Bọn họ biết Chu Văn Cường mạnh cỡ nào, nhưng họ không ngờ Dương Tiêu lại dám đồng ý đối mặt với Chu ‘Văn Cường kinh hoàng như vậy.
Dương Tiêu lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, anh không có ý định tiếp tục lãng phí nước bọt, trực tiếp nói: “Lần đầu tiên tôi chơi đoán điểm só, đây là vùng của ông, ông trước đi! Chúng ta tốc chiến tốc thắng, lát nữa tôi còn có việc khác.”
“Tôi cũng thích tốc chiến tốc thắng!” Chu Văn Cường cười đùa.
Cọc cạch!
Trong giây tiếp theo, Chu Văn Cường cằm chuông xúc xắc lên, lắc nhanh ba viên xúc xắc.
Phải thừa nhận rằng thực lực của Chu Văn Cường rất mạnh, mạnh làm cho người khác tức giận. Dưới sự lắc lư của ông ta, ba viên xúc xắc vang lên rất đều đặn, thậm chí có thể nghe được cảm giác giống điệu nhảy disco, hoàn toàn không chạm tới não.
Nghe tháy tiếng lắc của xúc xắc, vẻ mặt của nhiều người chơi kỳ cựu bàng hoàng.
“Xong rồi xong rồi, đầu óc mông lung, không hề tìm thấy cảm giác gì cả.” Một người chơi lão luyện nói.
“Không hỏ danh là anh Cường, xứng danh là vua cờ bạc, quả nhiên thực lực này danh bắt hư truyền!”
“Đúng vậy! Đầu óc của tôi như muốn nổ tung, tôi không thấy chút manh mồi nào!”
Ta đang!
Ngay sau đó, chuông xúc xắc bị Chu Văn Cường đặt nặng nề xuống bàn.
Nhìn thấy nhóm người có mặt tại hiện trường đang bị sốc, trên mặt Chu Văn Cường xuắt hiện vẻ tự tin mỉa mai, như thể ông ta đã giành được chiến thắng.
“Đoán đi nhóc!” Chu Văn Cường nhìn thẳng vào Dương Tiêu.
Sắc mặt Triệu Cầm vô cùng tái nhợt, bà ta lầm ba lầm bằm: “Anh Cường quá mạnh, phế vật này thua chắc rồi!”
Đường Mộc Tuyết che đôi môi đỏ mọng không thể tưởng tượng nổi, cô thực sự nghe thấy một chút âm thanh từ cái lắc lư của Chu Văn Cường, thực lực của Chu Văn Cường biến thái đến mức như vậy sao?
Chẳng phải là lần này Dương Tiêu gặp nguy hiểm rồi sao?
Dương Tiêu nhìn chằm chằm chuông xúc xắc, trong mắt hiện lên một tia sáng, cảnh tượng bên trong chuông xúc xắc lập tức hiện lên trong mắt Dương Tiêu.
Nhìn rõ ràng cảnh tượng bên trong chuông xúc xắc, Dương Tiêu không khỏi kinh ngạc.
Nhìn kỹ hơn thì thấy ba viên xúc xắc bên trong chuông xúc xắc được xếp với nhau từ thấp đến cao, hai viên xúc xắc dưới cùng bị che, viên xúc xắc trên cùng chỉ có một điểm.
Cao thủ, không thể không nói, Chu Văn Cường là một cao thủ.
Phải biết rằng, bình thường ba viên xúc xắc tối thiểu là ba điểm, mà lúc này bên trong quả thật có một điểm, nếu không phải có mắt rồng, e rằng sẽ có một cú lộn nhào lớn.
“Nhóc con, sao? Sợ à? Không phải cậu nói muốn tốc chiến tốc thắng hả?” Chu Văn Cường mắt kiên nhẫn chế nhạo nhìn chằm chằm Dương Tiêu.
“Đúng vậy, nhóc con, tôi thấy là cậu cũng không đoán được, nhận thua đi, tiết kiệm thời gian cho mọi người!”
“Đúng vậy, nhận thua đi, chơi với anh Cường chẳng khác gì cầm đèn lồng tìm cứt trong nhà vệ sinh!”
“Ai cho mày tự tin để mày dám chơi với anh Cường?
Không soi lại gương xem mình có đức hạnh gì!”
Đám đàn em đứng phía sau Chu Văn Cường nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu, ai cũng chế nhạo, như thể Dương Tiêu sẽ thua không thể nghi ngờ được.