“Mau chạy, mau chạy thôi!” nhìn thấy Dương Tiêu bắt đầu xắn ống tay áo lên, sắc mặt Jereh lập tức thay đổi, sau đó gắp gáp hồi thúc.
Cả ba người không một ai là đối thủ của Dương Tiêu, ngay tức khắc cả ba người liền nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Sau khi ba người kia rời khỏi, Dương Tiêu lúc này mới bình tĩnh lại sự phẫn nộ xao động trong lòng.
Nếu như ba tên này còn muốn kiếm chuyện, Dương Tiêu nhất định sẽ không ngại mà cho ba kẻ này một bài học máu me đầy người.
“Mộc Tuyết, em không sao chứ?” Dương Tiêu thu lại sự phẫn nộ trên mặt, sau đó dịu dàng hỏi han cô.
Trên khuôn mặt Đường Mộc Tuyết lúc này tràn ngập nụ cười hạnh phúc: “Dương Tiêu, cảm ơn anh!”
Vừa rồi Dương Tiêu có thể vì cô mà bước ra, điều này khiến cho Đường Mộc Tuyết cảm động suýt chút bật khóc.
Đường Dĩnh ức hiếp người quá mức, những lời nói ra lại khó nghe như vậy, khiến cho Đường Mộc Tuyết phẫn nộ không gì sánh băng.
May mắn, ngay khoảnh khắc Đường Mộc Tuyết bàng hoàng bắt lực, Dương Tiêu đã xuất hiện kịp thời, giúp cô hóa giải nguy hiểm.
Mặc dù Dương Tiêu đã đánh Đường Dĩnh một cái tát, cũng như việc đánh phụ nữ là không đúng, nhưng Đường Mộc Tuyết chỉ muốn nói, cái tát đó đánh cũng thật phong độ đẹp trai.
Đối với loại đàn bà chanh chua như Đường Dĩnh, nhất định phải dạy cho cô ta một bài học, néu không loại người này vẫn cứ hắt mũi lên trời.
Dương Tiêu dịu dàng nói: “Mộc Tuyết em cũng quá khách sáo rồi, anh đã từng hứa với em, nhất định sẽ không để em phải chịu nửa điểm ủy khuất!”
Nghe đến câu nói này của Dương Tiêu, trong lòng Đường Mộc Tuyết liền cảm thấy ấm áp, ánh mắt cô nhìn Dương Tiêu càng lúc càng trở nên dịu dàng hơn.
“Có điều, sau này tuyệt đối không được vì em mà đánh phụ nữ!” Đường Mộc Tuyết nhắc nhở.
Ánh mắt Dương Tiêu tràn ngập sủng nịch: “Mộc Tuyết, chỉ cần có người ức hiếp em, anh nhất định sẽ dùng cả tính mạng này để bảo vệ.”
“Tôn Ngộ Không đợi Đường Tăng năm trăm năm, Phong Tình Tuyết đợi Đồ Tô chín trăm năm, Vũ Văn Thác đợi Ninh Kha năm trăm năm, Long Quỳ đợi Long Dương ngàn năm, Dịch Tiểu Xuyên đợi Ngọc Thấu hai ngàn năm, Tịch Dao đợi Phi Bồng vài ngàn năm, Tử Huyên đợi Từ Trường Khanh ba đời ba kiếp, còn anh lại may mắn trong những năm tháng tốt đẹp này có thể gặp được em tốt đẹp nhát, anh làm sao có thể khiến em bị người khác ức hiếp chứ?”
Cộng thêm việc Dương Tiêu trước đây từng là quân nhân, nói thật lòng, nếu như không phải năm năm nay Dương Tiêu sống cũng sống quá vô dụng, thì chỉ cần đặt ở bên ngoài nhất định sẽ giống như một cái bánh thơm ngon bị người khác tranh giành.
Trước đây, Đường Mộc Tuyết cho rằng gặp được Dương Tiêu, chính là điều bất hạnh nhát trong cuộc đời này của mình.
Nhưng hiện tại, Đường Mộc Tuyết cho rằng gặp được Dương Tiêu chính là may mắn nhất cuộc đời này của cô.
Không sai, Dương Tiêu, em vô cùng cảm ơn anh, cảm ơn anh trong những năm tháng tươi đẹp của mình có thể gặp được anh tốt nhất, cho dù anh có vài điểm khiếm khuyết, dù cho năm năm nay cũng vì anh đã khiến em phải chịu biết bao điều uất ức.
Nhưng hiện tại em cảm thấy vô cùng hài lòng với tất cả mọi thứ, được anh bảo vệ, em cảm tháy rất hạnh phúc.
Khóe môi Dương Tiêu nhéch lên, châm chọc nhìn Đường Mộc Tuyết có hứng thú nói: “Mộc Tuyết, từ trước đến nay.
anh có thể nói ra những lời ngon tiếng ngọt như vậy, cũng vì anh có siêu năng lực!”
“Siêu năng lực gì?” Đường Mộc Tuyết tò mò nhìn sang Dương Tiêu.