“Sớm nghe nói nội bộ Đường Gia đầu đá nội bộ rất lợi hại, không nghĩ đến lại là sự thật, xem ra dù cho Đường Mộc Tuyết giành được đơn hàng Đông Hải Lý Gia cũng không được yên ổn!”
“Đúng vậy! Nếu như Đường Mộc Tuyết này không trả lời được, trước mặt nhiều người như vậy, vậy thì cũng quá mắt mặt rồi!”
Biểu cảm trên khuôn mặt của cả đám người dòng chính Đường Gia đều hiện lên nét không thể ngờ được, ai có thể ngờ giữa chừng lại xảy ra chuyện như thế này.
Bọn họ kẻ nào cũng thành tinh, biết rõ chuyện này nhất định do một tay Đường lão thái thái dàn xếp, néu không Đường Hạo cũng không to ga đến mức làm ra chuyện như: vậy.
Cả đám người dòng chính Đường Gia đều lộ ra khuôn mặt tươi cười, từ khi Đường Mộc Tuyết sở hữu căn biệt thự tại khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh, cả đám người dòng chính đều cảm thấy không thoải mái mỗi khi nhìn thấy Đường Mộc Tuyết.
Cộng thêm việc Đường Mộc Tuyết làm việc công chính liêm minh, thiết diện vô tư, khiến cho đám người dòng chính Đường Gia bình thường chỉ biết đục nước béo cò, hiện tại không vớt vát được chút gì.
Cũng vì vậy, thời gian trước đây uy tín của Đường Mộc Tuyết ở công ty vô cùng mạnh, như từ khi xảy ra vụ việc căn biệt thự, cả đám người khi nhìn cô cũng đã thay đổi thái độ.
Đến mức, có người còn kích động đến mức cho rằng Đường Mộc Tuyết chiếm lợi lộc lớn không muốn chia sẻ với ai.
Rõ ràng bản thân sống trong căn nhà sang trọng như vậy, còn đến Đường Nhân làm việc làm gì.
Không những chặn con đường kiếm tiền của bọn họ, còn khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy phiền chán.
Hiện tại, trong nội bộ Đường Gia đều đang hô hào Đường Hạo trở thành người thừa kế Đường Gia, tiếng hô hào này càng ngày càng cao.
Khuôn mặt Đường Mộc Tuyết đột nhiên thay đổi, trong đầu chỉ một mảng trắng, đối diện với tình huống như vậy, cô thật sự không biết phải đối phó như thế nào.
“Đường Mộc Tuyết ơi Đường Mộc Tuyết à, ngây ngóc rồi đúng không? Dám khiến chúng tôi ngậm trái đắng, dám xua đuổi chúng tôi, lát nữa xem cô làm như thế nào giải quyết được chuyện này!” Đường Dĩnh ngồi hàng trên nhìn chằm chằm Đường Mộc Tuyết, khuôn mặt tràn ngập trêu đùa.
Đường Hạo cầm micro, trong lòng vui sướng đến cực điểm, giống như nhìn thấy Đường Mộc Tuyết mắt mặt chính là niềm vui lớn nhất của hắn.
Còn trên khuôn mặt già nua của Đường lão thái thái hiện lên một tia nham hiểm, bà muốn chính là hiệu quả như thé này, khiến cho người ta khinh thường Đường Mộc Tuyết từ đây nâng lên địa vị của Đường Hạo trong Đường Gia.
Ngay giây phút Đường Mộc Tuyết hoang mang khó xử, ngay lúc tất cả mọi người chuẩn bị cười chê Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu cười nhạt lên tiếng: “Je n’ai pas besoin de ton aide!”
Câu nói vừa rồi của nữ phục vụ vô cùng đơn giản, chính là dùng tiếng Pháp hỏi rằng bạn có cần giúp đỡ hay không, nếu như cần hỗ trợ thì bất cứ lúc nào cũng có thể vì bạn phục vụ.
Còn câu trả lời của Dương Tiêu cũng vô cùng đơn giản, chính là lễ phép nói không cần cùng cảm ơn!
Sắc mặt nữ phục vụ kinh ngạc, sau đó cô tiếp tục dùng tiếng Pháp trò chuyện, Dương Tiêu hoàn toàn có thể đối đáp.
Sau khi trò chuyện vài câu, nữ phục vụ kinh ngạc nói: “Không nghĩ đến tiếng Pháp của vị tiên sinh đây lại lưu loát đến như vậy, là tôi tự bêu xấu mình rồi!” . Truyện Cổ Đại
Cái gì!!!
Tiếng Pháp sao?