Nhìn thấy Dương Tiêu giống như sắp xới tung mọi chuyện, trong lòng Hàn Vũ Tinh lo lắng, cô ta trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Anh là đồ khốn… anh câm miệng cho tôi!”
“Câm miệng? Còn sợ người khác nói ra chuyện mình đã làm sao?” Dương Tiêu cười lạnh.
Bạch Du Tĩnh cau mày nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hàn Vũ Tinh nhìn chằm chằm Dương Tiêu sửng sốt một chút, nhưng không ngờ Dương Tiêu lại không chịu dáng vẻ này của cô ta.
“Tầng lớp hạ lưu? Không xứng đi chung?” Nghe xong, sắc mặt Bạch Du Tĩnh đột nhiên sụp đỏ.
Cô thật sự không ngờ Hàn Vũ Tinh này lại kiêu ngạo đến mức không để Dương Tiêu vào mắt.
Phải biết rằng, nếu không có chiếc nhẫn đen của Dương Tiêu, e rằng toàn bộ tập đoàn trang sức Bạch Thức đã lâm vào khủng hoảng phá sản rồi.
Hàn Vũ Tinh hoảng sợ nói: “Cô… cô Bạch, đừng nghe tên này ngậm máu phun người! Không! Chuyện này không phải như vậy.”
Bạch Du Tĩnh ở vị trí cao đã lâu, chỉ cần nhìn thoáng qua cô cũng có thể biết được rằng Dương Tiêu không hề nói dối, mọi chuyện xảy ra vừa rồi đều là sự thật.
Từ lâu cô đã nghe nói Hàn Vũ Tinh là người không có chừng mực, không chỉ bướng bỉnh mà còn không coi ai ra gì.
Bây giờ có vẻ như những tin đồn không phải là sai.
“Cô Hàn, ngại ghê chuyện hợp tác giữa cô và tôi đến đây.
là kết thúc, cô có thể đi rồi!” Bạch Du Tĩnh nói khẽ.
Cái gì!!!
Chuyện hợp tác đến đây là kết thúc?
Hai nghìn vạn phí đại ngôn mà cô ta sắp nhận được vừa mắt đi?
Trong phút chốc, Hàn Vũ Tinh như hứng chịu một tiếng sét giữa trời xanh, hai mắt dần trở nên đờ đẫn.
Trong lòng Hàn Vũ Tinh nỏi lên sóng gió, hoàn toàn không thể chấp nhận được tình cảnh này, cô ta nhìn Bạch Du Tĩnh với vẻ mặt không tin: “Cô Bạch, cô… cô không đùa tôi chứ?”
“Cô cảm thấy tôi rất nhàn rỗi sao?” Bạch Du Tĩnh trực tiếp xử tử Hàn Vũ Tinh.
Lời nói của Bạch Du Tĩnh không khác gì đẩy thẳng cô ta xuống vực sâu, Hàn Vũ Tinh sững sờ.
Cô ta biết tất cả những chuyện này đều là do đồ nhà quê trước mặt này gây ra, trong hốc mắt hiện lên một tia máu, cô ta không cam lòng nói: “Bạch tổng, là do tên này sao?
Rốt cuộc anh ta là ai?”
Bạch Du Tĩnh nhìn Dương Tiêu, nghĩ về việc Dương Tiêu cứu tập đoàn trang sức Bạch Thức trong lúc khủng hoảng, trong lòng Bạch Du Tĩnh dường như đã có một quyết định lớn.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Bạch Du Tĩnh nghiêm nghị nhìn Dương Tiêu và nói: “Anh ấy… anh ấy là ý trung nhân của tôi!”
“Ý… ý trung nhân?” Đôi mắt Hàn Vũ Tinh thoáng chốc đờ: đẫn.
Bạch Du Tĩnh hướng Hàn Vũ Tinh nói: “Đúng vậy, Dương Tiêu là ý trung nhân của tôi!”
Àm!!!
Nghe thấy giọng điệu bình tĩnh của Bạch Du Tĩnh, Hàn Vũ Tỉnh cảm thấy như có năm tiếng sét đánh vào mình, cả người đột nhiên rơi vào trạng thái suy sụp sâu sắc.
Mình đã xúc phạm ý trung nhân của Bạch Du Tĩnh?
Điều này không chỉ có nghĩa là đại ngôn của mình trực tiếp bị phá?
Sao lại trở nên như thế này?