Tuy nhiên, năm đó biệt hiệu thần chết của Dương Tiêu đã nổi tiếng đến mức một số nước phát triển đã điều tra ra tên của Dương Tiêu.
Hiện nay, tổ chức sát thủ thế giới vẫn còn có thông tin của Dương Tiêu, tiền thưởng cho việc ám sát Dương Tiêu thành công còn là Euro.
Sáu năm trước, nhóm Taekwondo cổ Hàn Quốc thực sự khiến Dương Tiêu không vừa mắt, Dương Tiêu đã một mình đi đến cảnh giới bí mật của Taekwondo cổ dạy dỗ nhóm người cản trở kia một trận.
Nếu không phải các quan chức Hàn Quốc gọi điện cho các nhà lãnh đạo trong nước, e rằng Taekwondo cổ đã bị loại khỏi thể giới từ lâu rồi Lam Vi Vi cau mày, lông mi dài run lên: “Anh cảm thấy tôi sẽ tin à?”
“Ừm! Những gì tôi nói là thật, có lẽ có một nhân vật rất mạnh tên là Dương Tiêu? Chắc hẳn anh ta trông rất giống tôi, nên đám người Hàn Đại Chung mới nhận nhằm người.” Dương Tiêu giải thích mạnh mẽ, anh không muốn tiết lộ thân phận của mình.
Hiện tại anh chỉ mới hồi phục được năm mươi phần trăm sức lực, khi chưa đạt đến thời điểm đỉnh cao Dương Tiêu không muốn gây ra những rắc rối không đáng có.
“Chắc chắn là bọn họ đã nhận nhầm người!” Đám võ sĩ có mặt tại hiện trường cũng lần lượt lên tiếng.
Họ hoàn toàn không tin Dương Tiêu còn trẻ như vậy đã khiến Hàn Đại Chung một cao thủ võ thuật quốc tế phải sửng sốt.
Triệu Vô Cực từ nỗi n biến thành khit mũi khinh thường, anh ta cũng cho rằng Dương Tiêu đã gặp may cùng tên cùng họ, trông rất giống ông lớn nọ.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói với Lam Vi Vi rằng chắc chắn Dương Tiêu không đơn giản, cô thấp giọng nói: “Anh cứ lừa tôi đi, tôi còn lâu mới tin lời con quỷ anh.”
“Ha! Tôi đã thẳng thắn, cô không tin tôi cũng không thể làm gì được. Mà này, hôm nay có tính là tôi đã giúp cô được một việc lớn không?” Dương Tiêu nói đùa.
Mặc dù Lam Vi Vi rất không cam lòng nhưng không thể không thừa nhận: “Đúng, quả thực anh đã giúp tôi một việc lớn, anh muốn thế nào?”
“E hèm! Không muốn thế nào, chỉ là lần trước tôi vô tình chạm vào đùi của cô, chuyện cũ của chúng ta bỏ qua chứ?” Dương Tiêu cười nói.
Lam Vi Vi đỏ mặt khi nghĩ đến cảnh tượng Dương Tiêu chạm vào làn da trắng như tuyết trên đùi trong của cô, cô cũng biết nếu hôm nay không có Dương Tiêu, phòng tập của cô sẽ bị đám người Phác Tu Hiền phá hủy.
Khi Hàn Đại Chung đên, đám võ sĩ đã rùng mình, ngay cả rắm cũng không dám thả.
Danh tiếng của Hàn Đại Chung quá thịnh, đám võ sĩ tới tham gia cũng không dám xúc phạm đến uy nghiêm của Hàn Đại Chung.
Lam Vi Vi nghiền răng: “Được, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ cho anh, nhưng tôi cũng không nợ nhân tình của anh!”
“Được!” Sắc mặt Dương Tiêu ôn hoà.
Anh không muốn Lam Vi Vi ghét mình, Lam Vi Vi là bạn thân nhát của Đường Mộc Tuyết, sau này khó tránh khỏi sẽ gặp mặt nhiều.
Sau khi làm hoà với Lam Vi Vi, Dương Tiêu mới khoá chặt ánh mắt lên người Triệu Vô Cực. Nhìn thấy ánh mắt không tốt của Dương Tiêu, Triệu Vô Cực nốt nước bọt sợ hãi nói: “Dương… Dương Tiêu, anh… anh muốn làm gì?”
“Triệu Vô Cực, gây sự rất thú vị à? Anh quên lần trước tôi đã cảnh cáo anh thế nào rồi hả?” Dương Tiêu lạnh lùng nói.
Nhớ lại chuyện Dương Tiêu đắm kính siêu xe của mình ra thành nhiều mảnh, toàn thân Triệu Vô Cực rụt rè: “Anh…
anh muốn làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ thực hiện những gì tôi đã nói với anh trước đây.” Dương Tiêu đi về phía Triệu Vô Cực với vẻ mặt vui tươi.