Đường Môn là một trong thất đại chính phái, tổng đàn đặt tại Tứ Xuyên, là một môn phái theo hình thức gia tộc, có lịch sử lâu đời, võ công lấy ám khí làm chính. Đệ tử Đường Môn rất ít giao tiếp, đi lại với nhân sĩ võ lâm bên ngoài. Cộng thêm quanh Đường Môn luôn bố trí nhiều cơ quan, giết người trong chớp mắt, nên cũng rất ít người muốn bước chân đến gần tổng đàn Đường Môn.
Chính vì Đường Môn rất ít khi giao thiệp với bên ngoài, thế nên trong mắt sáu đại môn phái còn lại thì bọn họ ngoài tài sử dụng ám khí ra thì không còn chi nữa.
- Giới thiệu với mọi người, đây là Luyện tiên sinh, Đại trưởng lão Đường Môn.
“Võ Đang Thiếu Kiếm” quay lại nói với chúng nhân bên dưới.
- Luyện tiên sinh? Luyện Thừa Không?
- Là “Tứ Xuyên Vô Song” Luyện Thừa Không?
Mặc dù không am hiểu nhiều, song ai cũng biết Đường Môn hiện giờ, người có võ công cao nhất không phải chưởng môn Chiêu Thiền Giáp, mà chính là lão già họ Luyện này. Bốn chữ “Tứ Xuyên Vô Song” đã nói lên tất cả.
- Vậy thì cô gái kia..không phải chính là “Bách Hoa Tiên Tử” Diêu Ngọc Như sao?
- Ồ ồ…
Đoàn người Võ Đang, trong đó có cả Kim Tuệ hôm nay được gặp đại nhân vật đại danh đỉnh đỉnh của phái Đường Môn, trong lòng đều không khỏi mừng rỡ. Còn với số đông nam đệ tử Võ Đang, cái thu hút họ hơn chính là vị “Bách Hoa Tiên Tử” kia, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Tứ Xuyên, quả không phải lời đồn!
- Luyện tiền bối, hôm nay tiền bối có mặt tại đây, không biết là vì..
Triệu Phi Hùng hỏi còn chưa hết câu, đằng xa đã lại truyền đến một hồi tiếng vó ngựa.
Lần này là một nhóm người đông hơn khá nhiều, khoảng chừng sáu, bảy mươi người. Tiếng vó ngựa dập dồn chắc nịch. Đông đảo đệ tử Võ Đang lập tức khẩn trương nhìn nhóm người vừa mới đến.
Nhóm người ngựa mới tới này, hầu như tất cả đều mang binh khí, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Phân nửa bọn họ lưng đeo trường kiếm, ngoài ra còn có đao thương, thiết tiên [roi sắt], chủy thủ [dao găm], chùy sắt… cho đến các loại kỳ môn binh khí, trông giống một đám thảo khấu hơn là nhân sĩ giang hồ.
Triệu Phi Hùng đưa mắt nhìn Luyện tiền bối, thấy lão lắc đầu thì ánh mắt ngó đám người ngựa kia lập tức lộ vẻ đề phòng.
Từ trong đám đông, một người cưỡi ngựa đi ra.
Đó là một nam nhân khoảng ba chục tuổi, vóc người cường tráng, mặt trái có vết sẹo dài, tay cầm một cây roi sắt, hai bên bả vai đều có hình xăm, mái tóc dài cứng xõa trên lưng, thắt thành nhiều bím, trên đính mấy viên kim loại màu đồng, nhìn thoáng qua giống như man nhân dị tộc.
- Bọn người kia, mấy cái đầu lâu đó..là do các ngươi tự ý hạ xuống phải không?
Hắn ta vừa bước ra đã chỉ tay vào giàn giáo nọ, hét lớn.
Nhóm người đệ tử Võ Đang cùng Đường Môn nhìn giá treo mấy cái đầu người kia giờ đã trống trơn từ lúc nào thì người nọ nhìn người kia, tất cả đều không rõ ai vừa mới lấy xuống. Chỉ có Chiêu Yến từ nãy giờ có chú ý qua hành động của Chiến Vân, theo bản năng liền chỉ tay đến chỗ hắn.
- Là hắn.
Chiến Vân lúc này đang bận mai táng cho đầu người cuối cùng, thấy số đông hướng ánh mắt nhìn về phía mình thì nhất thời “đứng hình”, không hiểu chuyện gì xảy ra.
- What?
- Ài, là mi sao? Thằng nhãi, mi to gan lớn mật thiệt.
Gã mặt sẹo quất roi cái vụt, giương mắt nhìn Chiến Vân vẻ ác độc.
-..Đến cả đồ vật của Vật Độc Vương mà cũng dám tùy ý động tới, quả là chán sống rồi.
Kim Tuệ nhìn Triệu Phi Hùng, thấy hắn lắc đầu. Ba chữ “Vật Độc Vương” này bọn họ thật chưa từng nghe qua.
Chiến Vân không thèm để ý đến hắn, vẫn tiếp tục việc chôn cất của mình. Gã mặt sẹo thấy vậy thì càng tức giận hơn.
- Người chết rồi thì đem chôn, có gì không đúng sao? Triệu Phi Hùng cất tiếng dõng dạc: - Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, giết người thì phải đền mạng. Các ngươi ỷ mình là ai, dám coi sinh mạng người khác như cây cỏ đồ vật?
Triệu Phi Hùng lời nói khí khái ngang tàng, quả xứng với một chữ “hiệp”, ngay cả “ Bách Hoa Tiên Tử” Diêu Ngọc Như lúc này cũng không nhịn được, mắt liếc nhìn vị thiếu chủ Võ Đang anh tuấn này thêm một cái.
- Lại thêm một tên nhóc muốn làm anh hùng. Để ta nói cho các ngươi biết nhé. Gã mặt sẹo ngửa mặt cười lớn: - Năm tên kia hôm trước cũng chính vì muốn làm anh hùng, nên bây giờ mới thành năm cái đầu lâu như vậy đấy. Trông các ngươi có vẻ như đều rất muốn lo chuyện bao đồng nhỉ, hà hà, tốt lắm…
-Các ngươi nếu muốn, vậy thì ta chiều!
Hắn vừa mới dứt lời, chúng thuộc hạ đã nhất tề rút vũ khí xông lên, xem ra cũng được huấn luyện khá quy củ. Triệu Phi Hùng thấy vậy cũng lập tức đốc thúc đệ tử Võ Đang tiếp chiến. Nhất thời ánh đao thương chói lóa, sáng cả một vùng.
Chiến Vân mắt thấy giao tranh nổ ra, mắt ngay lập tức tìm thân ảnh Chiêu Yến trong đám đông người ngựa. Thế nhưng hắn lại không dám lại gần chỗ nàng, bởi hiện giờ bản thân đang là mục tiêu ưu tiên của lũ thảo khấu kia. Ai bảo hắn lại chính là người dỡ năm cái đầu người kia xuống chứ?
- Kim Tuệ, thay ta bảo vệ Chiêu Yến!
Kim Tuệ thấy Chiến ca ca thân lâm hiểm cảnh vẫn còn nhớ đến vị Chiêu cô nương kia thì lòng rất không vui. Song Chiêu Yến thực ra cũng chẳng cần ai bảo vệ. Mặc dù một thân bản lĩnh so ra còn kém Kim Tuệ vài bực, song để đối kháng với lũ thảo khấu lục lâm này thì vẫn còn thừa sức.
Mắt thấy giao tranh nổ ra, “Tứ Xuyên Vô Song” Luyện Thừa Không cũng chẳng buồn ra hiệu cho đồng môn tiếp ứng. Ông ta cùng đồng môn đứng ngoài cuộc, thích thú nhìn màn quần ẩu.
Luyện Thừa Không lâu nay đứng trên đỉnh cao võ học, sớm đã nhàm chán không có chuyện gì làm. Năm nay nghe nói Mật Tông nổi dậy xưng hùng xưng bá, lòng hào hứng xuất sơn, chỉ là để coi mặt mũi đệ nhất cao thủ trong cao thủ “Gian Khách” Mộ Phi Phàm mày ngang mũi dọc ra sao. Hôm nay vừa vặn lại được chiêm ngưỡng thân thủ của kỳ tài số một Võ Đang đương thời – “Võ Đang Thiếu Kiếm” Triệu Phi Hùng, chuyến đi này quả là không uổng phí.
Nheo mắt nhìn Triệu Phi Hùng sử Võ Đang kiếm pháp hồi lâu, Luyện Thừa Không trầm ngâm, thầm nghĩ trong lòng bốn chữ “Võ Đang Thiếu Kiếm” quả không phải hư danh, song trong lòng vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó. Con mắt đục ngầu của lão quét qua quét lại bãi chiến trường tanh mùi máu, bỗng dưng sáng ngời.
- Cháu gái, hãy nhìn qua bên kia xem.
Luyện Thừa Không huých tay Diêu Ngọc Như, chỉ về một góc chiến trường.
Diêu Ngọc Như nãy giờ vẫn đang chú tâm theo dõi thân ảnh của “Võ Đang Thiếu Kiếm” Triệu Phi Hùng, thấy ông nói thì miễn cưỡng quay lại nhìn. Nơi mà ông nàng chỉ là một góc chiến trường, một cô gái bận đồ xanh nhạt, tóc dài quá vai đang cùng năm, sáu tên cường đạo quần ẩu. Chính là Chiêu Yến.
- Cô gái đó có gì đặc biệt sao? “Bách Hoa Tiên Tử” ngoài vẻ đẹp mỹ lệ vô song ra, còn có cặp mắt tinh tường trăm người có một. Chỉ cần theo dõi vài hiệp, cô đã nhận ra đối phương võ công tuy không tầm thường song vẫn chưa có gì quá đặc biệt.
- Không phải cô ta. Luyện Thừa Không lắc đầu, chỉ tay về một góc gần đó không xa: -..Mà là gã kia.
Diêu Ngọc Như theo hướng ông mình chỉ, chuyển mắt nhìn qua Chiến Vân, lúc này đang ngồi xổm cách chỗ Chiêu Yến không xa, nhíu mày.
- Hắn ta?