Hỗ Trợ Mạnh Nhất [Thực Tế Ảo]

Chương 52: Chuẩn bị gặp mặt



Trương Lăng chọn chiến giáp hạng nhẹ có cả sức hành động và sức tấn công K17, trang bị thì bao gồm pháo xung kích với chức năng tự động khóa chặt và □□ hạng nhẹ (*).

(* chỗ □□ thì trong Wikidich tôi thấy để là "nổ mạnh trang bị", vì raw bị censor do đề cập đến vũ khí nhạy cảm nên tôi mạn phép đoán là kiểu giống mấy khẩu bazooka hoặc thiết bị nổ gì đấy, nói chung là không có gì để đối chứng nên mọi người không cần để tâm đâu.)

Mà không như mọi người đoán, Nhược Yên lại chọn chiến giáp hạng nặng X5, cùng dòng với cái mà Tái Uy chọn trước đó, đều là hy sinh ưu thế về tốc độ để đổi lấy phòng thủ mạnh mẽ hơn, có điều vũ khí cô chọn là dao ánh sáng và một khẩu raygun viễn trình. Dao ánh sáng sở hữu ưu thế cận chiến, tính đâm xuyên rất mạnh. Mà tầm bắn raygun cực kì xa, sức sát thương cũng đủ lớn, nhưng cần thời gian nén năng lượng, mỗi lần chỉ tấn công được một mục tiêu, không thể xạ kích liên tục, là một món vũ khí có hơi vô bổ.

Đây vốn không giống chiến giáp và vũ khí mà một người con gái sẽ chọn, các sinh viên mới xem trận đấu đều lộ ra biểu cảm khiếp sợ. Mà còn đám sinh viên năm cuối lại tỏ vẻ thấy lạ mà chẳng lạ, đều bày ra dáng vẻ xem trò vui.

Đừng thấy vẻ ngoài đàn chị Nhược Yên xinh đẹp như vậy, nhưng thực tế chính là một đóa hoa bá vương thâm tàng bất lộ, nếu xem nhẹ cô, thì kết cục sẽ vô cùng thê thảm.

Quả nhiên, khi hai bên ra khỏi phòng Chuẩn bị chiến đấu, lúc Trương Lăng thấy Nhược Yên mặc chiến giáp X5, không kiềm được đớ ra.

Mà Nhược Yên nhân lúc hắn ngẩn ngơ, đã dùng tốc độ cực kì khó tin, nhanh chóng chạy về phía ngược lại. Chiến giáp X5 cồng kềnh mặc lên người cô, cứ như chẳng có chút trọng lượng nào vậy.

"Đây là chiến thuật gì vậy? Đánh không lại thì chạy?" Dù sao thì Trương Lăng cũng là top 10 của sinh viên mới, hắn cấp tốc lấy lại tinh thần, lập tức vác ống pháo xung kích lên vai, nhắm ngay về hướng Nhược Yên bỏ chạy, dựng kính ngắm, định khóa chặt cô lại.

Song hắn thông qua kính ngắm, lại thấy Nhược Yên vừa chạy cách ra mấy trăm mét phía đối diện đã nằm sấp trên đất, cũng dựng raygun lên.

Trương Lăng dựng thẳng lông tơ theo bản năng, có cảm giác bị nguy hiểm khóa chặt, hắn không chút do dự ấn nút bắn. Đạn pháo bay ra, tự động khóa chặt vị trí của Nhược Yên, sức giật rất lớn khiến Trương Lăng cũng hơi loạng choạng.

Nhược Yên cũng từ tốn bóp cò súng, bức xạ tụ năng lượng cực có sức đâm xuyên bắn sau nhưng đến trước, sau khi đục thủng đạn quang năng (năng lượng ánh sáng), thì lại xuyên thẳng qua mi tâm Trương Lăng. Đạn pháo xung kích nổ tung cách Nhược Yên không đến 50 mét, bốc lên sóng khí rất lớn, có điều nhờ sức phòng thủ cực mạnh của X5, giúp cho Nhược Yên ra khỏi sóng khí mà không hề bị thương chỗ nào, Trương Lăng cũng tự động thoát trận, trên mặt vẫn tỏ vẻ chưa hoàn hồn lại.

Bất kể là cách dùng chiến giáp hạng nặng nâng nặng như nhẹ, hay dự phán và ngắm bắn chuẩn xác đáng sợ của Nhược Yên, đều đã đủ để nói lên thực lực của cô, tiếng hò reo vang vọng toàn bộ nhà thi đấu.

Dù hai người bạn đều thua trận liên tiếp, song đội sinh viên mới chưa nhụt chí, vẫn muốn hòa lại một ván.

Chẳng qua các đàn anh ra trận tiếp đó, người này còn mạnh hơn người kia, cứ liên tục thua mãi, khiến top 10 sinh viên mới vốn còn tràn đầy niềm tin chịu phải đả kích.

"Sau đây, xin mời tổ tuyển thủ cuối cùng."

Thanh niên tóc đen mắt đen chậm rãi đi đến bục cao, ngũ quan của anh cực kì khôi ngô, dù mặc đồng phục cũng như ai, song cả người cứ tỏa ra một loại khí chất cao quý không nói nên lời.

"Á á á á! Hàn Khiếu! Hàn Khiếu! Hàn Khiếu!" Khi anh ra trận, tiếng reo hò và gào thét trong nhà thi đấu gần như sắp bật tung cả nóc rồi.

Sau khi nghe thấy cái tên này, mặt mười người đội sinh viên mới đều biến sắc.

Sinh viên vào được Đế Tinh đều là tinh anh trong trăm chọn một, mà mười người có thể vượt qua lớp lớp lọc lựa, đồng thời trổ hết bản lĩnh đi đến cuối cùng bọn họ, càng là tinh anh của tinh anh. Khi biết mình sắp đối mặt với đàn anh và đàn chị năm cuối trong trận chung kết, họ cũng không hề sợ hãi chút nào, vô cùng sốt ruột muốn chứng minh năng lực bản thân.

Dù đàn anh và đàn chị vào trường sớm hơn bọn họ, nhưng cũng đâu phải không thắng được, dầu sao thì còn phải nói chuyện bằng thực lực mà.

Khi vào trường họ cũng có nghe đồn, ngay hồi trước từng có đội của sinh viên mới lấy ưu thế tỉ số rất lớn mà chiến thắng đàn anh năm cuối, thành công đại diện Đế Tinh xuất chiến tại giải vô địch toàn quốc, cũng giành được thắng lợi cuối cùng.

Họ cho rằng mình cũng làm được, song, điều khiến bọn họ không ngờ chính là, kẻ trước kia bằng vào thân phận sinh viên mới dẫn dắt đội ngũ bật tung một tốp đàn anh, trở thành truyền thuyết của Đế Tinh, lại chính là đối thủ lúc này đây của bọn họ......

"Lớp 1 năm tư hệ Cơ giáp, Hàn Khiếu." Hàn Khiếu lời ít ý nhiều tự giới thiệu.

"Lớp 1 năm nhất...... hệ Cơ giáp...... Chu Khám......" Chu Khám ấp a ấp úng, "Xin, xin được chỉ giáo nhiều hơn."

Làm thế nào cậu ta cũng không ngờ tới, đối thủ của cậu ta thế mà chính là thần tượng của mình.

Cái tên "Hàn Khiếu" này trong hệ Cơ giáp quả thật là sự tồn tại tựa truyền thuyết, tư chất cấp SS vượt trội đã định trước anh không tầm thường, chưa kể nhiều năm liên tục giữ vững vị trí thủ tịch hệ Cơ giáp, còn giành lấy Grand Slam bốn giải vô địch cơ giáp lớn của Đế quốc. Dù là cơ giáp kiểu viễn trình, cận chiến hay điều tra, toàn bộ anh đều có thể lái rất tốt, những thứ không có sự sống ấy khi vào tay anh, dường như là được sống lại vậy, cực mang tính xâm lược.

Hàn Khiếu gật đầu với cậu ta để đáp lại, hai bên bèn cùng vào trong khoang huấn luyện.

Bọn họ được dịch chuyển đến nền tảng Cơ giáp ảo, có thể chọn lựa tùy ý các mẫu cơ giáp cơ bản trong cơ sở dữ liệu của nền tảng.

Cơ giáp Chu Khám chọn chính là một cỗ loại tốc độ có chức năng tàng hình, linh hoạt nhẹ nhàng, chuyên chở nhiều loại vũ khí hạng nhẹ, có thể bất ngờ phát động tấn công kẻ địch, rõ ràng là, lần đối mặt Hàn Khiếu này đã mang đến áp lực tâm lý cực lớn cho cậu ta, không dám tác chiến chính diện, chỉ có thể tùy thời hành động.

Mà Hàn Khiếu chọn một cỗ cơ giáp hình thú loại cận chiến, thân hình kim loại khổng lồ nặng nề, hy sinh tốc độ đổi lấy sức phòng thủ cực mạnh. Vì là cơ giáp loại cận chiến, nên cả người nó toàn vận chuyển vũ khí cận chiến, ví dụ như gai nhọn sắc bén trên lưng có thể bắn ra ngoài, roi quang năng làm thành cái đuôi, và cả vuốt thép sắc nhọn.

Dường như rất trùng hợp, cơ giáp này thế mà vừa lúc có thể khắc chế loại hình cơ giáp của Chu Khám. Song thực tế cũng chẳng có ai xem chuyện này là trùng hợp —— hiển nhiên Hàn Khiếu chỉ bằng sự tiếp xúc ngắn ngủi với Chu Khám vừa rồi, cũng đã phán đoán ra cậu ta đại khái am hiểu loại hình cơ giáp gì, từ đó đưa ra đối sách.

Chu Khám vừa ra trận đã nảy sinh cảm giác sợ hãi như bị cự thú viễn cổ theo dõi, cậu ta lập tức khởi động thiết bị tàng hình, định kéo dài khoảng cách với Hàn Khiếu.

Thế nhưng Hàn Khiếu chẳng chút lưỡng lự, lập tức điều khiển cơ giáp vọt về phía Chu Khám, cơ giáp hình thú vốn nên có vẻ cồng kềnh, vào trong tay Hàn Khiếu lại trở nên vô cùng linh hoạt, khi phi nhanh, hệt như một con thú dữ chân chính. Roi quang năng làm thành cái đuôi không ngừng vung vẩy, một khi cơ giáp Chu Khám bị quật trúng, tất nhiên sẽ bị ép hủy bỏ trạng thái tàng hình.

Các thầy trò trên thính phòng hiện trường có thể nhìn tình hình trong sân đấu từ góc độ thượng đế, Hàn Khiếu vẫn luôn nắm giữ quyền chủ động tấn công, Chu Khám vốn nên là kẻ mai phục để đánh lén thì bị anh ép đến mức liên tục chật vật né tránh. Vũ khí hạng nhẹ của Chu Khám không gây được bao nhiêu sát thương lên cơ giáp hình thú sở hữu sức phòng thủ dũng mãnh, trái lại có thể làm lộ vị trí của mình, khó tránh khỏi khiến cậu ta ném chuột sợ vỡ bình.

Cậu ta không ngừng muốn kéo dãn khoảng cách với Hàn Khiếu, nhưng Hàn Khiếu luôn không để cậu ta có cơ hội, cái đuôi làm từ roi quang năng vung vẩy mạnh mẽ đến nổi gió, hoàn toàn đóng kín đường lui của Chu Khám.

Thời gian trôi đi từng giây từng phút, Chu Khám rốt cuộc bắt đầu sốt ruột, cậu ta ném cùng lúc 3 quả bom loại nhỏ, định dùng kế dương đông kích tây, dẫn dắt Hàn Khiếu phạm sai lầm.

Nhưng Hàn Khiếu lại nhìn thấu kế hoạch của cậu ta, sau khi tiếng nổ vang lên, gai nhọn trên lưng cơ giáp hình thú giương lên toàn bộ, bắn mạnh về một phía khác, nháy mắt xuyên thủng cơ giáp Chu Khám. Chu Khám bị ép hủy trạng thái tàng hình, lập tức sử dụng tất cả vũ khí, phát động tấn công với Hàn Khiếu, muốn làm một vố liều mạng.

Hàn Khiếu dùng động tác khó mà tin được tránh né toàn bộ đòn tấn công của cậu ta, hung hăng đâm vào cơ giáp Chu Khám, Chu Khám cảm thấy bản thân cứ như bị xe bay đang phi với tốc độ cao tông vào vậy, hệ thống cơ giáp réo lên tiếng cảnh báo thiệt hại chói tai.

Song không đợi cậu ta đứng lên, Hàn Khiếu đã vung roi quang năng bạo kích cậu ta, lại lần nữa khiến cơ giáp đã xuất hiện hư hại liên tiếp gặp nạn.

Hai chiêu ngắn ngủi, Hàn Khiếu đã giành được thắng lợi của trận đấu này.

Các tuyển thủ năm cuối được anh dẫn dắt, tất cả đều chiến thắng đối thủ, giành được tư cách ra biên, từ đó để bọn họ đại diện Trường Quân đội Đế Tinh tham gia Thi đấu khu vực kế tiếp.

MC vốn định mời nhóm Hàn Khiếu lên đài nói mấy câu, nhưng bọn họ lấy cớ còn cần huấn luyện, lập tức hấp tấp rời đi.

Thi đấu khu vực sắp bắt đầu rồi, đúng là nên chuẩn bị sớm thôi, MC không nghi ngờ gì cả, thoải mái thả người. Anh ta nào biết, sau khi đám người này rời khỏi nhà thi đấu thì căn bản không hề đi huấn luyện, mà là về thẳng ký túc xá, log vào game.

******

Nhóm Dạ Kiêu offline tham gia chung kết vòng loại trong trường, Nhiễm Kỳ và Cố Nhạc lập tức có hơi nhàn quá, bọn họ dứt khoát vác cần câu, lượn qua bờ biển câu cá.

Cá câu được lên có thể làm nguyên liệu để nấu ăn, cũng có thể vác về Công hội để đổi điểm cống hiến, dù thế nào thì cũng rất hữu dụng.

Vốn tưởng nhóm Dạ Kiêu phải đi bét nhất là nửa ngày, chẳng ngờ mới hơn hai tiếng, đã thấy mấy người bọn họ online lại.

Cố Lạc hỏi luôn trên Kênh Đội ngũ: "Ớ? Sao các anh nhanh thế? Không phải là thua đấy chứ?"

"Miệng quạ ít thôi, bọn tôi sao mà thua được?!" Truy Hồn tức cái mình.

Linh Mặc nói: "Phải đó, tụi tui đều ra biên thuận lợi, ngày kia gặp ở Thành phố Trung tâm nhé!"

Thi đấu khu vực được tổ chức ở Thành phố Trung tâm của Sao Thủ Đô, đến lúc đó top 10 các học viện quân sự lớn của Sao Thủ Đô đều sẽ tề tụ ở Thành phố Trung tâm, các trường đều sẽ tập hợp một nhóm sinh viên đi cổ vũ cho trường mình, xem như là lúc sôi động nhất mỗi năm một lần tại Thành phố Trung tâm.

"Được được được! Ngày kia gặp!" Cố Lạc cười he he hai tiếng, kích động nói rồi, lại nhìn về phía Nhiễm Kỳ, "Nhiễm Nhiễm, cậu đặt vé phi thuyền với khách sạn cho chúng mình chưa?"

"Đặt rồi."

Kiếm Chỉ Lưu Niên kinh ngạc hỏi: "Sao các cậu lại tự đặt vé thế? Không đi cùng đoàn trường à?"

"Ừm, muốn dành nhiều thời gian đi chơi cho mình hơn."

Trương Thước quả thật suôn sẻ ra biên, chắc chắn sẽ đi cùng đoàn trường, nếu bọn họ cũng xuất phát với đoàn trường, thì cả đường đều phải ở cùng cái đám chồn hôi Trương Thước kia, thật sự quá nhọc lòng.

Nếu không phải đã hẹn gặp mặt nhóm Dạ Kiêu, Nhiễm Kỳ chắc chắn không có ý định đi đâu.

Truy Hồn gãi gáy, "Cũng phải, tự mình đi chơi sẽ tự do hơn chút, đến lúc đó nhớ gửi địa chỉ khách sạn cho bọn tôi đấy!"

"OK." Cố Lạc cười đáp.

"Mong đợi ghê á!"

Về phần rốt cuộc bọn họ mong đợi gặp mặt hay đồ ăn ngon, vậy chỉ có chính họ mới biết.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv