Từng là lưỡi dao sắc bén đất nước, đệ nhất binh vương Thiên Phủ Chi Quốc, Dương Tiêu đã học hết các môn võ thuật của Trung Hoa.
Tuy rằng không phải loại võ công nào cũng có thể tiền dần từng bước, nhưng cũng có thể sánh ngang với các cao thủ võ thuật hàng đầu Trung Hoa.
Sắc mặt Phác Tu Hiền thay đổi mạnh mẽ, anh ta nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng kêu lên: “Mau, đi mời bậc thầy Hàn Đại Chung đến!”
“Vâng!” Một người trịnh trọng hét lên.
“Hàn Đại Chung? Không phải chứ? Tên này cũng đã đến thành phố Trung Nguyên rồi sao? Nếu như vậy thì hôm nay sẽ gặp rắc rối lớn!” Mọi người trong Thượng Võ Đường nghe xong hầu hết toàn bộ đều bị sốc.
Năm nay Hàn Đại Chung bốn mươi năm tuổi, là siêu cao thủ Taekwondo cổ Hàn Quốc đai đen chín. Sức mạnh của ông ta chỉ đứng sau võ sư Taekwondo cổ Phác Xương, ông ta thực sự là một bậc thầy võ thuật đẳng cấp thề giới.
Trên mặt Phác Tu Hiền hiện lên một tia lạnh lùng, như thể chỉ cần Hàn Đại Chung đến thì Dương Tiêu chắc chắn sẽ chết.
Ngay lúc đám cao thủ Taekwondo cổ nhận định Dương Tiêu sắp xong đời, hai mắt Dương Tiêu sáng rực, chắp tay sau lưng: “Hàn Đại Chung thì sao? Chỉ cần ông ta dám gánh vác, tôi bảo đảm sẽ cho ông ta đứng thẳng đi vào nằm đi ra, bởi vì, võ thuật Trung Hoa của tôi không thể bị sỉ nhục.”
“Láo xược!”
“Nói khoác không biết ngượng!”
Nghe thấy Dương Tiêu lại dám khinh thường Hàn Đại Chung, nhóm người Phác Tu Hiền vô cùng tức giận.
Trong lòng bọn họ, Hàn Đại Chung chính là thần thoại, không cho phép khinh thường.
“Ranh con, chờ chết đi!” Phác Tu Hiền trừng mắt nhìn Dương Tiêu.
Hàn Đại Chung là võ sư đai đen chín trẻ nhất trong lịch sử Taekwondo cổ, đã lập nhiều kỷ lục trong lịch sử Taekwondo cổ, thu hút vô só người đến quỳ bái làm thày.
Ngay cả thầy của anh ta Phác Xương số một Taekwondo cổ cũng tán thưởng Hàn Đại Chung có thừa, nói thẳng thì với tài năng võ thuật của Hàn Đại Chung thì một ngày nào đó có thể giỏi hơn anh ta rất nhiều.
Vài năm trở lại đây, Phác Xương số một Taekwondo cổ bị thương nặng không bế quan không được, mọi việc của Hiệp hội Taekwondo cổ đều do Hàn Đại Chung lo liệu.
Ba năm trước, Hàn Đại Chung thi đấu với thánh kiếm của Nhật Bản, Hàn Đại Chung đã đánh bại thánh kiếm Nhật Bản một cách mạnh mẽ Hai năm trước, Hàn Đại Chung và ông vua của môn judo Brazil đấu, vua judo Brazil còn không kiên trì nổi mười chiêu trong tay Hàn Đại Chung.
Một năm trước, Hàn Đại Chung tham gia Đại hội võ thuật Đông Nam Á, càn quét nhiều cao thủ và xuất sắc giành chức vô địch.
Đúng lúc này, một đám thanh niên Taekwondo cổ đều tuyên án tử hình cho Dương Tiêu, có vẻ như chỉ cần Hàn Đại Chung đến, thì Dương Tiêu sẽ xuống mồ là cái chắc.
Lam Vi Vi ở Đế Đô quanh năm, đương nhiên cô biết Hàn Đại Chung là trụ cột của Taekwondo cổ Hàn Quốc, Lam Vi Vi lập tức bước tới trước mặt Dương Tiêu: “Dương Tiêu, anh mau rời khỏi đây đi, chờ Hàn Đại Chung tới anh sẽ không thể chống đỡ.”
“Không sao!” Dương Tiêu cười nhẹ.
Lúc anh bươn trải mưa gió chưa bao giờ nghe nói đến tên Hàn Đại Chung này.
Nhìn thấy Dương Tiêu kiên trì như vậy, Lam Vi Vi lo lắng: “Đừng có chấp, mau rời đi đi!”
“Rời đi? Tôi không nói lời nào, ai dám tự ý rời đi?” Đột nhiên, một giọng nói không tức giận mà uy nghiêm như sắm nỗ tung.
Mọi người chăm chú nhìn lên, thấy một người đàn ông trung niên mặc đồng phục Taekwondo từ bên ngoài Thượng Võ Đường bước vào với vẻ mặt nghiêm túc.