Hồ Vương Thanh Liên

Chương 47: Vô song phủ



Trước buổi trưa hôm sau, không đợi Liễu Vô Song đến gọi, Thanh Liênđà thần thanh khí sảng mở cửa đi ra trước, so với bộ dáng mệt mỏi ngàyhôm qua thì lúc này mặt hắn tỏa sáng, tâm tình vô cùng tốt, làm cho Liễu Vô Song sửng sốt một hồi.

Tuy rằng vẫn là khuôn mặt bình thường như trước kia, nhưng Liễu VôSong cảm thấy gương mặt hắn mỗi ngày một đẹp hơn trước, càng nhìn cànghấp dẫn, xem ra hắn thực sự yêu thích Thanh Liên, tuy rằng dùng từ xinhđẹp để hình dung về gương mặt của Thanh Liên vẫn còn cách xa vạn dặmnhưng quả thực mỗi một động tác, mỗi một cái giơ tay nhấc chân của Thanh Liên trong mắt hắn đều tràn ngập phong tình.

” Thanh Liên, ngươi tỉnh? Vốn đang tính một lát nữa mới đi đánh thức ngươi, ngủ ngon không?”

Thực ra nhìn biểu tình của Thanh Liên là biết hắn ngủ ngon rồi nhưngLiễu Vô Song muốn kiếm cớ để nói chuyện, hắn muốn nghe tiếng nói réo rắt động lòng người của Thanh Liên.

Thanh Liên đương nhiên là ngủ vô cùng ngon, hắn làm cho Bảo Bảo rốtcuộc nhận thức được hậu quả khi khơi lửa là thế nào, nếu không do thờigian không cho phép, lúc này hắn còn chưa muốn rời giường a.

Đối với tâm tư cảu Liễu Vô Song, lúc này Thanh Liên cũng rộng lượngmà không so đo, làm bộ như không biết “ ngủ rất ngon, cảm giác đau mỏirã rời kia đã không còn, đêm qua Vô Song nghỉ ngơi thế nào?”

Liễu Vô Song gật gật đầu, không dám nói hắn nghĩ tới bọn họ cả đêmnên không ngủ được chút nào, nhưng dù sao hắn cũng là người luyện võ, cả đêm không ngủ cũng không tính là gì, hiện tại có thể nhìn thấy ThanhLiên thì tinh thần càng tốt hơn “ ta ngủ cũng khá ngon, Thanh Liên cóthấy đói bụng không?”

“Ta không đói, trước kia cũng không ăn cơm trưa, cho nên cũng khôngcảm thấy đói, Vô Song nếu đói bụng thì xuống lầu ăn trước đi”

“Cũng đã tới lúc gọi Bảo Bảo dậy rồi”

Hai người đứng bên hành lang nói chuyện, không ai tiến thêm bước nào, làm như khoảng cách giữa hai người như vậy là vừa phải, Liễu Vô Songthì sợ càng tới gần, ngửi được mùi hương trên người Thanh Liên thì sẽkhông khống chế được mà làm chuyện thất lễ, còn Thanh Liên vì đã biếttâm tư của hắn nên cố ý tạo khoảng cách.

Đối với việc bị nam tử yêu thích, hắn không sợ hãi hay chê bai, hắntừng nghĩ nếu Bảo Bảo là nam tử thì việc hắn chấp nhận nàng cũng có khảnăng rất cao, cho nên trong tình yêu không có phân biệt giới tính, chỉcần có cảm giác. Hắn và Bảo Bảo là cùng một loại người, khi gặp nhau sẽhấp dẫn nhau, mà Liễu Vô Song thì…thực xin lỗi, chỉ có thể xem hắn làbằng hữu mà không có tình cảm nào khác.

Còn Kiều tiên sinh cả gan dám tính kế hắn kia, hắn sẽ làm cho hắn cảm nhận được việc chõ mõm vào chuyện người khác thì sẽ có kết quả thế nào.

“Để cho nàng ngủ thêm một lát đi, sợ là chưa chịu dậy đâu, ở nhà được chìu riết nên quen rồi”. Khóe miệng Thanh Liên hơi cong lên, làm choLiễu Vô Song càng nhìn hắn si mê hơn, Thanh Liên chưa bao giờ xuất hiệnbiểu tình này, âm thầm thở dài một cái, quả thật Thanh Liên càng nhìncàng đáng yêu.

” Ca ca không phải quân tử, lại nói xấu sau lưng Bảo Bảo, ai nói takhông dậy nổi? ta rất tốt nha”. Lời vừa dứt đã thấy cánh cửa phòng bị mở ra, Bảo Bảo mặc xiêm y màu xanh nhạt, bên ngoài là áo khoác màu vàngkia đi ra, ý vị liếc nhìn Thanh Liên một cái.

Liễu Vô Song lại thêm một lần ngừng thở, chỉ mới không gặp một đêm,không chỉ Thanh Liên trong mắt trở nên xinh đẹp, phong tình vô hạn màngay cả Bảo Bảo, hơi thở dường như cũng thay đổi, vẫn linh động, thanhxuân nhưng lại tăng thêm cảm giác không thể diễn tả bằng lời, làm chongười ta nhìn thấy nàng thì muốn tiếp cận nàng càng gần, càng nhiều.

Túm lại, trong mắt hắn, tuyệt sắc thiên hạ cũng kém đôi huynh muội này ba phần.

” Phải không? Ta lại tưởng nàng lên giường ngủ thêm một ngày nữanha”, Thanh Liên đáp lại, tầm mắt như có như không nhìn lướt qua thắtlưng tinh tế của nàng.

Bảo Bảo bị hắn nhìn thấy có cảm giác nơi hắn nhìn qua nổi lên một cỗtê dại, dùng sức nắm chặt tay hắn, còn làm bộ không cẩn thận để cho bộngực đụng phải khủy tay hắn, đắc ý khi cảm nhận được Thanh Liên trở nêncứng ngắc “ ca ca quá coi thường Bảo Bảo, chỉ là cỡi ngựa một ngày màthôi, cũng không đến nỗi không đi được. Ca ca nếu không tin thì hôm nàochúng ta mỗi người một con ngựa thi tài với nhau?”

” Ngươi không chịu thua? Vậy được, chờ sau khi trở về, chúng ta sẽlại thử một lần, bất quá đừng trách ca ca không nhắc nhở ngươi, là ngươi khiêu chiến trước, đến lúc đó dù cho có cầu xin tha thứ, ta cũng sẽkhông buông tha ngươi”

Thanh Liên lập tức mỉm cười tiếp nhận khiêu chiến của nàng, Bảo Bảođỏ mặt “ chưa biết ai cầu xin tha thứ đâu, ca ca nếu có cầu xin thì tatuyệt đối cũng không bỏ qua cho ngươi”

” Cầu còn không được đâu!”

Hai người đối đáp qua lại làm cho Liễu Vô Song cảm thấy chuyện bọn họ nói không phải là một cuộc thi cỡ ngựa mà nghe ra lời bọn họ nói rất ám muội “ các ngươi đang nói tới chuyện thi cỡi ngựa sao?”

Hai người ngẩn người, đồng thời gật đầu, biểu tình vô tội nhìn Liễu Vô Song,” Đúng vậy!”

Đúng là đang nói thi cỡi ngựa, có điều không thực sự cỡi ngựa mà là ở trên giường cỡi nhau, đáng thương cho Liễu Vô Song bị bọn họ trả lờiđồng thanh như vậy thì nổi lên xấu hổ, đôi huynh muội này thực sự khôngphải là thân huynh muội sao? Sao biểu tình vô tội lại giống nhau nhưthế, ăn ý vô cùng.

” Nếu thật sự muốn thi đấu thì Liễu gia có rất nhiều ngựa, cũng cótrường đua, Thanh Liên và Bảo Bảo muốn lúc nào thi đấu cũng được, nhưngbảo Bảo bây giờ còn chưa biết cỡi ngựa, đợi khi học xong, muốn thi đấuvới Thanh Liên thì sợ là cũng không thắng nổi”

Liễu Vô Song vừa nói xong, Thanh Liên bật cười lớn còn Bảo Bảo thìhung hăng liếc hắn một cái, tức giận đến đỏ cả hai má, còn Liễu Vô Songbị biểu tình bất đồng của hai người làm cho ngây ngốc, hắn nói sai cáigì sao?

” Thanh Liên, Bảo Bảo, ta nói sai cái gì sao?”

” Không, không có, ngươi nói rất đúng, Bảo Bảo, Vô Song nói gì ngươicũng nghe rồi phải không? ngươi nhất định không thắng được trận đấu nàyđâu”. Thanh Liên thẳng lưng, tiếng cười tuy rằng đã ngưng nhưng ý cườithì cũng không giảm.

Bảo Bảo hung hăng nhéo tay Thanh Liên một cái, nghiến răng nghiến lợi “ ca ca, ta không có hiếu học giống như ca ca vậy, cái gì cũng họctrộm, ngay cả cỡi ngựa cũng vậy, bất quá ca ca, chắc ngươi cũng biết cócâu “ hư chiêu thắng chính chiêu”, cho nên…chúng ta đi thôi”

Bảo Bảo tức giận đến phát run, Thanh Liên rõ ràng chỉ là một ngườimới vào nghề nhưng lại biết nhiều phương pháp để gây sức ép người khác ở trên giường như vậy, thì ra hắn có một bức đông cung đồ với một trăm lẻ tám chiêu thức khác nhau, hôm qua nếu hắn không cẩn thận bị nàng pháthiện thì e rằng nàng còn bị hắn ép ở trên giường tới mức nào.

Nhưng không sao, hảo nữ không cùng nam tranh, chờ khi nàng trở lại Xà tộc, lấy ra bảo bối của mẫu thân, trước đây nghĩ rằng nàng không cầntới nhưng hiện giờ xem ra…mẫu thân quả là nữ trung hào kiệt.

Đến lúc đó, nàng không tin không hàng phục được hồ ly tinh Thanh Liên này.

Thanh Liên đột nhiên cảm thấy rùng mình, mỉm cười nói “ Bảo Bảo,không ai nói cho ngươi biết dùng võ mồm không giải quyết được vấn đề gìsao?”

“Đúng, nhưng mà ca ca, ta chưa từng nói với ngươi sao? Bắc Dao phunhân đã dùng cách nào để chế phục Bắc Dao lão gia sao? Trong đó có cảphương thức cỡi ngựa, cho nên nếu ngươi muốn kết hôn với Bắc Dao tiểuthư thì trình độ của ca ca e là vẫn còn kém một chút”

Không thể quang minh chính đại đề cập đến phụ thân và mẫu thân, chonên Bảo Bảo chỉ có thể dùng họ Bắc Dao để nói, chuyện này Liễu Vô Songkhông biết nhưng Thanh Liên thì sắc mặt thay đổi, âm tình bất động, dodự nhìn Bảo Bảo “ ngươi tin tưởng?”

” Ta tin tưởng vô cùng, ca ca, đến lúc đó ngươi tự mình trải nghiệmchẳng phải sẽ biết sao?”. Bảo Bảo ung dung nhìn lại Thanh Liên, khó cólúc làm cho hắn thay đổi biểu tình, trong lòng sảng khoái vô cùng.

Thanh Liên hiểu biết rất ít về Bắc Dao Quang, bấm đốt ngón tay cũngkhông đoán được nửa điểm về tương lai của nàng, nhưng xem nàng sinh ramột đứa con tinh linh cổ quái như Bảo Bảo, còn có Như Mặc luôn ngoanngoãn phục tùng nàng thì chắc nàng cũng có vài phần năng lực. Mà Bảo Bảo vốn không sợ trời, không sợ đất nhưng khi nói tới mẫu thân thì lại cóvài phần kiêng kị, làm cho Thanh Liên không khỏi lo lắng, có phải BắcDao Quang thực sự có vũ khí bí mật, bản thân là huyết nô của Bảo Bảo đãđủ thê thảm rồi, nếu ở trên giường còn bị nàng ăn gắt gao thì…Thanh Liên vừa nghĩ tới đã thấy tương lai u ám.

“Thanh Liên, hôn thê của ngươi xuất thân từ võ lâm thế gia sao? Tàicỡi ngựa rất cao phải không?”, Liễu Vô Song luôn vào lúc không thíchhợp, nói những điều không thích hợp làm người ta dở khóc dở cười.

Lúc này, người cười là Bảo Bảo, còn Thanh Liên thì âm thầm bực mình.

Sau lần đầu tiên triền miên, thắng bại trên giường còn chưa phân định nhưng nàng đã tạm thắng trận chiến võ mồm, cho nên Bảo Bảo cảm thấy nên thỏa mãn với chiến thắng.

Sau bữa trưa, ba người nhàn tản lên đường, Bảo Bảo dung mạo tuyệt sắc nên thu hút rất nhiều người nhìn ngắm, hơn nữa bên cạnh nang lại là hai nam nhân xuất sắc, một người tuấn mỹ siêu phàm, một người dung mạo bình thường nhưng khí chất cao quý, càng khiến cho ba người nổi bật giữa một đám phàm phu tục tử, như phụng giữa bầy gà.

Đi hết hai con phố thì Thanh Liên và Bảo Bảo nhận ra Vân Hải thành có thể coi là đại bản doanh của Liễu gia, nơi này các nơi Liễu gia cư ngụkhông quá nửa ngày đường, cho nên dân cư ở đây đương nhiên biết Liễu VôSong, người đi bên cạnh hắn thì có ai dám trêu chọc. Nói không chừngphân nửa sản nghiệp trong thành là thuộc về Liễu gia.

Hai người đoán không sai, Vân Hải thành đúng là thuộc về Liễu gia,khách điếm nơi họ nghỉ trọ là loại cao cấp, người nơi này đương nhiênkhông dám vô lễ với khách của Liễu công tử. Lẽ ra Liễu Vô Song cũngkhông cho phép mọi người nhìn bọn họ quá chăn chú nhưng dù sao Bảo Bảoxinh đẹp tuyệt trần, cho dù có sợ hãi thế lực của Liễu gia nhưng yêu cái đep là bản tính của con người, cho nên Liễu Vô Song cũng không thể ngăn cản ánh mắt của người khác.

Bảo Bảo vẫn khoác tay Thanh Liên như trước, làm nũng với hắn. ThanhLiên cũng hưởng thụ bộ dáng làm nũng của nàng mà Liễu Vô Song cũng không ghen, với hắn thì Thanh Liên và Bảo Bảo trước sau gì cũng là người củahắn, cho nên bọn họ thân mật một chút với nhau cũng không sao.

Bảo Bảo không quen dò xét tâm tư người khác cho nên vẫn vô tư kéo tay Thanh Liên, vui vẻ nói đông nói tây, còn Thanh Liên thì trong lòng cười lạnh, giỏi cho Liễu Vô Song, giỏi cho Kiều tiên sinh, nghĩ rằng thếgiới này đều là của bọn họ sao?

Hắn thật chờ mong xem bọn họ còn có mưu kế cùng bẫy rập gì để dành cho hắn.

*********************************************************

Liễu gia – Vô Song phủ

” Công tử hồi phủ–”

Nhà ngang dãy dọc, mái ngói sừng sững kéo dài, đình đài lầu các uốnlượn cùng với hoa viên tươi đẹp, suối chảy núi giả…hết sức lịch sự, taonhã mà không kém phần xa hoa, làm cho người ta phải suýt xoa khen ngợikhông thôi.

Rường cột chạm trổ công phu, muôn hoa khoe sắc, vật dụng sang quý…quả không hỗ với danh hiệu thiên hạ đệ nhất gia

Liễu Vô Song có thể nói là thiên hạ đệ nhất nhân, cho dù là hoàng đế trong cung thì hưởng thụ cũng chỉ như thế là cùng.

” Liễu đại ca, nhà ngươi quả nhiên không giống bình thường!”, Bảo Bảo cũng âm thầm ngưỡng mộ, nhìn thoáng qua Thanh Liên như muốn nói Vô Song phủ của Liễu Vô Song còn lớn và xa hoa hơn Hỏa Hồ cung của hắn, nhưngVô Song phủ thực ra cũng đẹp hơn Xà cung của nàng.

Bảo Bảo nghĩ sau khi trở về thì cho kiến tạo sư trong tộc đến Vô Song phủ nhìn qua một chút để có thể cải tạo Xà cung của nàng cho đẹp hơn,nếu không thì thực sự có chút mất mặt, dù sao bọn họ cũng là yêu tinhnhưng vẫn không biết cách hưởng thụ bằng nhân loại.

” Bảo Bảo thích không? Ta đưa ngươi đi thăm hoa viên”, Liễu Vô Songthấy Bảo Bảo tán thưởng thì như tiểu hài tử được khen ngợi nên cao hứngvô cùng, bộ dáng ân cần như chuẩn bị hiến vật quý.

“Có hồ sen không?” Bảo Bảo thuận miệng hỏi, lúc trước nghe hắn nóiLiễu gia có mười bảy cái hoa viên, nếu xem từng cái một thì e rằng mấtvài ngày cũng chưa xong, nàng mới không có nhã hứng nhiều như vậy, lúc ở Hỏa Hồ cung, nàng ở tại Liên cư nên nghĩ chắc Liễu gia cũng sẽ có Liên hoa viên.

“Có, nhưng thời gian này không phải mùa sen nở hoa, Liên viên cảnhsắc kém xa Liễu viên, Bảo Bảo ngươi vẫn muốn ở tại Liên viên sao?” LiễuVô Song không có ý kiến chuyện Bảo Bảo thích ở đâu, chỉ là hắn muốn đưacho nàng những gì tốt nhất mà thôi.

“Ta chỉ thích hoa sen, nên ở Liên viên đi”, Bảo Bảo kiên quyết.

Thanh Liên khóe miệng hơi nhếch lên “ Vô Song, cứ ở Liên viên đi, Bảo Bảo đúng là từ nhỏ đã thích Liên viên, ở nhà cũng ở trong Liên các”

Nếu ngay cả Thanh Liên đều nói như vậy, Liễu Vô Song làm sao còn có ý kiến gì nữa, vội vàng gật đầu “ được, để ta sai hạ nhân chuẩn bị chuđáo, bây giờ đã tới giờ cơm trưa, hôm nay sẽ để cho Bảo Bào và ThanhLiên thưởng thức thức ăn Giang Nam chân chính, thấy thế nào?”

“Vậy thực tốt quá”, Bảo Bảo nghe nói sắp được ăn liền cao hứng vôcùng, từ lúc mẫu thân và phụ thân không ở nhà, Thanh nhi và Ngọc LinhLung thì quay về Thú tộc, trong tộc lại không có mấy người biết cách chế biến thức ăn của con người, vài lần tìm tới hoàng cung đại nội của dântộc Hồ kiếm thức ăn nhưng chỉ ăn được một chút đã thấy ngán, bây giờnghe nói tới đồ ăn Giang Nam chính tông, Bảo Bảo đương nhiên là thíchrồi.

Nhìn thanh thế của Liễu gia thì cũng biết thức ăn của họ tuyệt đối sẽ không kém, nếu ăn ngon thì sau này trở về tộc, thức ăn của nàng cũng sẽ làm y như Liễu gia là được.

Bảo Bảo để ý tới kiến trúc và đồ ăn của Liễu phủ, còn Thanh Liên thìtập trung tìm người hắn muốn tìm, quả nhiên là người của Hỏa Hồ tộc hắn, tuy rằng che giấu hơi thở rất tốt nhưng làm sao có thể qua mắt hắnđược.

Chỉ cần nhìn thấy mặt thì hắn sẽ biết Kiều tiên sinh rốt cuộc là ai,bất quá theo đánh giá trước mắt thì đạo hạnh của người này còn cao hơntrưởng lão trong tộc, nhưng chuyện của hắn và Bảo Bảo vốn là bí mật, các trưởng lão còn chưa biết, cũng không ở trong tộc, vậy là ai đã thôngbáo bọn họ.

Thanh Liên nào biết chuyện Kiều tiên sinh gặp gỡ bọn họ đều là tìnhcờ, ngẫu nhiên, hắn vốn ở nhân gian báo ân, chưa từng nghĩ sẽ có ngàynhìn thấy Hồ vương đại nhân của mình cũng nữ yêu tinh khác đi lại thânmật, hơn nữa chủ nhận huyết khế của hắn chính là Liễu Vô Song. Vì muốnmột công đôi việc mà mới nảy sinh cớ sự.

Cho nên mọi chuyện đều không tránh khỏi số mệnh và một chữ duyên.

Liễu Vô Song nhìn thoáng qua thân ảnh chợt lóe lên rồi biến mất ở cửa thạch động ở phía xa, âm thầm cao hứng, xem ra Kiều tiên sinh đã cóchuẩn bị tốt, tuy rằng không biết Kiều tiên sinh vì sao lại tự tin nhưthế nhưng đã nhiều năm qua, mưu trí của Kiều tiên sinh chưa từng làm hắn thất vọng, thân ảnh lúc nãy là gã sai vặt bên cạnh Kiều tiên sinh, chắc là Kiều tiên sinh muốn hắn xuất hiện để làm cho mình thấy yên tâm.

” Thanh Liên, Bảo Bảo mời đi bên này”,Liễu Vô Song lập tức dẫn bọn họ đi đến Liên viên.

Dọc đường đi gặp rất nhiều nha hoàn và gia đinh, thấy bọn họ đi quađều cung kính hành lễ, Bảo Bảo và Thanh Liên dù sao cũng là khách nênkhông có ý kiến, còn Liễu Vô Song đã quen có người hầu hạ nên cũng không thấy có gì là bất tiện.

Kiều tiên sinh cũng không phải là một lão già bảy, tám chục tuổi màchỉ là một nam tử trung niên khoảng chừng bốn mươi đến năm mươi tuổi,đang khom lưng nghênh đón bọn họ ở tiền sảnh.

” Thiếu gia đã trở lại! Một đường vất vả!”

” Kiều tiên sinh, tới vừa lúc, đây là hai vị bằng hữu ta kết giaotrên đường, Thanh Liên công tử, cùng muội muội hắn, Thanh tiểu thư. Saunày huynh muội Thanh Liên sẽ cư ngụ ở Liên viên, Bảo Bảo, đây là KiềuVị, lão sư của ta, ta vẫn hay gọi hắn là Kiều tiên sinh, các ngươi cũngcó thể gọi hắn như vậy”

Liễu Vô Song hồn nhiên giới thiệu.

Bảo Bảo có chút hồ nghi nhìn thoáng qua Kiều tiên isnh đang đứng đốidiện, trong lòng có nhiều thắc mắc nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài,biểu tình như là chưa từng nhìn thấy hắn. Tuy nhiên nàng nhớ lại chuyênThanh Liên giấu diếm nàng mấy ngày trước cũng là vì người này, cũng đoán ra Thanh Liên đã nhận ra sự tồn tại của người này nhưng muốn tự taygiải quyết, không cho nàng can thiệp nên mới không nói cho nàng biết.

Một khi đã như vậy, nàng sẽ phối hợp diễn với Thanh Liên, người nàyđạo hạnh không thấp, chắc là có địa vị không nhỏ trong Hỏa Hồ tộc, hơnnữa nhìn hắn thân thiết với Liễu Vô Song như vậy thì chắc đã ở Liễu phủkhông phải một hai ngày, lại nhân lúc giữa đường xuất hiện một TrìnhGiảo Kim là Liễu Vô Song nên người này mới lợi dụng để tách nàng vàThanh Liên ra, ngày đó Thanh Liên đột nhiên nổi giận cũng vì người này.Vậy thì cứ giao cho Thanh Liên xử lý là được.

Mà Thanh Liên torng mắt ấm áp ý cười, vẻ mặt khách khí, không có chúngoài ý muốn, phối hợp với Bảo Bảo quả là không có chút sơ hở nào, làmcho Kiều tiên sinh lại âm thầm hốt hoảng, suy nghĩ xem mình có để lộtung tích hay không, Hồ vương đại nhân nhìn thấy mình cũng không cóchút bất ngờ thì hắn còn miễn cưỡng chấp nhận nhưng còn làm một bộ dángkhí định thần nhàn thì thật là bất thường.

Nhưng lúc này thì ngoài trừ tiếp tục thực hiện kế hoạch, cũng không còn đường lui nào khác.

Tâm tư xoay chuyển, lập tức tiến lên hành lên “ Tại hạ Kiều Vị, gặp qua Thanh công tử, Thanh tiểu thư”

“Kiều tiên sinh đa lễ, phải nói là Thanh Liên gặp qua Kiều tiên sinh mới đúng”, Thanh Liên hòa nhã đáp lại.

” Không dám nhận, không dám nhận, Thanh công tử là khách quý củathiếu gia, tất nhiên là Kiều Vị phải chào hỏi”, Kiều Vị nào dám nhận lễcủa Hồ vương đại nhân, hắn vội vàng xoay người hành lễ.

Bảo Bảo trong lòng cười thầm, yên lặng nhìn Thanh Liên cố ý làm khóngười nọ, nhưng Liễu Vô Song thì không thấy thế “ được rồi, được rồi,đều là người trong nhà, cần gì khách khí a, các ngươi cứ hành lễ qua lại thì đồ ăn nguội hết rồi”

Thanh Liên mỉm cười gật đầu, trên trán Kiều tiên sinh đã lấm tấm mồi hôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv