“Bảo tôi xuống địa ngục? Vậy anh thật sự coi thường tôi rồi!” Dương Tiêu tức giận nói.
Dương Bân Hàn cười khẩy, người anh ta dẫn theo đều là người ưu tú, không tin không giết được Dương Tiêu.
Vệ sĩ mạnh nhât bên cạnh anh ta lập tức đi tới, con dao găm màu đen trong tay nhanh chóng rơi vê phía cổ họng của Dương Tiêu.
“Cút!” Trong mắt Dương Tiêu lóe lên tia lạnh lẽo.
Vùi Khoảnh khác tiếp theo, Dương Tiêu giơ tay phải như sâm chớp giữ miệng người đàn ông.
Người này muốn thoát ra, nhưng vô cùng kinh ngạc khi thấy tay phải của Dương Tiêu giữ chặt như một chiếc kìm lớn, khiến anh ta không thẻ thoát ra được.
Dương Bân Hàn hung ác nói: “Nhiều người nhự vậy, tôi không tin cậu không chết, mau giải quyết cậu ta!”
“Giải quyết anh ta!” Nhóm vệ sĩ chuyên nghiệp quốc tế còn lại vồ lên như sói đói.
“Cút hết cho tôi!” Dương Tiêu vô cùng tức giận.
Trong phút chốc, Dương Tiêu đột nhiên xuật lực, anh tóm lấy vệ sĩ mạnh nhất nhứ mang theo một cây gậy dài quét qua bôn phía.
Bịch bịch bịch bịch bịch bịch!
Đám vệ sĩ xông tới đều bị quét qua, n cả đều bị đau tức ngực ngã xuông ât.
Làm xong tât cả những chuyện này, Dương Tiêu đá tên vệ sĩ mạnh nhật lên không trung, lạnh lùng nhìn Dương Bân Hàn: “Xem bây giò ai sẽ tới bảo vệ anhl”
“Cậu… kỹ năng của cậu giỏi từ khi nào?” Dương Bân Hàn đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Anh ta loạng choang lùi lại, cảm giác khủng hoảng khiên anh ta rùng mình.
Như thể Dương Tiêu là thần chết, có thể lầy mạng nhỏ của anh ta bất cứ lúc nào.
Bộp bộp bộp!
Ngay khi Dương Tiêu chuẩn bị ra tay đánh Dương Bân Hàn, một nhóm cảnh sát vũ trang tuần tra ở sân bay nhìn thấy cảnh tượng này đã lao tới.
Bọn họ nhận ra Dương Tiêu là phần tử nguy hiệm, lập tức câm vũ khí áp vào Dương Tiêu: “Anh là ai? Mau ôm đầu ngồi xôm xuống, nêu không, đừng trách chúng tôi dùng biện pháp đặc biệt!”
“Chết tiệt!” Tháy các nhân viên chấp hành pháp luật của sân bay quây rây, vẻ mặt của Dương Tiêu thay đồi.
Nhìn thây rất nhiêu nhân viên châp nhận pháp luật bước tới, Dương Bân Hàn như túm được cọng rơm cứu mạng, đột nhiên cười nói: “Ông trời không ngăn cản tôi, ông trời thật sự không ngăn cản tôi, Dương. Tiêu, cậu có thê đánh thì sao? Cậu tiệp tục nhúc nhích xem, lại nhúc nhích sẽ cho cậu một phát súng!”
“Mau ôm đầu ngồi xỗm xuống!” Nhân viên chấp hành pháp luật đi đầu mắng.
Đối mặt với tình huồng này, Dương Tiêu nghiền răng, rật không cam lòng làm một động tác đầu hàng.
Không cân biệt anh có thân phận là gì, cho dù sức mạnh của anh đã hồi phục đến đâu, thì việc đối đầu với các nhân viên chấp, hành pháp luật cũng không có lợi thê.