Bạch Du Tĩnh muốn biết thêm về những bí mật của Dương Tiêu, cô nghiêm nghị hỏi: “Sư phụ Mã, ông biết rõ chuyện xảy ra vào năm đó đúng không? Tại sao đoạn video đó lại bị gỡ xuống? Ông là một bậc thầy về trang bị xe, chắc hẳn ông đã nghe nói về đoạn video năm đó rồi đúng không?”
“Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết rằng người đàn ông đó từng là một quân nhân ở nước ta, bây giờ có lẽ đã giải ngũ rồi!” Mã Lương thành thật trả lời. . Hãy tìm đọc trang chính ở || T r ù m T r u y ệ n .o r g ||
Bạch Du Tĩnh nhìn trân trân nói: “Đã từng là quân nhân?
Chẳng lẽ là anh ta?”
Lúc này, Bạch Du Tĩnh lại nghĩ về người anh hùng thầm lặng đã cứu người trong biển lửa lúc trước.
Chẳng lẽ, ý trung nhân của mình là một tên ăn bám sao?”
Bạch Du Tĩnh liền đưa ra những suy đoán táo bạo.
Kết luận như vậy khiến cho bản thân Bạch Du Tĩnh căn bản không có cách nào tiếp nhận được.
“Không thể nào! Trùng hợp, nhất định là trùng hợp! Có lẽ là Dương Tiêu học lén kỹ thuật đua xe trượt bánh sau FR vòng xoay tử thần của người khác!” Bạch Ngọc Cảnh chỉ có thể tự an ủi bản thân.
Cho dù có kết luận thế nào đi nữa thì thế giới nội tâm của Bạch Du Tĩnh cũng không còn yên bình nữa rồi.
Biết y thuật, biết thổi tiêu, biết cải tạo xe, còn biết kỹ thuật đua xe trượt bánh sau FR, một kẻ như vậy có thật sự là một tên khiếp nhược vô dụng được?
Bạch Du Tĩnh ngắn người một lúc.
Quay lại cửa hàng 4S, Dương Tiêu trả tiền thay tắm kính chắn gió mới sau đó lái chiếc Maserati ra khỏi cửa hàng 4S.
Sau khi quay về nhà đơn giản làm bữa trưa, khi nhìn thức.
ăn trên bàn, Triệu Cầm liền chỉ vào mặt Dương Tiêu tức giận, chửi bới: “Cậu làm cái gì vậy? Đây là đồ cho heo ăn à?”
Trên bàn chỉ có hai món, một là thịt xào tiêu xanh, hai là rau cải xanh xào, món chính là cơm trắng.
“Đúng vậy mẹ, có gì không đúng sao?” Dương Tiêu sờ sờ mũi, dừng đũa lại.
Triệu Cầm đang chìm đắm trong cuộc sống của một người phụ nữ có lối sóng giàu sang, hiện tại bà đang sống trong khu biệt thự đáng giá trên trăm triệu nhân dân tệ, lòng ham hư vinh cũng đạt đến sự mãn nguyện.
Bà gần như đã chụp mọi ngóc ngách trong căn biệt thự này gửi cho bạn bè, khiến cho toàn bộ bạn bè đều vô cùng ngưỡng mộ, cũng khiến cho làm cho Triệu Tần tâm viên ý mãn, bắt đầu đứng núi này trông núi nọ.
Triệu Tần quát mắng: “Sau này những thứ cơm canh đạm bạc này tôi không muốn ăn nữa nữa, sau này chúng ta phải ăn tổ yến, tôm hùm, phải ăn sơn hào hải vị, của ngon vật lạ, phải ăn bữa tiệc Mãn Hán!”
“Được!” Dương Tiêu gật đầu, rồi nhẹ nhàng nói: “Mẹ, tiền sinh hoạt tháng này không đủ!”
Câu nói đơn giản đã trực tiếp kéo Triệu Cầm từ không khí hào môn giàu sang về với thực tại.