Dương Tiêu không quan tâm, anh thực sự không quan tâm đến những người như Tôn Tường.
Đóm Đóm mà đòi tranh giành ánh sáng với ánh trăng?
Nếu mình là phế vật, thì e rằng Tôn Tường còn không bằng phế vật.
“Tôi còn muốn tham gia hội nghị triển lãm quần áo, bắt đầu sớm đi!” Dương Tiêu nhẹ giọng nói.
Trên mặt Tôn Tường hiện lên vẻ âm tàn: “Tốt lắm, nếu phế vật cậu đã muốn chết thì tôi sẽ thành toàn cho cậu!”
Nhìn thấy Tôn Tường đã cầm gậy, Dương Tiêu dửng dưng – nhún vai: “Anh chơi trước đi!” | “Cái gì? Một tên ăn bám vợ lại bảo Tôn Tường chơi trước, anh ta không bị sốt đâu chứ?”
“Phải đấy! Thằng nhóc này không biết Tôn Tường là đội trưởng đội bi-a của tỉnh sao? Thậm chí cậu ấy đã giành được năm chức vô địch liên tiếp trong cuộc thi bi-a ở Trung Nguyên, có lẽ sau này còn được vào đội tuyển quốc gia ý chứ.”
“Chờ xem, thằng phề vật này chết chắc rồi!”
Vào lúc này, ngoài Cung Minh ra, không ai coi trọng Dương Tiêu, như thể Dương Tiêu thực sự bị Tôn Tường đánh bại.
Tôn Tường vênh váo hồng hách cầm gậy nhìn chằm chằm Dương Tiêu với thái độ ngạo nghễ: “Không! Nói chính xác, phế vật này không chết chắc, mà là chết không thể chết tiếp nữa!”
Triệu Tín còn có hẹn với nhà đầu tư, ông ta cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây, vì vậy ông ta nhìn Tôn Tường nghiền ngẫm: “Đội trưởng Tôn, nếu thằng nhóc này đã muốn tìm chết thì cậu cũng không cần phải khách Sáo, cậu chơi trước đi, để cho cậu ta biết được thế nào gọi là lưới trời không thể lọt qua.”
“Vâng, gia chủ Triệu!” Anh ta lập tức cung kính đáp, vốn Tôn Tường định để Dương Tiêu chơi trước.
Bi-a có rất nhiều loại, bi-a trước mặt là cách chơi 8 đen mọi người thường hay chơi, không phải là trò chơi bi-a quốc tế.
Như mọi người đã biết, cách chơi 8 đen là ai đánh trước thì sẽ có lợi hơn.
Rốt cuộc, nếu một bi rắn hoặc một bi hoa tâm rơi vào lỗ trong khi vừa bắt đầu thì sẽ trực tiếp dẫn trước.
Một khi cao thủ thực sự của môn bi-a bắt đầu thì sẽ nắm bắt cơ hội đầu tiên, họ thường có thể đạt được kết quả đáng kinh ngạc trong một lần đánh.
Vốn anh ta không có ý định bắt nạt Dương Tiêu, chuẩn bị cho Dương Tiêu chơi trước, đỡ cho mọi người nói anh ta bắt nạt phế vật.
Tuy nhiên, Tôn Tường cảm thấy Dương Tiêu không muốn lãng phí thời gian nên chỉ có thể đáp ứng.
Cùng lúc đó, Dương Tiêu cầm một cây cơ nặng lên, ước lượng rồi hài lòng nói: “Cây cơ này có chút nặng, dùng chắc có cảm giác không tệ!”
Ha ha!
Nhìn thấy Dương Tiêu nhặt cây cơ nặng nhất trong bàn bi- a lên, nhiều người đã bật cười.
Ai chơi bida mà không biết, cây cơ quá nặng hay quá nhẹ đều không tốt, cái nặng quá thì tiêu hao năng lượng, cái quá nhẹ thì dễ thiếu sức, cây cơ không nặng cũng không nhẹ là vừa tay.
“Ôi trời, tên phế vật này muốn chọc cười tôi sao?” Một người bật cười ha ha.
“Tôi thấy Dương Tiêu này không hề biết chơi bi-a, đơn giản là tới loè thiên hạ.”
Đám người coi thường Dương Tiêu từ tận đáy lòng, ánh mắt nhìn Dương Tiêu giống như đang nhìn một trò cười lớn.
Triệu Tín nhìn lướt qua, không khỏi bật cười: “Cung Minh à Cung Minh, đầu ông bị lừa đá à? Lại để một thằng vô dụng như này chơi thay ông, rốt cuộc ông nghĩ cái gì vậy?”
Vẻ mặt của Cung Minh càng ảm đạm hơn, khi nhìn thấy Dương Tiêu chọn cây cơ nặng trong lòng ông ta cũng không nghĩ gì.