Có rất nhiều người trong phòng thể thao, nhiều người nhận ra Triệu Vô Cực và Đường Mộc Tuyết.
Ngay khi Đường Mộc Tuyết xuất hiện, có người ở hiện trường đã nhận ra thân phận của Dương Tiêu.
“Yo! Đây không phải là Dương Tiêu, phế vật nổi tiếng ở thành phố Trung Nguyên sao? Đầu bowling tay đôi với Triệu công tử? Haha! Buồn cười chết mắt!”
“Triệu công tử là cậu chủ của nhà họ Triệu, một trong tứ đại gia tộc. Nếu tôi là anh, tôi đã xấu hồ ly hôn với Đường Mộc Tuyết từ sớm, Triệu công tử và Đường Mộc Tuyết mới thật sự là trai tài gái sắc.”
“Đúng! Phế vật, cậu có thấy chiếc Rolex trên tay Triệu công tử không? Đây là phiên bản giới hạn toàn cầu, trị giá sáu trăm vạn, cậu có biết khái niệm sáu trăm vạn không?
Cả đời này cậu cũng không kiếm được.”
Đột nhiên, nhiều người vây xem nhìn chằm chằm chế nhạo Dương Tiêu.
Sáu năm trước, Triệu Vô Cực là người theo đuổi Đường Mộc Tuyết nhiệt tình nhất, toàn bộ thành phố Trung Nguyên đều biết điều đó.
Thậm chí vào thời điểm đó, Triệu Vô Cực đã nói ra những lời nói độc ác, kẻ nào dám động đến Đường Mộc Tuyết chính là kẻ thù của anh ta và nhà họ Triệu.
Là người đẹp số một ở thành phố Trung Nguyên, Đường Mộc Tuyết có vô số người theo đuổi, không biết bao nhiêu tài năng trẻ ở thành phố Trung Nguyên đã bị ấn tượng bởi vẻ đẹp quyến rũ của Đường Mộc Tuyết.
Có nỗi khiếp sợ của Triệu Vô Cực nhiều tài năng trẻ ái mộ Đường Mộc Tuyết đã không còn phô trương như trước, sợ: Triệu Vô Cực tấn công và trả thù.
Bây giò Triệu Vô Cực trở về từ nước ngoài, chắc chắn anh ta sẽ kế thừa sản nghiệp của nhà họ Triệu, Đường Mộc Tuyết đã từng là người phụ nữ anh ta yêu nhất, anh ta nhất định sẽ làm mọi cách để đưa Đường Mộc Tuyết về bên cạnh.
Triệu Vô Cực xuất thân từ một gia đình nỗi tiếng, đám người vây xem tại hiện trường đều xuýt xoa, hy vọng sẽ được Triệu Vô Cực tán thưởng coi trọng.
“Dương Tiêu, đừng đánh cuộc!” Đường Mộc Tuyết lộ vẻ xúc động nói.
Dương Tiêu sẽ không nói dối, anh ấy nói rằng anh ấy không biết chơi bowling, hơn một nửa là không biết chơi thật.
Một khi thua cuộc, Dương Tiêu sẽ ly hôn với mình, đây.
càng không phải là điều mà Đường Mộc Tuyết muốn thấy.
Triệu Cầm cười lạnh: “Mộc Tuyết, con đừng xen vào, đây là cuộc chiến giữa đàn ông bọn họ. Dương Tiêu, nêu cậu là đàn ông thì chơi với Triệu công tử đi. Thua thì mau chóng ly hôn với Mộc Tuyết, nếu cậu còn chút lương tri, cậu không nên tiếp tục dính dáng với Mộc Tuyết nhà tôi.”
“Đúng vậy, cậu cũng không nhìn lại bản thân mình xem, cậu chẳng là cái thá gì, lãng phí không ít tuổi trẻ của con gái tôi!” Đường Kiến Quốc khinh thường nói.
Đường Mộc Tuyết thực sự sắp nỏi điên, cô rất mệt mỏi khi phải đối mặt với cha mẹ như vậy.
Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc luôn hành động tùy tiện và không bao giờ xem xét đến cảm xúc của cô, điều này khiến Đường Mộc Tuyết vô cùng đau lòng.
“Sao? Không dám chơi? Anh còn là đàn ông không?”
Triệu Vô Cực dơ bẩn nói.
Dương Tiêu nhìn vào chiếc Rolex trên tay Triệu Vô Cực ngạc nhiên nói: “Rolex này của anh sáu trăm vạn?”
Bị Dương Tiêu chất vấn, Triệu Vô Cực hăm hở nói: “Đúng vậy, chiếc Rolex này là tôi ở nước ngoài có được không dễ dàng. Mọi thủ tục hết gần tám trăm vạn, nhưng ước tính nó có ít nhất là sáu trăm vạn. Sao? Anh muốn chiếc Rolex của tôi?”
“Anh nghĩ nhiều rồi! Tôi chỉ muốn thay đổi cách cược. Nếu anh thua thì đưa cho tôi chiếc Rolex này, thế nào?”
Dương Tiêu biết ngay cả khi Triệu Vô Cực thua, anh ta vẫn sẽ quấy rày Đường Mộc Tuyết.
Thay vì điều này, tốt hơn là nên đợi thắng rồi giành được chiếc Rolex này, đập chiếc Rolex ra từng mảnh trước mặt Triệu Vô Cực.
“Cái gì? Tên này muốn Rolex của Triệu công tử, thật sự điên rồi!”