“Mộc Tuyết, em có thích không?” Dương Tiêu cười dịu dàng.
Đường Mộc Tuyết nước mắt dàn dụa, cô nhìn Dương Tiêu cảm động nói: “Cảm ơn, cảm ơn anh đã mang đến những bất ngờ này cho eml”
“Mộc Tuyết, không cần cảm ơn, dù sao chúng ta cũng là người trên cùng một cuốn số hộ khẩu!” Dương Tiêu dịu dàng nói.2084017_2_25,60
Nghe câu nói này của hắn, trong lòng Đường Mộc Tuyết như có một dòng nước ấm chảy qua!
Cô chỉ cảm thấy đây như một giấc mơ, nếu tất cả thật sự chỉ là một giấc chiêm bao, vậy thì thì cô nguyện ý không tỉnh dậy.
Từ trước đến nay, cô luôn thích bản nhạc Piano Mariage damour, hơn nữa từ trước đến nay cô luôn hướng về một tình yêu chân thành, hướng về một hôn lễ lãng mạn tràn ngập tình yêu.
Năm năm trước, ông nội đột nhiên hứa gả cô cho Dương Tiêu, điều này đối với Đường Mộc Tuyết mà nói, tựa như một cơn ác mộng từ trên trời giáng xuống.
Những ngày mới kết hôn, Đường Mộc Tuyết gần như lấy nước mắt rửa mặt.
Những người khác kết hôn đều vì hai chữ tình yêu, còn việc kết hôn của cô, chỉ vì một phút xúc động của ông nội.
Người khác kết hôn đều có nhẫn kim cương, cô không có; người khác kết hôn tổ chức hôn lễ lãng mạn, cô không có.
các người có vì hành động ngày hôm nay của mình mà cảm thấy hối hận hay không?”