Hỗ Trợ Mạnh Nhất [Thực Tế Ảo]

Chương 72: Tôi thích em



Tối đến, mọi người lại hùn vốn đổi nguyên liệu từ Thương Thành web game chính thức như bình thường, có lẽ do mai là họ phải tạm biệt rồi, thế nên mọi người ào ào hỏi xin Nhiễm Kỳ làm nhiều đồ ngon tí để họ còn gói ghém mang về, không thì về rồi mình lại không được ăn đồ ngon, chẳng biết phải khổ sở đến dường nào. Nhiễm Kỳ thật không biết làm sao với hội tham ăn này nữa, thế là đành phải đáp ứng.

Lúc Nhiễm Kỳ bận bịu trong phòng bếp, vẫn là Hàn Khiếu chủ động giúp đỡ cậu. Năng lực hỗ trợ của Hàn Khiếu rất mạnh, trước kia cũng đỡ cậu chút thôi, giờ còn cắt được nguyên liệu ra hình ra dạng hẳn hoi, thậm chí có thể thái sợi khoai tây đều tăm tắp, được anh giúp đỡ, Nhiễm Kỳ nấu ăn thoải mái hơn rất nhiều.

"Hôm nay vẫn định làm lẩu à?" Hàn Khiếu vừa cắt miếng hoặc hạt lựu các nguyên liệu đã được rửa sạch theo yêu cầu của Nhiễm Kỳ, vừa mở miệng hỏi.

"Không ạ, nay sẽ làm món khác." Lẩu ăn hẳn mấy ngày này cũng nên đủ rồi, hôm nay Nhiễm Kỳ định làm một chầu tiệc BBQ thịnh soạn, để người dân Tinh tế cũng được một lần tự trải nghiệm niềm vui sướng của món xiên nướng.

Đến lúc đó mọi người có thể vừa nướng vừa ăn, ăn không hết thì gói nguyên liệu lại, để họ mang cả gia vị nữa, chờ khi bọn họ trở về, bất kì lúc nào muốn ăn cũng có thể tự mình nướng ăn.

Linh hồn BBQ chính là nguyên liệu tươi mới với gia vị thơm ngon, nguyên liệu từ Thương Thành Đoái Hoán đều vô cùng tươi mới, khoa học kĩ thuật của tương lai biến ý tưởng giữ tươi trong thời gian dài trở thành hiện thực, chẳng qua có hơi ít chủng loại gia vị, vậy nên Nhiễm Kỳ không thể không tự xắn tay điều chế. Ngoài những gia vị thường thấy như muối, bột tiêu, mật ong ra thì ớt bột, tỏi giã, nước sốt thịt nướng và cả bơ lạc đều là Nhiễm Kỳ tự làm hết.

Trước kia cậu cứ do dự dân Tinh tế chưa từng ăn cay, thế nên đồ ăn làm ra nhìn chung tất cả đều không có vị cay, cơ mà hôm nay thật ra có thể dùng ớt bột thử khẩu vị của mọi người một chút.

Trong phòng bếp rất nhanh tỏa đầy hương cay hăng, làm Hàn Khiếu hắt xì mấy bận.

Nhiễm Kỳ thấy thế, không kiềm được cười phá lên.

Nụ cười của cậu cuốn hút cực kì, mi mắt cong cong, ánh sáng nơi đáy mắt có chút láu cá, khiến người ta không nhịn được cũng nhếch khóe môi theo.

"Được lắm, dám cười tôi cơ à." Trong mắt Hàn Khiếu nhuộm ý cười, vươn tay quàng cổ cậu một phen, cái tay còn lại trêu chọc vò rối mái đầu mềm mượt của cậu.

"Ha ha ha, tui sai rồi, tui sai rồi, tha đi mà......" Nhiễm Kỳ cười xin tha.

Lúc hai người đùa nhau, người bên ngoài nghe thấy tiếng động, dáo dác hóng hớt chạy đến định gia nhập "cuộc đấu", kết quả là trông thấy hình ảnh không tưởng —— Tay trái Hàn Khiếu vòng từ sau ôm Nhiễm Kỳ vào ngực, tay phải lại thân mật vò tóc Nhiễm Kỳ, Nhiễm Kỳ hơi ngẩng đầu nhìn Hàn Khiếu, cười tươi vui vẻ, cả khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt còn đọng ánh nước, khoảng cách giữa hai người cực gần, nhìn qua cứ như đang định hôn nhau vậy......

"Cậu, các cậu......" Cố Lạc trợn mắt nhìn, tỏ vẻ kinh hoàng, mấy người đứng đằng sau cậu ta, biểu cảm trên mặt cũng cùng series kinh hoàng như thế.

"Các cậu cứ tiếp tục! Các cậu cứ tiếp tục! Bọn tôi chưa thấy gì hết!" Rốt cuộc Lưu Niên phản ứng nhanh nhất, duỗi chân tiến lên lôi Cố Lạc ra sau, kế đó nhanh chóng sập cửa nhà bếp lại.

Nhiễm Kỳ lập tức cuống lên, vươn bàn tay Nhĩ Khang về phía cánh cửa: "Không phải vậy đâu, các anh hãy nghe tui giải thích!"

Nhưng mà, đáp lại cậu chỉ có cánh cửa nhà bếp đóng chặt cùng với tiếng chân vội vàng rời xa của mọi người.

Cái vụ này bọn họ có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!



"Tại anh hết á!" Nhiễm Kỳ đỏ mặt thoát khỏi tay Hàn Khiếu, mái tóc vốn đang mềm mượt giờ lại biến thành ổ gà, cặp mắt to nhìn anh đầy ý trách móc, bất ngờ mang lại cảm giác bông xù moe, khiến Hàn Khiếu cảm thấy tay mình lại hơi ngứa ngáy rồi.

"Trách tôi gì chứ?" Hàn Khiếu hơi nhướng mày, khóe môi nhếch lên một vệt cười xấu xa, "Chẳng lẽ không phải em cười tôi trước sao?"

Thế mà không cãi lại được......

Nhiễm Kỳ lập tức nín lặng, gương mặt sưng lên vì tức giận.

Hàn Khiếu cảm thấy cậu như vậy thì càng đáng yêu, dù sao mọi người đều hiểu lầm hết rồi, thế là cứ mở miệng hỏi thẳng: "Nhiễm Kỳ, em thấy tôi thế nào?"

"Ơ?" Nhiễm Kỳ tỏ vẻ hoang mang, có vẻ không rõ Hàn Khiếu rốt cuộc đang nói gì lắm.

"Tôi đổi cách hỏi khác vậy, em đã thích ai chưa?" Hàn Khiếu hỏi cực kì thẳng thắn.

Tính cách anh xưa giờ vậy rồi, chưa từng lần lữa lề mề lo được lo mất, anh biết rõ bản thân muốn gì cần gì. Lúc ở trong game, anh đã rất có hảo cảm với Nhiễm Kỳ, sau khi gặp mặt, thứ hảo cảm này lại tăng thêm rất nhiều, đồng thời còn không ngừng thay đổi thành một loại tình cảm khác.

Nếu đã thích, tại sao lại không cố gắng bắt lấy?

Nhiễm Kỳ hoàn toàn không ngờ anh đột nhiên hỏi cái này, mặt thoắt cái đỏ bừng, ấp úng hồi lâu, cuối cùng nhả ra hai chữ nhỏ như muỗi kêu, "Chưa ạ......"

"Vậy tôi quả thật không biết nên vui vẻ hay nên đau khổ nữa." Hàn Khiếu thở dài.

Nhịp tim Nhiễm Kỳ lập tức lỡ nhịp, cậu hơi mím môi, Hàn Khiếu nói vậy là có ý gì?

"Nếu em chưa thích ai, vậy có muốn thử hẹn hò với tôi không?" Hàn Khiếu nói tiếp, hai mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt Nhiễm Kỳ gắt gao, song dù trên mặt mang biểu cảm đầy sự xâm lược thế kia, ngón tay anh lại bấu chặt mặt bàn, thậm chí đầu ngón tay cũng trắng bệnh ra.

Có thể thấy anh chỉ trông có vẻ bình tĩnh ngoài mặt mà thôi, thật ra vẫn rất căng thẳng.

"Ơ?" Nhiễm Kỳ dán mắt vào ngón tay anh, chẳng hiểu sao không dời tầm mắt được.

Hàn Khiếu thế này, chẳng lẽ là đang tỏ tình với cậu hả?

Nhiễm Kỳ chỉ cảm thấy nhiệt độ toàn thân vọt lên như điên, không chỉ mặt với tai nóng lên mà cả người cũng đang nóng lên.

"Tôi thích em, hẹn hò với tôi nhé?" Hàn Khiếu kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

"Vâng......" Nhiễm Kỳ cúi đầu, giọng nhẹ đến kỳ cục.



Kiếp trước Nhiễm Kỳ vì là trẻ mồ côi, nhìn chung học phí của trường và phí sinh hoạt đều phải tự kiếm, cuộc sống xoay quanh đang làm công hoặc trên đường đến chỗ làm công, rảnh đâu mà nói chuyện yêu đương? Sau khi lên đại học, được bạn cùng phòng rủ vào game vợt vàng, chẳng ngờ cậu lại cực có thiên phú chơi game, cộng thêm vận may tốt, rất nhanh đã kiếm ra tiền. Vừa có thể chơi game lại có thể kiếm tiền, sau khi vấp ngã nhiều lần trong quá trình tìm việc sau tốt nghiệp, cậu dứt khoát bắt đầu làm game thủ chuyên nghiệp, nhưng cùng với đó, cũng lập tức biến thành một chàng trạch nam.

Trong game tuy cũng gặp được đủ loại người chơi, cũng kết bạn với không ít người hợp cạ, cũng nhận được rất nhiều lời tỏ tình, nhưng cậu gần như chưa từng có cảm giác 'thích' kia gì hết, còn tưởng bản thân có lẽ không có dây thần kinh yêu đương, do đó cộng cả hai kiếp sống của mình lại, cậu thế mà chưa từng yêu đương lần nào.

Giờ thì cậu hiểu rồi, chẳng phải cậu không muốn yêu đương, mà là vì chưa gặp được người thích hợp thôi......

Khi ở trong game, cậu đã có hảo cảm mịt mờ với Hàn Khiếu rồi, sau khi gặp mặt, cái cảm giác ấy càng dữ dội hơn, thật ra cậu cũng rất thích Hàn Khiếu, không phải kiểu sùng bái, không phải kiểu hâm mộ sức mạnh, cũng không phải kiểu bạn bè, đó là sự rung động giữa hai người yêu nhau bất cứ lúc nào cũng tham lam, khát vọng tiến thêm một bước, mãi mãi phá lệ thiên vị người kia.

Giọng cậu nhỏ đến mức chính cậu cũng chẳng nghe rõ, nhưng giọng cậu có nhỏ đến đâu, đối với Hàn Khiếu mà nói, vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Rốt cuộc chờ được đáp án mình muốn, Hàn Khiếu cũng không khỏi nở nụ cười, anh rất ít khi cười tươi xán lạn như vậy, ngoại hình anh vốn đẹp đẽ, lúc cười tươi lên càng có cảm giác như cả người bừng sáng, làm Nhiễm Kỳ xem đến ngẩn ngơ.

"Ha ha, bé ngốc nghếch." Tâm tình Hàn Khiếu càng tốt hơn, đi qua kéo người vào lòng, không có tí ngượng ngùng nào mà thả một nụ hôn nhẹ lên mặt cậu, "Vậy thì về sau xin được chỉ giáo nhiều hơn nhé."

"Ưm, xin được chỉ giáo nhiều hơn......" Nhiễm Kỳ cố nén thẹn thùng ngẩng mặt hôn trả, cún ế hai đời cậu đây, cuối cùng cũng có người yêu rồi! Dù cái tiến triển này bất ngờ đến mức làm cậu lâng lâng chấp chới như đạp lên mây, thế nhưng từ trong mắt, rồi trái tim, tế bào, vô số quả pháo hoa đã nối nhau nổ lung tùng beng rồi!

Và ngay lúc này, cửa phòng bếp bỗng phát ra một tiếng "kẽo kẹt".

Hàn Khiếu lập tức nhăn mày, bước đến trước cửa phòng bếp, một tay kéo mở cửa ra.

Tụi nghe trộm ngoài cửa lập tức đổ rạp xuống đất, cả một bầy người chồng chéo lên nhau chẳng khác gì xiếc tháp chồng 18 người cả.

Hàn Khiếu khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống đám dở hơi này, âm giọng lạnh lẽo như dao sắc: "Các cậu đang làm cái gì đấy?"

"Không, không làm gì hết......" Mấy người ba chân bốn cẳng bò dậy, kẻ phản ứng nhanh lập tức sờ gáy cười gượng, "Bọn tôi chỉ tới xem cơm đã xong chưa thôi......"

"Phải phải phải!" Đám còn lại gật đầu phụ họa.

"Các cậu đoán xem tôi có tin không?" Hàn Khiếu cười lạnh.

Mấy người lập tức cùng nhau kêu gào: "Lão đại, chúng tôi sai rồi!"

Hàn Khiếu hoàn toàn không dao động, lạnh lùng nói, "Sắp tới Giải Vô địch Toàn quốc rồi, các cậu cũng đến lúc phải rèn luyện xương cốt thôi, sau khi trở về hẹn gặp lại ở phòng đối chiến."

"Đừng mà lão đại!!" Cả đám lập tức rên rỉ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv