Nhiều người há to mồm, cằm như muôn rơi ra ngoài.
Kính chào Dương Tiêu? Không có khả năng đó chứ?
Ngô Đạo Tôn được ca ngợi là võ sư số một Trung Hoa, làm sao một võ sư hàng đầu như vậy lại sẽ kính chào một tên nhóc vô danh?
“Thầy, người… người không nhằm người đây chứ?” Liễu Hồng Trạch trọn to hai mắt.
Ngô Đạo Tôn nghiêm khắc trách máng: “Nghiệp chướng, im ngay cho tôi!”
Người khác không biết thực lực của Dương Tiêu biệt thái thế nào, nhưng ông ta biết rất rõ.
Thân là bậc thầy võ sư số một Trung Hoa, trước mặt Dương Tiêu ngay cả một chiêu cũng không bắt được, đủ để tưởng tượng thực lực của Dương Tiêu biến thái như thế nào.
Hơn nữa, lão long vương của nhà họ Bạch ở Giang Nam lại tôn Dương Tiêu làm chủ, như vậy đáng sợ như thế nào?
Bạch Hồng Đò, lão long vương của nhà họ Bạch là tồn tại chân động toàn thế giới, nhân vật siêu cấp thế giới này gọi Dương Tiêu là Long chủ điện hạ. Ông ta chỉ là võ sư sô một Trung Hoa làm sao dám thô lỗ trước mặt Dương Tiêu?
Tuyệt Thế Long Môn, tổ chức bí ẩn lớn nhất thế giới, có thế lực bao phủ khắp nơi trên thế giới.
Bên trong Long Môn, ngoài Long chủ, còn có bồn long vương và tám đại sí thiên sứ.
Bồn vị long vương là những nguyên lão hàng đâu, bồn người này đêu là người của Thiên Phủ Chi Quốc, một quốc gia lớn trên thế giới sẽ tùy tiện đôi xử với bọn họ.
Rốt cuộc nếu vũ khí hạt nhân không thể phóng ra, chết cũng đừng nghĩ tói việc tiêu diệt Long Môn. Địa vị của Long Môn Tn thế giới quá kinh người, giống như gặp ác mộng, khiến người ta không lạnh mà run.
Dương Tiêu là chủ của Long môn, trước mặt Dương Tiêu, ông ta, Ngô Đạo Tôn còn không bằng cả cái răm.
“Thật sự bất ngòi! Vậy mà lại chạm mặt ông ở đây!” Dương Tiêu nhẹ giọng nói.
Lần trước đến Giang Nam cứu Hoa Mộ Tranh tình cờ chạm mặt Ngô Đạo Tôn, Dương Tiêu có ấn tượng khá sâu.
Ngô Đạo Tôn xấu hỗ cười nói: “Dương Tiêu điện hạ, quả thực khá bât ngờ.”
“Học trò của ông khá thú vị. Vừa nãy đã nghe theo lệnh của Vương Tỉnh, chuẩn bị dùng dao pha chém tôi. Lá gan không nhỏ đâu!”
Ngô Đạo Tôn nghe vậy sắc mặt thay đổi lớn: “Còn có chuyện như vậy?
Liễu Hồng. Trạch, tên nghiệp chướng nhà cậu còn không mau xin lôi Dương Tiêu điện hại”
“Xin… xin lỗi?” Liễu Hồng Trạch sững SỜ.
Anh ta tìm Ngô Đạo Tôn là muốn Ngô Đạo Tôn giúp mình gỡ lại một ván. Ai ngờ Ngô Đạo Tôn không gỡ thì thôi, lại còn bảo mình xin lỗi Dừơng Tiêu,
Liễu Hồng Trạch thật sự khó hiểu.
Vương Tỉnh đâu có thê nuôt được cơn tức này, anh ta bước tới nói: “Bậc thầy Ngô, có phải ông đã nhằm lẫn không? Ong là bậc thây võ sư số một Trung Hoa, tên này có thể so sánh với ông à? Tại sao ông lại phải tôn kính tên này?”