Tình hình bây giờ là thế nào?
Dường như Dương Tiêu quen biết Sol, chiến thần số một nước Ngai Rốt… rết cuộc chuyện này là thế nào?
“Cho nên, tôi ngả bài! Tập đoàn Tuyết Tiêu đầu tư tám tỷ tệ, lợi nhuận chia năm năm, có vẫn đề gì không?”
Dương Tiêu nhìn Victor.
Victor vội xua tay nói: “Không có vấn đề gì, không có vân đê gì. Nói chính xác, gia đình Victor chúng tôi không cân chút lợi nhuận đó cũng được!”
Cái gì! Không cần chút lợi nhuận kia?
Khi Đường Hạo và Miyamoto Masao nghe thấy điều này, hai người sốc đến mức sắp rớt hàm.
Đảo ngược tình thế to lớn khiến hai người ngạc nhiên.
“Không cần đâu, Mộc Tuyết, hợp.
đông!” Dương Tiêu nhẹ nhàng nói.
Đường Mộc Tuyết nhanh chóng đưa bản hợp đồng cho Dương Tiêu: “Đây, hợp đông!”
Cô xinh đẹp phần chắn, thật sự không ngờ Dương Tiêu có thể ‘XOAV.
chuyên tình thê chỉ trong vài câu nói. Mong cả nhà qua trang mới truyen3.one đọc cho nhóm có tinh thần lên truyện nhé!
“Ông Victor, bà Miria, đây là hợp đồng của tập đoàn Tuyết Tiêu chúng tôi, bây giờ ông bà có thể suy nghĩ kỹ!”
Dương Tiêu trực tiếp đặt bản hợp đông lên bàn.
Bà Miria hào hứng nói: “Cậu Dương, đương nhiên chúng tôi chọn tập đoàn Tuyết Tiêu, cậu xem bệnh nhiễm lạnh của Sol?2”
“Ký hợp đồng, sắp tới bảo Sol tới Trung Nguyên tìm tôi!” Dương Tiêu bình tính nói.
Miria phấn khích đến mức suýt chút nữa không tự chủ được: “Tốt quá, thật sự tốt quá rồi, cảm ơn cậu Dương, cảm ơn cậu Dương!”
Sol là chiến thần số một nước Nga, là niềm tự hào của họ.
Trong năm năm qua, Sol đã bị cái lạnh hành hạ, thân là cha mẹ, họ chỉ biết rơi nước mắt trong im lặng.
Con cái luôn là báu vật của cha mẹ, nếu có thể, họ thực sự muôn gông gánh mọi nỗi đau cho Sol.
“Còn ngây ra đó làm gì? Ký hợp đồng đi!” Bà Miria nhìn Victor.
Victor nhanh chóng cầm lấy hợp đồng của tập đoàn Tuyết Tiêu, câm chặt bút ký tên.
“Ông Victor chờ đã, ông thật sự muốn hợp tác với tập đoàn Tuyết Tiêu?”
Miyamoto Masao vội vàng nói.
Vẻ mặt Đường Hạo sửng sốt: “Đúng vậy! Ống Victor, ông đừng để bị biểu hiện giả dối của tên phế vật này lừa gạt, Dương Tiêu chỉ là một thằng con rơi nhà giàu mà thôi!”