ Lưu Ly, trông hết sức dữ tợn.
Tỳ Lưu Ly chầm chậm giơ thanh kiếm trong tay lên, nói: “Xuất kiếm.”
Thanh kiếm y đang cầm trên tay thoạt nhìn thì hết sức bình thường, thân kiếm trong suốt, mũi kiếm tù tù, trông tựa như lá hẹ, phảng phất như không có lưỡi. Nhưng chính thanh kiếm không lưỡi này, chỉ cần ở trong tay chủ nhân, liền tựa như toát lên một quầng sáng ma quái vậy.
Giống như câu: Lời hay không nói, trọng điểm không phải do lưỡi mà do tâm.