“Dương Tiêu!” khi nhìn rõ người mình một lòng nhung nhớ xuất hiện giải cứu mình, Đường Mộc Tuyết cảm động vô cùng, nước mắt uất ức lại một lần nữa không nhịn được tuôn rơi.
Dương Tiêu an ủi cô: “Mộc Tuyết, đừng khóc, anh đã đến giải cứu em rồi đây, trước mắt cứ để anh giải quyết tên khốn trước mắt này đã!”
Vừa dút lời, sắc mặt Dương Tiêu âm trầm bước về phía Vương Thiên Long.
Có thể trở thành một trong ba người đứng đầu vùng đất xám Trung Nguyên, tên Vương Thiên Long cũng không phải kẻ ăn chay.
Hắn từ nhỏ sức lực vô hạn, thân thủ tuyệt hảo, như vậy mới có thể đứng vững tại vùng đất xám Trung Nguyên này, hắn căn bản không bỏ Dương Tiêu vào trong mắt.
Khi nhìn thấy Dương Tiêu bước về phía mình, Vương Thiên Long cười độc ác một tiếng: “Tiêu tử, mẹ mày khẩu khí lớn như vật, đến cả Lý Thần Chiến cũng không dám dùng giọng điệu như thế này để nói với tao, mẹ mày ăn gan hùm mật gấu rồi sao, có biết hay không, tao mẹ nó muốn giết mày chẳng khác nào giết một con gà con chó?”
Vương Thiên Long thân thủ không tầm thường, dù cho đối diện với sự truy sát của hơn hai mươi ba mươi người, vẫn tuyệt đối toàn vẹn thoát ra.
Trước đây hắn cùng Lý Thần Chiến đã từng giao đấu qua vài lần, Lý Thần Chiến còn bị hắn chém ba đao lên người.
Tất nhiên, Vương Thiên Long cũng không thoải mái là bao, cũng bị Lý Thần Chiến phản đòn chém lại hai đao.
Hai người xem như kẻ tám lạng người nửa cân, mặc dù Lý Thần Chiến hiện tại dẫn người đến đây truy sát, Vương Thiên Long cũng không chút e dè sợ hãi.
Nơi này dù sao cũng là địa bàn của hắn, hắn có đủ tự tin có thể thoát thân ra khỏi khốn cảnh.
“Vậy sao?” ánh mắt Dương Tiêu lóe lên một tia lạnh lẽo, thân thể bùng phát tức giận.
Nhìn dáng vẻ muốn tiến lên giết chết mình, Vương Thiên Long cười nham hiểm một tiếng: “Không biết tự lượng sức mình, nếu đã muốn tìm đường chết, lão tử sẽ thành toàn cho mày.”
“Dương Tiêu anh phải cẩn thận!” trái tim Đường Mộc Tuyết căng thẳng buộc chặt.
Chính ngay giây phút áp sát đến gần Vương Thiên Long, thân ảnh của Dương Tiêu lập tức gia tăng tốc độ.
Vương Thiên Long làm sao có thể dự đoán được Dương Tiêu vậy mà lại vừa mạnh mẽ vừa tốc độ như vậy, hắn có chút bất ngờ, không cách nào trốn tránh, lập tức bị đầu gối Dương Tiêu hung hăng đánh vào thân dưới!
Giây kế tiếp, Vương Thiên Long liền phát ra âm thanh đau đớn, hắn chỉ cảm thấy bản thân lúc này mắt cả chì lẫn chài.
Đánh chết hắn cũng không ngờ được, thủ đoạn Dương Tiêu Š vậy mà lại tàn nhẫn như vậy, vậy mà lại xuống tay ở nơi yếu ớt nhất của hắn.
Cùng lúc đó, Vương Thiên Long cũng sâu sắc cảm nhận được thân thủ của Dương Tiêu.
Hắn trước nay vẫn luôn cho rằng Dương Tiêu cùng lắm chỉ là một thủ hạ bên cạnh Lý Thần Chiến, thực lực căn bản không quá mạnh mẽ, điều khiến hắn cực kỳ hoảng sợ chính là năng lực chiến đấu của Dương Tiêu so với hắn còn đáng sợ hon.
Giây phút này, thân thể to lớn của Vương Thiên Long liền lập tức rằm rằm đổ xuống, nước mắt đau đớn không ngừng chảy ra, co mình trên mặt đất giống như một con tôm, không ngừng run rẫy.
Dù sao, loại tư vị này bắt kỳ người đàn ông nào cũng không thể tiếp nhận được.
Nhìn thấy bi kịch mà Vương Thiên Long đang chịu, con ngươi Lý Thần Chiến co lại, thần sắc càng thêm kính sợ.
Trước đây khi Dương Tiêu đến tìm Cố Soái đã ra tay giết chết hai người cao thủ, Lý Thần Chiến lúc đó vẫn còn nghỉ ngờ Dương Tiêu có phải sử dụng thủ đoạn gì hay không.
Hôm nay tận mắt chứng kiến, Lý Thần Chiến lại một lần nữa tuyệt không dám sinh lòng phản nghịch.
Dương Tiêu có thể nhạy bén nắm bắt được biến hóa trên khuôn mặt của Lý Thần Chiến, hắn biết rằng Lý Thần Chiến trong năm năm nay sớm đã không để mình vào trong mắt.
: Hắn nhất định phải ra uy trước mặt Lý Thần Chiến, khiến cho hắn ta từ nay về sau phải ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh.
Lần trước đến tìm Có Soái, thực lực Dương Tiêu vừa hồi phục, hắn chỉ có cần dựa vào thế mạnh cận chiến của bản thân liền có thể ra tay thủ tiêu hai cao thủ kia.
Khoảng thời gian này, Dương Tiêu khôi phục công lực so với trước đây còn mạnh mẽ hơn, đã có vốn liếng của một cao thủ.
Đừng nói là Vương Thiên Long, dù cho có mười Vương Thiên Long, Dương Tiêu cũng không bỏ vào mắt.
Sau khi thu thập xong Vương Thiên Long, Dương Tiêu nhanh chóng cởi trói cho Đường Mộc Tuyết.
Dây thừng vừa được cởi ra, Đường Mộc Tuyết giống như cô vợ nhỏ chịu uất ức không có gì khác biệt, cô lập tức ôm lấy Dương Tiêu, nước mắt lã chã rơi xuống, thấm ướt áo sơ mi của Dương Tiêu, Dương Tiêu chỉ biết ôm chặt lấy Đường Mộc Tuyết, hắn biết hiện tại phải nhanh chóng an ủi sự hoảng sợ trong lòng của cô.
Đường Mộc Tuyết giống như chim sợ cành cong, ôm chặt lấy Dương Tiêu nghẹn ngào nói: “Dương Tiêu, đừng rời xa em, đừng rời xa em có được không?”
“Mộc Tuyết, anh sẽ không rời khỏi em, em cứ yên tâm, cả đời này anh cũng sẽ không rời khỏi em đâu!” trái tim Dương Tiêu như muốn tan chảy.
Ôm lấy thân thể yêu kiều đang run rẫy, Dương Tiêu thật sự muốn cả đời cũng không buông tay.