Chương 2220
Nguy hiểm, hơi thở trên người Dương Tiêu rất nguy hiểm.
“Tất cả chuẩn bị!” Lôi Đông hét lên.
Hơn nghìn người trang bị vũ khí, tất cả đều lên đạn, có thể nỗ súng bắt cứ lúc nào.
Một người da đen sợ tới mức vội vàng vứt Gatling trong tay, gio hai tay hét lên: “No no nol”
Nói xong, anh ta ngoan ngoãn ôm.
đâu ngôi xôm xuông đât, cả người run lên.
Sợ! Anh ta hoàn toàn sợ!
Bọn họ làm lính đánh thuê để kiếm tiền, không phải đề chết.
Mặc dù Andy là đội trưởng của họ, họ cũng không cân thiết vì một người đã chết phải góp mạng sống của mình vào.
“Đầu hàng, tôi cũng đầu hàng!” Một người da trắng khác hốt hoảng vứt khâu AK47 trên tay.
Có người dẫn đầu, nhóm lính đánh thuê này vôn đã kinh hãi lập tức trở nên hồn loạn.
“Đầu hàng, chúng tôi đầu hàng hết, đừng nỗ súng, đừng nô súng!”
Trong phút chốc, hơn trăm người đồng j ném vũ khí, tất cả đều làm động tác đầu hàng, sau đó ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
Hơn trăm với hơn nghìn người?
Trò đùa quốc tế gì vậy!
Cho dù họ là những lính đánh thuê quốc tế hàng đầu, nhưng trong tình huông bị bao vây họ đã không còn tư cách phản kháng.
Nếu là trong rừng cây rậm rạp, với sức mạnh của hơn trăm người bọn họ sẽ đủ giết hơn nghìn người của Lôi Đông.
Nhưng đây là khách sạn, đây là khách sạn, không gian nhỏ hẹp, ngay cả chỗ trồn cũng không có, liễu mạng chỉ sẽ tìm chết.
“Khốn kiếp!” Nhìn hơn trăm người vứt bỏ vũ khí đầu hàng, Lý Minh Trạch tức giận ánh mắt như muôn phun ra lửa.
Nhìn thây cả trăm lính đánh thuê đã đâu hàng, Lôi Đông nhìn Dương Tiêu hỏi: “Cậu Dương, chúng ta nên xử lý nhóm người này như nào?”
“Giết hết đi!” Giọng nói của Dương Tiêu không chút cảm xúc.
Cái gì! Giết hết?
Giết hết hơn trăm lính đánh thuê này?
Mọi người có mặt tại hiện trường đều bị sốc, họ không ngờ Dương Tiêu lại giết hết những tên lính đánh thuê đang đầu hàng.
Dương Tiêu hiểu sâu sắc một điều, Thiên Phủ Chi Quốc là nơi nghiêm câm lính đánh thuê nhập cảnh. Đám người này dám vào trong nước đã vi phạm điêu kiện quản lý của Thiên Phủ Chi Quốc. Ngoài ra bây giờ anh đã là phó tổng phụ trách Long Ảnh, vừa nãy nhóm người này đã SUýt tấn cộng anh, cho nên đám người này đều đáng chết.
“Đã hiểu!” Lôi Đông gật đầu, sau đó ông ta ra hiệu cho nhóm đàn em.
“Không! Không!”
Khi vũ khí lạnh nhắm vào đầu mình, nhóm lính đánh thuê đồng loạt kinh hãi kêu lên.
Pằng!