Như đã biệt, nhân viên hợp đồng trạm xe không phải là việc mà ai muốn thì có thê làm được, không biết bao nhiêu người đánh vỡ da đâu muốn được vào trạm xe kiếm một công việc tử tế.
Nghĩ Dương Bân Hàn là anh cả của năm mà không tiết lộ thân phận. Hóa ra thân phận của Dương Tiêu thật sự gây sôc.
Đưa Dương Tiêu đên bệnh viện, Long Ngũ không dám tin hỏi: “Tôi nói này người anh em, cậu thật sự là thân chết năm xưa à?”
“Anh Long Ngữ, tất cả đều là quá khứ!” Ảnh mất Dương Tiêu chớp động.
Nghe thấy tiếng anh Long Ngũ này, trong lòng Long Ngũ dâng lên một dòng chảy âm áp.
Anh hiểu rằng dù Dương Tiêu có phải thần chết hay không thì người đàn ông trước mặt cũng là anh em tốt của anh.
Sau sự việc này, Dương Tiêu hoàn toàn hiểu rằng vẫn có những kẻ ở thành phố Trùng Nguyên có ý xấu với mình.
“Tạ Quần, dám lộn xộn với Dương Tiêu tôi, rất tốt, tôi nhớ kỹ khoản nợ này rồi!”
Sau khi xuống xe, sắc mặt Dương Tiêu trở nên lạnh lùng.
Bây giờ, Dương Tiêu không có thời gian đề ý tới Tạ Quần, xử lý xong Dương Bân Hàn, vừa mới ra khỏi phòng giam, ưu tiên hàng đầu là đến bệnh viện xem Đường Kiến Quốc và Triệu Câm bị thương như thế nào.
Vừa vào tới phòng bệnh, Đường Kiến Quốc nhìn thấy Dương Tiêu lập tức nồi trận lôi đình: “Dương Tiêu cậu được lắm, cậu còn có mặt mũi mà tới đây hả? Thằng phế vật xui xẻo nhà cậu, tương lai tươi sáng của tôi bị cậu phá hủy rôi. Hôm nay tôi phải đánh chết đồ sao chổi nhà cậu!”
Nhìn Đường Kiến Quốc đang xúc động, Dương Tiêu chẳng hiểu gì cả.
Tương lai tươi sáng bị mình phá hủy?
Rốt… rết cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dương Bân Hàn đột kích, Đường Kiên Quốc bị vệ sĩ chuyên nghiệp quốc tế đánh vào đầu, gây chán động nhẹ.
Vì sự cố này, đã đưa tới cho Đường Kiến Quốc không ít rắc rồi.
“Bói!” Đường Mộc Tuyết nhìn Đường Kiến Quốc đang nồi điên, vội vàng ngăn cản.
Mặt Đường Kiến Quốc đen lại, như thê Dương Tiêu nợ ông ta một trăm triệu tệ vậy: “Mộc Tuyết, con đừng ngặn cản bó, hôm nay bồ sẽ đánh chết tên khôn kiếp này!”
“Đánh chết cậu ta, phải đánh chết cậu ta. Đồ rác rưởi này là sao chổi, cậu chủ nhỏ nhà họ Dương ở Đề Đô cái chó má gì, theo mẹ, thân phận này không chỉ vô dụng mà còn mang tai họa đến cho nhà mình!” Triệu Câm hét lên.
Đến bây giờ, thảm nhất là Triệu Cầm, khuôn mặt của bà ta gân như bị nước nóng làm biến dạng.
Nhìn thầy Dương Tiêu, trong mắt Triệu Câm tràn đây tứC giận, nếu có thể, bà ta thật sự muôn đứng dậy nhào nát xương cốt của Dương Tiêu.
Nhìn thấy bố mẹ tức giận, Đường Mộc Tuyết lo lắng nói: “Bỏ, mẹ, chuyện này không thể trách Dương Tiêu, Dương Tiêu cũng là người bị hại!”
Dương Bân Hàn đột kích, quả thật đã ảnh hưởng rất lớn đến gia đình họ.