Đường Hạo nghe thấy mình bị cướp lấy quyền lợi, anh ta như con chuột dẫm phải mèo, cả người nổi giận hét to: “Cái gì?
Dương Tiêu, tên phế vật này, mày nói cái gì? Muốn cướp lấy vị trí tổng giám đốc của tao để đưa cho Đường Mộc Tuyết? Mày điên rồi sao?”
Anh ta hận không thể hung hăng đạp Đường Mộc Tuyết dưới chân mình.
“Đường Hạo, bà cho cháu nói chuyện sao?” Bà nội Đường uy nghiêm quát.
Bị bà nội Đường răn dạy, vẻ mặt Đường Hạo tràn ngập oán khí, hấp tấp nói: “Bà nội, tên phế vật không có lòng tốt, nó vô cớ gây rối yêu cầu thôi. Bà nội, ngàn vạn lần bà không thể đồng ý được!”
Bà nội Đường phẫn nộ, quát lớn, nói: “Chẳng lẽ cháu có thể giải quyết nguy cơ của nhà họ Đường sao? Thứ mắt dạy này, nếu không phải cháu, nhà họ Đường sẽ gặp cảnh rơi vào phá sản này sao?”
Bị bà nội Đường răn dạy lần nữa, Đường Hạo sợ đến mức trắng bệch cả mặt, cũng không dám nói chuyện nữa.
Nội tâm anh ta vô cùng hung ác. Chờ, Đường Mộc Tuyết và tên phế vật Dương Tiêu này chờ đấy cho tao. Đường Hạo tao sớm hay muộn cũng chỉnh chết hai người bọn mày.
“Bà nội, cháu thấy để Đường Mộc Tuyết đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc rất ổn!”
“Cháu đồng ý!”
“Cháu cũng đồng ý!”
Chính nghĩa thì được ủng hộ, gian ác không được ai giúp đỡ.
Đám người dòng chính nhà họ Đường sôi nổi phụ họa.
Bà nội Đường hít sâu một hơi, nhìn về phía Đường Mộc Tuyết, gật đầu nói: “Được, bà nội đồng ý với cháu. Bà tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Mộc Tuyết sẽ chính là tổng giám đốc tập đoàn y dược Đường Nhân!”
“Tổng giám đốc? Thật quá tốt, thật quá tốt!” Triệu Cầm phấn chắn nhảy múa.
Con gái thăng chức, có nghĩa là tiền lương sẽ nhiều hơn so với trước kia. Bà ta có thể có tiền để đi ra ngoài ăn chơi phung phí.
Bị bà nội Đường phán tử hình, ánh mắt Đường Hạo hiện lên những tơ máu. Anh ta nắm chặt tay, cực kỳ không cam lòng.
Đường Dĩnh ngây ngốc đứng ở một bên, không thể ngắt lời. Cô ta biết nếu Đường Mộc Tuyết không ra tay, nhà họ Đường sẽ rơi vào kết cục đáng sợ như thế nào.
Dương Tiêu mở miệng nói tiếp: “Mộc Tuyết đã kiến công lập nghiệp ở Đường Nhân trong năm năm, không biết chảy biết bao nhiêu mồ hôi cay đắng. Mà Đường Nhân lại áp bức giá trị thặng dư của Đường Mộc Tuyết nghiêm trọng, bao gồm lúc trước bố tôi xảy ra tai nạn xe cộ nhưng nhà họ Đường chẳng quan tâm, bây giờ có phải nên tiến hành bồi thường hay không?”
Trong lòng bà nội Đường vô cùng bực bội, bản thân đã đưa vị trí tổng giám đốc cho Đường Mộc Tuyết, không đoán trước được Dương Tiêu vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục bỏ đá xuống giếng.
“Chắc chắn rồi, chắc chắn sẽ bồi thường! Cậu muốn bao nhiêu?” Bà nội Đường tái nhọt vô lực nói.
Vì bảo toàn nhà họ Đường, lần này bà ta chỉ có thể hạ thấp tư thái.
Dương Tiêu vương ba ngón tay, bà nội Đường nhìn thấy ba ngón tay, đồng tử co rụt lại. Bà ta biết Dương Tiêu nói chính là ba triệu.
Bà nội Đường vô cùng phẫn nộ, ba triệu không phải là con số ít. Bà ta không nghĩ đến Dương Tiêu có sức ăn lớn như vậy.
Dương Tiêu đang chuẩn bị mở miệng, ánh mắt Triệu Cầm sáng ngời, vội vàng nói: “Đúng vậy, ba trăm nghìn. Nếu không có ba trăm nghìn này chúng tôi sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua.”
Nghe được lời này, bà nội Đường lập tức nói: “Được! Tôi đồng ý, ba trăm nghìn liền ba trăm nghìn. Nửa tiếng sau, ba trăm nghìn này sẽ được chuyển vào trong tài khoản của Đường Mộc Tuyết. Mộc Tuyết, chuyện này rất quan trọng, hy vọng cháu có thể lấy lợi ích của gia tộc làm trọng. Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, bà nội Đường sợ Triệu Cầm đổi ý, lập tức mang theo đám dòng họ chính nhà họ Đường nhanh chóng rời đi.
Khóe miệng Dương Tiêu hung hăng run rẩy, anh thật sự bị Triệu Cầm làm cho ngu người rồi.
Ba trăm nghìn? Bà ta thật biết tiết kiệm tiền cho nhà họ Đường!