Hỗ Trợ Mạnh Nhất [Thực Tế Ảo]

Chương 77: Khu vực Vong Linh



Sau khi nhận nhiệm vụ, Nhiễm Kỳ và Dạ Kiêu bèn tiến vào "Khu vực Vong Linh".

"Khu vực Vong Linh" y như cái tên của nó, là một nơi đầy những tử khí xui xẻo, đâu đâu cũng độc một màu đen sì, chỉ có ánh sáng nhạt nhòa màu xanh lá bốc lên từ ma trơi lập lòe, giúp người ta thấp thoáng nhìn ra dáng vẻ của nơi mình đang đứng.

Trên nền đất nhão nhoẹt phủ đầy xương cốt trắng hếu, trên xương có tử khí màu đen vây quanh, đám tử khí đó cực kì nguy hiểm, một khi xuất hiện hơi thở của người sống, chúng sẽ lập tức quấn lấy cơ thể người sống nhanh như giòi trong xương, rút đi toàn bộ cơ hội sống của họ, gần như chỉ mất vài giây là có thể giết chết một người đàn ông trưởng thành cường tráng, vì vậy Mục sư Leslie mới kiêng kị với đám tử khí này đến thế.

Sau khi Nhiễm Kỳ cùng Dạ Kiêu tiến vào Khu vực Vong Linh, bầy tử khí kia lập tức như được sống lại, nhanh chóng nhào về phía bọn họ. Chẳng qua trên người Nhiễm Kỳ có buff "Chúc Phúc Của Thần Quang Minh", đám tử khí đó vừa tiếp cận là bị sức mạnh Ánh sáng xua tan ngay. Trong vòng ba tiếng này, cậu không cần phải lo cho sự an toàn của mình gì hết.

Mà trên người Dạ Kiêu có sức mạnh đến từ Lời nguyền của Pháp sư Vong Linh, còn hung tàn hơn cả đám tử khí, chúng vừa đến gần cái là đã trực tiếp bị cắn nuốt bằng sạch ngay.

Chẳng qua càng cắn nuốt tử khí, sức mạnh của lời nguyền cũng càng mạnh hơn, tốc độ tụt máu của Dạ Kiêu bắt đầu bị đẩy nhanh, từ mỗi 2s tụt 20 điểm HP, biến thành mỗi 2s tụt 25 điểm HP.

Rất rõ ràng, bọn họ cần phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, giải trừ lời nguyền, nếu không thì thời gian bọn họ chôn chân ở đây càng dài, tình trạng tụt máu của Dạ Kiêu sẽ ngày càng nghiêm trọng, rất có khả năng sẽ phát triển đến mức độ ngay cả Nhiễm Kỳ cũng không buff nổi nữa.

"Xem ra chúng ta phải tăng tốc độ thôi." Dạ Kiêu khẽ nhíu mày bảo.

Nhiễm Kỳ gật mạnh đầu đồng ý, chẳng qua nhìn đống xương trắng đầy đất này, trong thời gian ngắn quả thật bọn họ không biết nên tìm hài cốt thuộc về Pháp sư Vong Linh từ trong đống này kiểu gì đây.

Ngay khi bọn họ không biết phải xuống tay từ đâu, Nhiễm Kỳ tinh mắt chú ý thấy tụi ma trơi trên mặt đất hình như hơi là lạ, nhìn theo hướng ma trơi nối nhau mà đến thì nhận ra từng cụm ma trơi đó có vẻ hợp thành một đường, đang chỉ cho bọn họ phương hướng để tiến tới.

"Nhìn kìa! Hướng bọn ma trơi chỉ về hình như có một con đường phải không?" Nhiễm Kỳ lập tức sáng mắt lên, chỉ về đằng trước nói.

Dạ Kiêu nhìn theo hướng cậu chỉ, quả nhiên cũng chú ý thấy sự khác lạ của ma trơi.

"Chắc là ngay bên kia rồi, chúng ta qua xem sao."

Ánh sáng trong Khu vực Vong Linh vô cùng mù mờ, vả lại mặt đất còn lầy lội trơn trượt, đồng thời có cả rất nhiều xương trắng lẫn lộn trong đó, cực kì khó đi, thế nên cả hai chỉ có thể dìu nhau mà đi. Khung cảnh âm u cùng với bầu không khí ngột ngạt khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, hai người vô thức dán nhau hơn, nhiệt độ □□ (*) không ngừng giao hòa, từ xa nhìn lại trông như hợp thành một thể vậy.

(* chắc ý tác giả là 'da thịt' á, chứ 'cơ thể' thì vẫn hiện bình thường, còn 'da thịt' thì hơi nhạy cảm nên Tấn Giang censor:D)

Đi không biết bao xa rồi, hai người đến trước một đống hoang tàn, khắp nơi đổ nát thê lương, có vẻ đã bị bỏ hoang từ lâu. Sau khi ma trơi dẫn bọn họ đến đây thì biến mất, Dạ Kiêu tiện tay nhặt que gỗ lên, thắp lửa que gỗ bằng Hỏa Cầu, làm cây đuốc thô sơ để chiếu sáng.

"Chúng ta phân công nhau tìm kiếm xem sao, có lẽ chỗ này có manh mối gì đó." Dạ Kiêu đưa một cây đuốc cho Nhiễm Kỳ.

"Được." Nhiễm Kỳ giơ tay bổ sung mấy buff hồi phục cho Dạ Kiêu, đồng thời không quên dặn dò, "Tuyệt đối đừng đi xa quá nhé."



"Ừ, tôi biết rồi."

Hai người bèn chia nhau lục lọi trong khu phế tích này, bên ngoài bức tường cháy đen hoàn toàn mọc đầy rêu phong, phù điêu trên tường cũng bị hủy hoại không ra dáng vẻ ban đầu nữa. Nhiễm Kỳ dời ván gỗ và đá tảng đã rơi rụng đi, cuối cùng cũng tìm ra một cái cửa động đen như mực ở vị trí trung tâm.

Có vẻ cửa động thông tới một không gian ngầm khác, loáng thoáng nghe ra tiếng gầm thét nặng nề truyền đến, không biết rốt cuộc trong đó ẩn chứa thứ gì......

Nơi này rất có khả năng chính là nơi họ cần tìm, Nhiễm Kỳ lập tức đứng dậy gọi Dạ Kiêu đến.

"Đi thôi, chúng ta vào xem nào." Dù nơi đó có bất cứ yêu ma quỷ quái gì, thì bọn họ cũng phải đi xem mới được.

"Vâng."

Hai người đi xuyên một thông đạo hẹp dài sâu thẳm, cuối cùng đi đến một không gian mở dưới lòng đất, nơi đây có vẻ là một thần điện cúng tế, chẳng qua đối tượng được cúng tế đại khái cũng không phải thần minh đứng đắn gì, trái lại tà khí nồng nặc khiến lòng người hoảng hốt.

Giữa thần điện vẽ trận pháp ngôi sao năm cánh, trên các điểm giao của năm góc với các đường kẻ đều bày một đống đầu lâu. Chẳng qua đống đầu lâu đó đã bị phủ đầy tro bụi và mạng nhện, thoạt nhìn đã qua rất nhiều năm chưa từng ai đặt chân đến nơi này rồi.

Thế nhưng, khi Nhiễm Kỳ và Dạ Kiêu đi vào, trận pháp ngôi sao năm cánh này bỗng sáng lên, mà trong đôi mắt vô hồn của đống đầu lâu kia lại đều đột nhiên bùng lên ngọn lửa màu xanh sẫm.

"Là ai! Dám cả gan xông vào lãnh địa của ta?!" Một giọng nói già nua lạnh lùng vang lên, "Nếu đã tới, vậy thì đừng hòng rời đi."

Gã vừa dứt lời, ánh sáng trong trận pháp ngôi sao năm cánh càng mãnh liệt hơn, đống xương cốt bày trong trận chợt đội đất chui lên, biến thành một bầy Chiến sĩ Xương Khô khố rách áo ôm. Tụi Chiến sĩ Xương Khô đó đều là quái tinh anh cấp 50, lượng máu cực kì dày, có điều đối với Dạ Kiêu thì cũng không đến nỗi quá khó đối phó.

Khi đống xương cốt kia gào rú xông đến chỗ bọn họ, Dạ Kiêu không chút hoang mang che Nhiễm Kỳ ra đằng sau, kế đó phóng Sông Băng giảm tốc độ của chúng, bồi thêm Tường Lửa kiềm chân chúng nó, cuối cùng là dùng Bão Táp Lửa Cháy giáng một đòn trí mạng lên bọn chúng.

Dù Dạ Kiêu trúng lời nguyền, song thực lực của anh vẫn không bị ảnh hưởng, sức tấn công vẫn cứ khủng khiếp y nguyên, anh phóng ra kĩ năng liên tục khiến bầy đàn xương cốt trong lúc thậm chí không cả tiếp cận bọn họ được thì cũng đã chỉ còn một mẩu máu mong manh. Cuối cùng, chúng đành hóa thành tro tàn trong tiếng gào rú không cam lòng.

"Phế vật vô dụng!" Cái giọng già chát kia lại vang lên, "Xuất hiện đi, thú cưng của ta!"

Trận pháp sao năm cánh thoắt cái bừng lên, lập tức rọi cả thần điện sáng như ban ngày, mặt đất bắt đầu chấn động dữ dội, đồng thời toạc ra một khe hở rất lớn, từ trong kia thò ra một cái vuốt xương to đùng, chiều dài chắc phải bằng hai người cộng lại, hơn nữa trên đó còn quấn tử khí đen sì, thoạt trông vô cùng nguy hiểm.

"Giết chết chúng!"

Theo lệnh của chất giọng già nua ấy, cái vuốt kia mạnh mẽ vồ đến chỗ hai người Nhiễm Kỳ và Dạ Kiêu, động tác cực nhanh, thậm chí mang theo cả tiếng xé gió.

Dạ Kiêu một phát ôm eo Nhiễm Kỳ, bế cậu lùi về sau cực nhanh, khó khăn lắm mới tránh khỏi cái vuốt sắc bén đó.

Một vuốt kia vồ hụt, để lại một vết cào sâu trên vách tường.



"Grào!" Từ dưới đất truyền đến tiếng gầm gừ nặng nề, giống hệt âm thanh họ nghe trước khi đi vào cửa động.

"Đi!" Dạ Kiêu nhanh chóng quyết định, kéo Nhiễm Kỳ chạy như điên về phía thông đạo lúc tới.

Đằng sau bọn họ lại rung chuyển dữ dội, biên độ rung chuyển đó thật chẳng khác nào động đất, trần thông đạo rạn nứt, bùn đá đất cát sụp xuống ào ào, dường như có con quái vật gì đó đang chui ra khỏi mặt đất đi lên.

Tốc độ chạy trốn của Mục sư thật sự quá chậm, dù có được Dạ Kiêu kéo đi, cậu cũng căn bản là chạy không nhanh thêm được bao nhiêu.

"Lên đi, tôi cõng em chạy!" Dạ Kiêu cúi lưng xuống trước mặt cậu.

Nhiễm Kỳ nghiến răng, lấy đà nhảy lên lưng anh, đôi tay vòng lấy ôm vai anh.

Dạ Kiêu cõng người phi lên trên rồi nhanh chóng xông ra ngoài. Đừng có thấy anh chỉ là Pháp sư, so ra thì chỉ số Nhanh nhẹn cơ bản của anh không kém cạnh Thích khách hay Cung tiễn thủ chút nào, lúc này bứt tốc toàn lực, quả thật sắp ngang với tốc độ của gió đến nơi rồi.

Dạ Kiêu cõng Nhiễm Kỳ chạy như điên cả một đường, rốt cuộc thoát ra trước khi thông đạo hoàn toàn sụp đổ, nhưng anh không dừng lại ngay mà chạy tiếp ra một khoảng thật xa, xác nhận là đã an toàn rồi mới dừng bước.

Quay đầu nhìn lại, phế tích trước đó đã sập xuống hoàn toàn, từ trong khe đất sạt lở chui ra một con rồng bằng xương với hình thể rất lớn.

Con rồng chỉ có xương đó trông không đáng yêu như bé rồng con mũm mĩm, cũng không oai vệ nghiêm nghị như trong truyện cổ tích, con Rồng Xương này chỉ mang đến cho người ta cảm giác hung hiểm cực độ.

Con Rồng Xương này cũng là cấp 50, nhưng vừa nhìn đã biết là quái vật cấp BOSS, thanh máu nó gấp mấy chục lần bọn Chiến sĩ Xương Khô trước đó lận.

Có điều Dạ Kiêu cũng không lùi bước, sau khi thả Nhiễm Kỳ xuống thì trực tiếp vung pháp trượng chiến đấu với Rồng Xương.

Sức chiến đấu của Rồng Xương cực mạnh, mặc cho anh có phóng kĩ năng giảm tốc độ thế nào thì cũng chẳng ảnh hưởng Rồng Xương được bao nhiêu, trái lại bản thân Dạ Kiêu mới bị Rồng Xương xẹt qua đã bị tụt thẳng nửa thanh máu rồi.

Cũng may có Nhiễm Kỳ ở cạnh kịp thời bơm máu, theo thời gian trôi qua, Dạ Kiêu cũng dần nhận ra nhược điểm của Rồng Xương. Sức tấn công của Rồng Xương mạnh cực kì, nhưng nó chỉ ra đòn vật lý, ỷ vào sức mạnh và móng vuốt sắc bén của bản thân. Do đó chỉ cần Dạ Kiêu duy trì khoảng cách với nó, lợi dụng ưu thế viễn trình của Pháp sư để tiến hành tấn công là được.

Đấu pháp thả diều kiểu này, nói thì dễ chứ áp vào thực tế thật ra khá là khó, cũng chỉ có Pháp sư sở hữu phản ứng nhạy bén và tốc độ di chuyển nhanh chóng như Dạ Kiêu mới có thể làm được.

Lợi dụng hoàn cảnh tối đen trong Khu vực Vong Linh, Nhiễm Kỳ nấp ở một bên, khi Dạ Kiêu lướt qua chỗ mình thì quăng hai skill hồi máu, đồng thời thỉnh thoảng bổ sung một buff hồi máu liên tục cho anh.

Có vẻ Rồng Xương không có IQ mấy, cũng không nhận ra sự tồn tại của Nhiễm Kỳ, cứ chăm chăm đuổi đánh Dạ Kiêu, song ngoại trừ lượng máu của mình giảm xuống mãi thì không thể chạm vào Dạ Kiêu được thêm lần nào nữa.

Giọng nói già cỗi kia để ý đến thanh máu của Dạ Kiêu, rất nhanh đã phát hiện ra Nhiễm Kỳ bơm máu cho Dạ Kiêu ở bên cạnh, âm thanh đó thoắt cái điên tiết lên, "Con bọ chui ra từ chỗ nào đây, xử lý nó!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv